Đúng như hắn nghĩ, Tiêu Cẩn Du mừng rỡ, vội vàng nói: “ Mau truyền.” Người kia cuối cùng cũng trở lại, bốn năm, gần bốn năm, cuối cùng đã quay về.
Chỉ một lát sau, Lê Hân đi vào, một thân quần áo hắc y, màu da đen hơn rất nhiều so với bốn năm trước, nhưng cũng càng thêm trầm ổn. Hắn quỳ một gối xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Cẩn Du, “Hoàng thượng vạn tuế.”
Tiêu Cẩn Du có chút kích động, gặp lại người huynh đệ đã bốn năm không thấy này, quả thực khiến cho rất vui. Hắn buông đứa nhỏ trong tay xuống, trức tiếp đi lên đỡ hắn dậy. Sau đấm một phát vào ngực hắn, giống như lúc trước, “Lê Hân a Lê Hân, ở biên quan khiến cho ngươi lưu luyến vậy sao? Bốn năm rồi mới trở về.”
Hai người hỏi han nhau một chút, bỏ quên đứa nhỏ ở một bên. Hắn liền không muốn, hơi mếu máo, hắn muốn uống nước, tuy rằng không muốn làm phiền Hoàng bá bá, nhưng mà hắn rất khát, vì thế, không tình nguyện cong môi, kéo Tiêu Cẩn Du ống quần, “Hoàng bá bá, cục cưng muốn uống nước.”
Tiêu Cẩn Du có chút buồn cười, ôm lấy đứa nhỏ, Hoa Trạch lập tức cầm lấy bình trà đổ ra cốc. Tiểu Cẩn Du cầm tới, đút cho tiểu tử này uống. Tiểu tử kia uống xong, mở to hai tròng mắt sáng ngời, nhìn vị thúc thúc cực kì xa lạ với hắn này.
Đôi mắt sâu thẳm của Lê Hân hiện lên một chút phức tạp, đứa nhỏ này, chỉ cần liếc mắt một chút là biết hắn là ai, trước tiên không nói hắn lớn lên giống Tiêu Thanh Hàn như cùng một khuôn mẫu khắc ra, chính là đóa Bạch Liên tuyệt thế vô song, thế gian độc nhất vô nhị.
Hắn ở biên quan đã nghe nói, Thanh Hàn có một đứa con trai, vừa sinh ra ở giữa mi tâm đã có một đóa Bạch Liên, là trăm năm phúc tinh trong truyền thuyết, bắt đầu từ khi sinh ra, đứa nhỏ này đã được định sẵn sẽ chịu muôn vàn sủng ái.
“Đúng rồi, Lê Hân.” Tiêu Cẩn Du đem cái chén ném cho Hoa Trạch, đưa đứa nhỏ đối diện với hắn nói, “Đây là đứa nhỏ của cửu đệ, Tiêu Dục Trạch, nhũ danh cục cưng.”
Cục cưng, đứa nhỏ thật đáng yêu, tay Lê Hân hơi có chút run run, khóe môi nhếch lên một chút tươi cười thoải mái. Thì ra thời gian trôi qua thật mau, trong nháy mắt bốn năm đã trôi qua, con của Thanh Hàn đã ba tuổi,còn hắn, trải qua cuộc sống bốn năm ở biên quan, vừa suy nghĩ những chuyện đã qua, vừa hối lỗi, đến bây giờ hắn đã nhận ra rất nhiều điều, cũng từ bỏ nhiều thứ. Chính vì vậy nên hắn mới trở về, hắn đã trốn tránh thật lâu, đến tận bây giờ cũng đã đủ rồi.
“Cục cưng, vị Lê thúc thúc này là một người huynh đệ tốt của Hoàng bá bá và cha con.” Tiêu Cẩn Du nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của đứa nhỏ nói.
Cục cưng nghiêng đầu, sau đó nở một nụ cười đáng yêu, vươn đôi tay nhỏ nhắn mập mạp, “Thúc thúc, ôm một cái.”
Hốc mắt Lê Hân hơi hồng lên, hai tay hắn có chút run run. Hắn nhìn Hoàng thượng, có chút không xác định hỏi, “Hoàng thượng, ta thật sự có thể sao?”
Tiêu Cẩn Du gật đầu, Lê Hân vươn hai tay run rẩy bế đứa nhỏ, một mùi hương thanh nhã bay đến, thân thể trong lòng mềm mại khó tả, hắn ôm đứa nhỏ thật cẩn thận, vô cùng khẩn trương, không mạnh quá cũng không dám nhẹ quá, sợ tay mình ôm mạnh sẽ làm đứa nhỏ bị đau, mà nhẹ, sợ làm đứa bé ngã xuống.
Đứa nhỏ ôm chặt cổ hắn, sau đó hai mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời. Đột nhiên, ba một tiếng, đứa nhỏ hôn thật mạnh lên mặt hắn một cái, trên mặt hắn vẫn còn nước miếng của đứa nhỏ.
“Thúc thúc, cục cưng thích ngươi.” Đôi tay mềm mềm của đứa nhỏ sờ mặt hắn, đôi mắt đen bóng sáng ngời như vừa được tinh lọc.
“Cục cưng, thúc thúc cũng thích ngươi.” Lê Hân có chút kích động, thân mình nho nhỏ này giống như ánh mặt trời, lấp đầy nội tâm tịch mịch khi sống nơi biên quan của hắn.