“Cái gì xinh đẹp kia
nói cục cưng là dã loại, cục cưng mới không phải, cục cưng có phụ thân
có nương còn có Hoàng bá bá.” Hắn nói tới đây cảm thấy thật đau lòng,
nhất là ở trước mặt phụ thân của mình, càng biểu hiện ra sự đáng thương, vừa rồi nếu còn có một chút giả vờ thì bây gời thì là thật sự đau lòng.
Nghe được hai chữ dã loại này, Tiêu Cẩn Du đen mặt lại, “Vân Thiển Y lớn mật, dám mắng Tiểu Vương gia của Thiên Trạch ta.”
Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vẩn Thiển Y, ánh mắt kia, như một
lưỡi đao sắc nhọn đâm xuyên qua thân thể của nàng, người nàng run lên sợ hãi.
“Hoàng thượng, Thanh Hàn chuyện này giao cho ta đi, ta sẽ
cho các ngươi và cục cưng một câu trả lời thuyết phục.” Giọng nói của Lê Hân bất chợt truyền đến, Vân Thiển Y nhìn về phía nam tử hắc y đang
bước đến, cơ thể thả lỏng, ngồi phịch dưới đất. Vạt áo thật dài dính một tầng bụi đất.
“Hừ, ngươi tốt nhất đừng làm cho trẫm thất vọng”
Tiêu Cẩn Du thật sự tức giận, hắn khó khăn lắm mới có một đứa cháu, vừa
đến chơi chỗ hắn liền bị người bắt nạt, không coi mặt mũi Hoàng gia của
hắn ra gì sao.
Mà Tiêu Thanh Hàn nhìn Lê Hân, con mắt sâu thẳm, không đoán được bên trong chứa đựng điều gì, hắn cúi đầu, vỗ vỗ lưng đứa nhỏ.
“Tướng quân….” Vân Thiển Y nhìn hắn, đúng là, tướng quân vẫn yêu nàng, thậm chí nguyện ý vì nàng chống lại hoàng thượng.
“Người đâu….” Lê Hân mắt lạnh nhìn Vân Thiển Y, trông mắt không có một chút
nào sự tồn tại của nàng cả, đối với tất cả những việc trước đây, hắn
thật sự buông ra, không thể tượng được nhất thời lòng tốt, vì điều đó
lại làm cho nàng gây tổn thương cho cục cưng, khiến cho hắn không thể để cho nàng ở lại đây thêm một ngày nào nữa.
Rất nhanh một đám thị
vệ mặc khôi giáp màu đen bước đến, Lê Hân chỉ vào Vân Thiển Y vô tình
cười. “Đem nữ tử này đưa đến Hoa Xuân lầu, làm cho nàng chết già ở đó
đi.”
“Không, tướng quân…” Vân Thiển Y hô lên thất thanh, nàng
biết cái nơi chết già là ý gì, là kỹ viện a, là nơi nữ tử bán mình. Nàng là một nữ tử kiêu ngạo cỡ nào, nếu mang nàng đến nơi đó, không bằng
trực tiếp giết nàng đi, “Tướng quân, ta là Thiển Y, là Thiển Y mà ngươi
yêu, ngươi không nhận ra ta sao?” Nàng gạt sợi tóc trước mặt mình ra,
nước mắt làm cho lớp trang điểm trở nên nhem nhuốc, vô cùng xấu xí.
“Yêu ngươi….” Lê Hân cười lạnh, “ Ta đã sớm không còn yêu ngươi nữa.” hắn
đưa lưng về phía nàng, nhắm hai mắt lại, thật sự bình tĩnh. Đối với
nàng, trái tim của hắn bây giờ không còn đập mạnh nữa, và cũng sẽ không
bao giờ có lần nữa.
“Không, tướng quân, van cầu ngươi, không cần
đưa Thiển Y đến nơi đó, van cầu ngươi, tướng quân,…” Thị vệ mặc khôi
giáp màu đen trực tiếp dẫn Vân Thiển Y rời đi, trong không khí chỉ còn
tiếng khóc văng vẳng của nữ tử từ xa vọng lại.
Tiêu Cẩn Du bĩu
môi, tương đối hài lòng với kết quả này, nhưng mà cửu đệ có hài lòng hay không, điều này còn cần nghiên cứu thêm.
Tiêu Thanh Hàn ôm con
nhìn người kéo Vân Thiển Y đi xa, trong mắt hiện lên một mảnh hàn quang, rét lạnh nguy hiểm. Nếu Vân Thiển Y cho rằng đến đây là kết thúc thì
nàng đã sai lầm rồi, còn có chuyện càng đáng sợ hơn đang chờ nàng, con
của hắn, không phải ai cũng có thể tùy tiện bắt nạt.
Tiếp theo hắn đi đến bên người Lê Hân, mỉm cười với hắn, giống như bốn năm hai ngươi chưa bao giờ từng xa nhau.
“Hân, ngươi đã trở lại rồi.”
Lê Hân nhìn đứa nhỏ trong lòng hắn, cũng đáp lại hắn một nụ cười, “Đúng vậy, đã trở lại.”
“Thực xin lỗi, Thanh Hàn, còn có Vân Tâm Nhược.” Hắn đột nhiên mở miệng, có
chút bừa bãi, cũng có chút thiệt tình. Hắn cuối cùng cũng đã trở lại Lê
Hân của trước kia, chiến thần làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật.
Tiêu Thanh Hàn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói, “Chúng ta đều tha thứ cho ngươi.”
Lê Hân cười, mọi thứ đã tiêu tan.
“Cục cưng, ngươi có tha thứ cho thúc thúc không?” Hắn nhìn về phía cục cưng
trong lòng Tiêu Thanh Hàn, sợ đứa nhỏ kia sẽ tức giận, hắn thật sự rất
thích đứa nhỏ này.
“Vâng, cục cưng không trách thúc thúc.” Cục
cưng ngoan ngoãn gật đầu, hắn biết mọi chuyện không liên quan đến thúc
thúc, hắn là một đứa trẻ hiểu chuyện.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, hắn rất nhớ nương của hắn, vì vậy liền lắc lắc
quần áo của Tiêu Thanh hàn, “Phụ thân, con muốn nương, con nhớ nương,
chúng ta về nhà đi.” Hắn muốn nương của hắn, nhớ vòng ôm ấm áp của
nương, hắn yêu nương nhất.
Mà Tiêu Thanh Hàn nghe đứa nhỏ đòi hỏi như vậy nhíu mày lại, trực tiếp ném đứa nhỏ cho Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn
Du ôm lấy, tức giận trừng hắn một cái, ngay cả cục cưng đều đáng thương
nói một câu, “Phụ thân thật là xấu.”
“Cửu đệ.” Tiêu Cẩn Du gọi nhỏ một tiếng, “Ngươi không cẩn thận như vậy, quăng khiến cục cưng ngã xuống làm sao bây giờ?”
Tiêu Thanh Hàn nhếch mi, với võ công của Hoàng huynh hắn, muốn ngã cũng không được.