Vân Long Phá Nguyệt

Chương 45: Lần đầu gặp Vân phụ




“Tiểu thư….” Nghe nói vậy , lòng bàn tay Tử Y càng phát lạnh , thậm chí toàn thân đều lạnh như băng . Sao đột nhiên lại kêu Tiểu thư ra đại sảnh , từ nhỏ tới giờ Lão gia không hề muốn gặp tiểu thư a! Không lẽ đã phát hiện ra tiểu thư là giả…..Rõ ràng là thời tiết tháng ba , sao nàng lại thấy lạnh dữ vậy nè? Lạnh đến tận trong xương….
Vân Tâm Nhược trong mắt cũng có chút hoảng hốt , sao đó trầm tĩnh xuống , nàng vỗ nhẹ bả vai Tử Y , cấp cho nàng một cái ánh mắt yên ổn , sau đó nói nhỏ bên tai nàng “Yên tâm , không phải chuyện thân phận của ta” Nghe câu đó , thần sắc Tử Y mới dịu xuống
Không biết được hai chủ tớ này nói gì , Phương tổng quản nhíu hai mắt lại , che lại việc không thoải mái trong lòng , sau đó không có biểu hiện gì tiếp tục nói:
“Tam tiểu thư , không nên để lão gia chờ” Ngữ khí tuy rằng cung kính như vừa rồi , nhưng lại thêm một phần không được kháng cự
Vừa rồi Vân Tâm Nhược thấy được tàn khốc trong mắt Phương tổng quản , nàng buông tay Tử Y , mắt hạ xuống , tâm tư trăm chuyển , Phương tổng quản quả nhiên không đơn giản ,ánh mắt như vậy chỉ sợ không phải do nàng không đi , nàng không biết Vân Hồng Đào vì sao lại tìm mình? Nhưng trực giác nói , tuyệt đối không phải là chuyện Tử Y đang nghĩ , nếu hoài nghi thân phận của mình sẽ không mời mình ra đại sảnh như vậy ,mà trực tiếp cầm tên chỉa thẳng vào cổ mình cùng Tử Y
Chỉnh lại quần áo , Vân Tâm Nhược cho Tử Y một ánh mắt yên tâm , xoay người đi ra cửa , nàng có loại dự cảm , lần này đi là chuyện không tốt , nhưng là chuyện gì , nàng không đoán được , dù sao nàng cũng sắp biết rồi , binh đến tướng chặn , thủy đến thổ dấu
Lúc này , trời không còn một mảnh xanh lam , mặt trời đỏ nhiễm nhiễm dâng lên , biểu thị hôm nay thời tiết thật tốt, nhìn cảnh sắc mặt trời mọc trước mắt, Vân Tâm Nhược nhìn thẳng hướng mặt trời đỏ , khóe miệng nhẹ nhàng khơi mào một độ cong cực mĩ , trong trẻo mà lạnh lùng hai tròng mắt cũng nhiễm thượng một ít lo lắng , nhớ tới ước định cùng Tử Y, một loại gọi là hy vọng chậm rãi dâng lên trong lòng , sinh mệnh còn , hy vọng cũng sẽ còn
Đột nhiên không nghe thấy tiếng bước chân phía sau , Phương tổng quản quay đầu lại , không khỏi sửng sốt , cái kia Tam tiểu thư mà hắn vẫn khinh thường , lúc này lại cho hắn thấy một hình ảnh cả đời không quên được
Nữ tử phía sau , lẳng lặng đứng ở nơi đó , áo xanh bay lên , sợi tóc theo gió nhẹ lay động , gương mặt tinh mỹ , thủy mâu lộ ra hai chấm màu dỏ , con mắt như phát ra ánh sáng . Mà da như ánh tuyết bình minh , ở trong nắng sớm giống như ngọc bàn tinh thuận , môi xinh đẹp cong lên , ý cười trong đáy mắt , tựa hồ có thể thấy được linh hồn nàng . Không hiện sơn , giấu giếm thủy , lại xinh đẹp có thể sánh bằng lưu vân bàn thanh
Hắn không thể không thừa nhận , tuy rằng dung mạo không bằng Đại tiểu thư, nhưng là khí chất đó , lại hơn rất nhiều
Hắn có chút tò mò , nữ tử như vậy , sẽ đối mặt với chuyện tình kế tiếp như thế nào
Phương tổng quản quay đầu trở lại, ánh mắt có một phần đồng tình, bước chân nhẹ nhàng lúc nãy , giờ lại nặng nề trầm trọng
Lão gia quyết định như vậy , thật là không công bằng…..Ai……….
Đại sảnh của Vân phủ to lớn , lúc này chỉ có một mình Vân Hồng Đào đứng , ánh mắt hắn thâm trầm khó hiểu , thân thể nhờ được bảo dưỡng tốt , vẫn như người trẻ tuổi bàn kiện khang , trừ bỏ khóe mắt có chút nếp nhăn , không thấy một tia già nua nào nữa, ánh mắt lợi hại kia chỉ thuộc loại thương nhân khôn khéo
Hắn , thông minh , cũng khôn khéo . Nếu không sẽ không thể ở nơi thương trường ăn thịt người như cá gặp nước được
Lúc này . Phương tổng quản dãn Vân Tâm Nhược vào đại sảnh , thập phần cung kính đối với lão gia hành lễ “Lão gia, tam tiểu thư tới!”
Nam tử đưa lưng về hướng bọn họ khoát tay , ý bảo hắn ra ngoài , lúc Phương tổng quản lui ra ngoài , lại liếc mắt sâu thâm nhìn Vân Tâm Nhược một cái, trong ánh mắt đó thế nhưng lại có vài phần lo lắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.