Vẫn Luôn Yêu Người

Chương 2:




06
Dương Kính Chi bước từng bước lại gần.
Anh vẫn là chàng trai trong ký ức của tôi, chỉ là vẻ ngây ngô đã phai nhạt bớt, bây giờ anh trông chín chắn trưởng thành hơn hẳn.
“Xóa tài khoản Wechat, số điện thoại không liên lạc được, ngay cả giáo viên cũng không tìm ra được, Ngu Minh, cô thật lợi hại.”
Tôi từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm của anh ấy.
“Anh hẳn là…đã dùng mối quan hệ của mình tìm hiểu về chuyện đó rồi phải không? Gia đình tôi phá sản, bố tôi còn lâm vào con đường tranh chấp tài chính, lại còn một khoản nợ vẫn chưa trả được…”
“Sao lúc đó cô không nói với tôi?”
Tôi chết lặng.
“Có phải là vì sợ mất thể diện không, Ngu đại tiểu thư”
“Không—“
Tôi còn chưa nói dứt lời đã thấy Từ Vãn Tinh đi tới.
“Hả? Ngu Minh! Thật sự là cậu sao?!”
Cô ta trông đẹp hơn thời học Đại học nhiều, tinh tế đến từng sợi tóc.
“Đã lâu không gặp cậu rồi, các bạn học ai cũng đều tìm cậu hết, sao bốn năm rồi đến một tin tức nhỏ về cậu cũng không có thế?”
“Tôi đến phía Nam.”
“Đúng là khó trách” Từ Vãn Tinh kinh ngạc nhìn bộ quần áo trên người tôi, “Ngu Minh, đây không phải là cái áo khoác lông vũ cậu mua hồi năm ba sao? Trông đã cũ thế rồi sao cậu lại còn mặc chứ?”
Tôi đã từng mua rất nhiều quần áo và chỉ mặc chúng trong một năm, sau đó tất cả đều bị vứt đi.
Cô ta hỏi câu này chắc là muốn để tôi phải xấu hổ.
Nhưng lúc đó trong đầu tôi không nghĩ ra được bất cứ ý gì.
“Dù sao nó cũng không bị hư, vẫn có thể mặc được.”
Từ Vãn Tinh tỏ vẻ đã hiểu, “Cuộc sống của cậu bây giờ gặp khó khăn sao? Sao không nói với tôi sớm hơn chứ, dù sao chúng ta cũng là bạn học cũ, tôi có thể giúp cậu.”
Rồi rút ra một tấm thẻ.
“Cầm lấy dùng đi, không cần trả lại tôi đâu.”
“Cảm ơn nhưng tôi không cần đâu.”
Tôi nhìn cô ta rồi nhìn sang Dương Kính Chi, nhẹ mỉm cười.
“Tôi sắp kết hôn rồi, đến lúc đó nhớ tới nhé.”
Lời này vừa dứt, Dương Kính Chi liền sững sờ.
07
KTV chỉ là công việc làm thêm của tôi, ban ngày tôi phải đi làm ở nơi khác.
Vào thứ hai, công ty có một khách hàng.
Các đồng nghiệp đang bàn tán xôn xao: "Nghe nói vị khách hàng này là một thiên tài, ban đầu anh ta sáng tạo ra hệ thống này là để tìm người.”
“Hả? Anh ta tìm ai thế?”
“Bạn gái cũ.”
Mí mắt tôi giật giật, mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
“Vậy đã tìm được người chưa?”
“Không biết nữa, hệ thống này còn chưa có hoàn thành, mấy chủ đầu tư kia tiêu tốn không ít tiền vào dự án này, rất có triển vọng đó. Không ngờ là ông chủ của chúng ta cũng muốn hợp tác.”
Tôi cố gắng sắp xếp lại lượng thông tin.
Ở trước cửa phòng tiếp khách, giọng của Dương Kính Chi vang lên.
“Về chuyện hợp tác tôi còn cần suy nghĩ lại.”
Tôi đẩy cửa bước vào, đặt tài liệu lên bàn.
Hai mắt Dương Kính Chi như bốc hỏa, “Sao cô lại ở đây?”
“Đi làm.”
Đây là công việc chính của tôi.
Lãnh đạo hiếu kỳ, “Tiểu Vũ, cô quen ngài Dương sao?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi trả lời, “Đã gặp qua.”
“Chỉ là gặp qua?” Dương Kính Chi lại nổi giận.
Chẳng hiểu sao anh lại nổi giận, ngày chúng ta chia tay anh cũng chưa từng nhìn lại một cái, lẽ nào không phải sao?
Anh chỉ vào tôi, “Lý tổng, tôi có thể ký hợp đồng với điều kiện phải chuyển Ngu Minh sang làm trợ lý cho tôi.”
Lãnh đạo ngay lập tức đồng ý, ngay cả cơ hội để phản bác cũng không cho tôi nói lấy một câu.
Họ đã nói chuyện cả ngày.
Vào buổi tối, tôi thu dọn đồ đạc rồi tan làm đúng giờ.
Dương Kính Chi ngăn tôi lại, “Cô đi đâu vậy? Tôi còn chưa cho cô đi.”
“Dương tổng, hôm nay tôi không thể tăng ca được, tôi còn có việc khác.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi đi giao đồ ăn.”
Dương Kính Chi nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi.
08
Tôi đã từng khó tính đến mức rất ghét đụng vào cơm hộp.
Trong bốn năm đại học, mỗi khi tan học Dương Kính Chi đều đi ship đồ ăn.
Bữa tối của anh thường là cơm hộp do công ty giao hàng cung cấp.
Một lần khi tôi đến chỗ anh.
Trong căn phòng nhỏ, anh ngồi túm tụm với nhóm người ship hàng khác ăn cơm hộp.
Tôi nói, “Dương Kính Chi, sao anh lại ăn cái thứ này? Trông chả sạch sẽ gì hết.”
Anh liền bày ra vẻ mặt khó chịu, “Không sạch thì cũng có vấn đề gì đâu?”
“Đi, cùng em đi ăn bít tết.”
Tôi kéo anh đến một nhà hàng Tây mới mở, nơi có suất ăn với giá thấp nhất cũng phải hơn 500.
Anh đứng trước của nhà hàng một lúc rồi im lặng cởi bỏ bộ quần áo shipper trên người ra.
Sau khi gia đình của tôi tan nát, cuối cùng tôi mới hiểu được cảm xúc của anh vào ngày hôm đó.
Cũng giống như ngày hôm nay.
Tuyết rơi khiến mặt đất rất trơn, tôi bị ngã, làm đổ hết đồ ăn của của khách.
Tôi gọi cho người ta để giải thích nhưng bị mắng.
Người khách ấy nói, đừng bao biện gì hết, nếu cô đến muộn thì chính là đến muộn.
Trong mùa đông lạnh giá này, những vết xước trong lòng bàn tay lại đau buốt hơn bao giờ hết, nhưng tôi cũng không quan tâm đến nó, chỉ không ngừng nói lời xin lỗi.
Dương Kính Chi đột nhiên xuất hiện, dựng xe của tôi lên.
Không biết anh đã đến đây từ lúc nào và đã quan sát được bao lâu rồi.
Tôi vô thức giấu tay mình ra sau lưng.
“Đừng giấu nữa” anh khàn giọng nói, đôi mắt đỏ hoe, “Đi rửa mặt đi.”
“Tôi muốn giao thức ăn trước.”
“Lên xe đi, anh đưa em đến đó.”
Khách hàng sống ở tầng một, lúc tôi giao đồ ăn tới thì nghe người kia lẩm bẩm, “Mẹ nó, lái Porsche mà còn đi giao đồ ăn à?”
Tôi còn muốn nhận thêm đơn hàng nữa.
Lại nghe Dương Kính Chi nói, “Đừng nhận nữa.”
“Không được, tối nay tôi kiếm được ít quá.”
“Vậy anh sẽ mua.”
“Cái gì?”
Với một tiếng ding dong, hệ thống đã tự động chấp nhận đơn hàng của anh ấy.
“Anh mua thời gian tối nay của em.”
09
Dương Kính Chi chở tôi đến nhà anh ấy.
Tối đứng lì ở trước cửa, cho dù thế nào cũng không chịu bước vào.
“Từ Vãn Tinh sẽ giận đấy.”
“Em vẫn còn thời gian để lo cho người khác nữa hả? Em xem mình đã ngã thành bộ dạng gì đi?”
Ngoại trừ những vết xước trong lòng bàn tay, cả người tôi còn bị bao phủ bởi nước tuyết bẩn thỉu.
“Còn nữa, Ngu Minh, em nhìn đi, căn nhà này trông giống có phụ nữ ở hay sao?”
“Hai người không ở cùng nhau?”
“Ngay từ đầu anh không hề ở cùng với cô ấy.”
Dương Kính Chi đem bản hợp đồng đưa cho tôi.
“Nửa năm trước cô ấy đến tìm anh ngỏ ý muốn hợp tác. Cô ấy không muốn chịu quy tắc ngầm nên nhờ anh đóng giả làm bạn trai. Đồng thời cô ấy sẽ giúp anh giải quyết những vị khách hàng khó tính.”
Ngập ngừng một lúc, anh giải thích thêm như sợ tôi không hiểu.
“Một số khách hàng thích đem phụ nữ đưa lên giường đối tác, nghĩ rằng ai cũng sẽ thích, anh thấy chuyện đó rất phiền, cho nên Từ Vãn Tinh sẽ giúp anh chặn mối lo này.”
Hợp đồng này được viết rất rõ ràng, hai bên không ai được can thiệp vào đời tư của nhau.
Dương Kính Chi nắm lấy tay tôi, cẩn thận băng bó vết thương.
Tôi thấy một dãy hộp kem dưỡng tay chưa mở được đặt trên kệ.
Đó đã từng là thương hiệu yêu thích của tôi trong quá khứ, Dương Kính Chi đã mua cả bộ và giữ nó ở nhà.
“Hôm nay anh đã hỏi thăm đồng nghiệp của em.”
Anh nặng nề nói.
“Em không có bạn trai, tuần trước đi team building còn nói mình độc thân. Ngu Minh, em cố ý lừa anh đúng không?”
“Tôi không nói dối điều gì với anh cả.”
“Vậy thì cho anh xem hình giữa em và người đàn ông đó đi.”
“Tôi không có chụp.”
“Em vốn là người yêu thích chụp ảnh, sao lại không có lấy một tấm hình với tình yêu mới chứ?”
“May là anh đã nhắc, lần sau tôi sẽ chụp cho anh xem.”
Dương Kính Chi bị tôi làm cho tức giận.
Anh ấy đột nhiên dùng hai tay chặn hai bên ghế sofa, hoàn toàn bao bọc lấy tôi, cảm giác đầy áp bức.
Tôi không thể di chuyển nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh ấy qua chiếc áo len.
“Anh đã mua thời gian của em, em có biết mình phải làm gì không?”
“Tôi sẽ trả tiền lại cho anh, Dương Kính Chi, tôi thật sự muốn kết hôn.”
Anh chạm vào vai tôi rồi di chuyển dần xuống, dừng lại ngay cổ tay.
“Sắp cưới rồi mà còn đeo vòng tay bạn trai cũ tặng, có thích hợp không?”
10
Trên cổ tay tôi có một chiếc vòng đã bạc màu theo thời gian.
Đó là món quà đầu tiên mà Dương Kính Chi tặng cho tôi.
Khi ấy tôi 19 tuổi.
Có một tuần tôi hầu như không gặp ai ngoài những người trên lớp.
Anh ấy thì lại bận rộn với nhiều công việc bán thời gian khác nhau, nỗ lực làm việc hơn bao giờ hết.
Vào ngày sinh nhật của tôi, bố mẹ đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc trong nhà hàng sang trọng, tôi đã nói với Dương Kính Chi nhưng anh ấy không đến.
Tôi đợi, đợi cho đến tối, cuối cùng cũng đợi được cuộc gọi từ anh.
Anh ấy nói đang đợi tôi ở trước cửa nhà hàng.
Trong màn tuyết dày đặc, bóng dáng chàng trai của tôi cao lớn như một cây tùng.
Trên người anh đầy bụi bặm giống như tôi hôm nay, với lớp bùn trên bộ quần áo giao hàng màu vàng.
Lúc đó tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ biết than là anh đến muộn quá.
Dương Kính Chi xoa đầu tôi, anh nói rằng mình đã mang quà sinh nhật đến cho tôi rồi đây.
Chiếc vòng đơn giản, không đắt tiền nhưng lại hoàn toàn vượt tầm tài chính của anh.
Tôi thích nó đến nỗi ngay lập tức đeo vòng vào tay, không muốn tháo nó ra.
Sau đó bố mẹ gọi cho tôi rồi hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Bố mẹ tôi không thích Dương Kính Chi, họ cho rằng anh ấy không xứng với tôi.
Khi tôi quay đầu lại, Dương Kính Chi đã biến mất trong làn gió và tuyết.
...
Cho đến hôm nay, tôi lại tình cờ nhớ về nó.
——Ít nhất vào năm mười chín tuổi, Dương Kính Chi đã thích tôi đúng không?
Chiếc vòng đó được anh làm việc ngày đêm mới mua được.
Phải chăng anh cũng đã từng như tôi đêm nay, vừa chạy vừa ngã trong tuyết, nhưng vẫn không sợ hãi mà vẫn tiến về phía trước vì chiếc vòng tay này.
Nhưng bây giờ là sao?
Anh ép tôi, cưỡng bức tôi.
Anh ấy có những thứ xa xỉ trong nhà mà tôi từng thích sử dụng.
Là anh bị tôi làm cho anh ám ảnh hay là đang muốn sỉ nhục tôi.
Tôi không thể hiểu được, hốc mắt vô thức ươn ướt.
Dương Kính Chi sững người, bắt đầu hoảng sợ.
Anh ấy luôn làm tôi khóc.
Điều này hoàn toàn giống như trước đây.
Anh vội vàng lau khóe mắt tôi: "Đừng khóc, em đừng khóc, anh sai rồi, anh chỉ dọa em một chút mà thôi. Hôm nay là sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của em, anh mua cho em một chiếc vòng tay mới."
"Cái gì?"
Tôi quên mất việc hôm nay là sinh nhật của mình.
Dương Kính Chi lấy ra một hộp quà mới.
"Em nhìn xem, có thích không?"
Anh ấy muốn giúp tôi thay vòng tay.
“Ngu Minh, chúng ta liệu có thể —— "
Anh còn chưa nói xong, chuông cửa đã vang lên.
Tiêu Huy đứng trước cửa hút một điếu thuốc, “Ngu Minh đâu? Tôi đến đón cô ấy.”
“Anh là ai?”
“Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, cô ấy không nói với anh sao?”
Dương Kính Chi sững sờ, chiếc vòng rơi xuống thảm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.