Lại thêm hai giờ nữa trôi qua, bên Tô Tiến vẫn chưa có tin tức truyền về. Ân Thần Bắc ngẫm nghĩ, cảm thấy nên gọi điện hỏi thăm một tiếng. Tay vừa sờ đến ống nghe, điện thoại hốt nhiên réo kịch liệt.
Diệp Vân Sắc đang ngồi đọc sách cũng bị giật mình, ngẩng đầu, trao đổi bằng mắt với Ân Thần Bắc một cái. Y lập tức bắt máy, trong tai nghe vọng ra tiếng Tô Tiến sốt ruột.
“Anh Thần…?”
“Tôi đây, sao?”
“Không hay rồi anh Thần, các anh em đã cầm cự rất lâu, nhưng đối phương quá mạnh!”
“Hửm?” Ân Thần Bắc cũng lấy làm bất ngờ, “Là lũ cớm sao? Bắn rát quá à?”
“Hình như… cũng không phải?” Lần này Tô Tiến phụ trách chỉ huy, hắn ngồi trong xe, vừa phải ứng phó tình thế bên ngoài, vừa báo cáo lại cho Ân Thần Bắc, “Đụng trúng nhau trên đường, nhưng mà trông chúng lạ hoắc, chưa gì đã xông lên tấn công. Các anh em vốn nhận nhiệm vụ nghi binh đã tiêu diệt chúng, đội mai phục phía sau buộc lòng phải lên theo, cho tới bây giờ toàn bộ kế hoạch đang rối loạn, giết chóc lung tung cả!”
Ân Thần Bắc siết chặt ống nghe, “Anh còn không phái người kêu gọi chúng đầu hàng?”
“Phái rồi, nhưng còn chưa ra mặt đã bị địch bắn phá, chúng nó căn bản không cho ta thời gian để thở!”
“Tôi đã biết.” Y nhíu mày, “Giờ tôi sẽ sắp xếp người, các anh ở đó cố gắng chống đỡ thêm một lát.”
“Anh Thần.” Tô Tiến nghi vấn, “Có khi nào chúng ta bị mắc bẫy không…?”
Ân Thần Bắc đập cái “rầm” điện thoại xuống.
Y quay đầu, gọi Diệp Vân Sắc, “Kêu Tiểu Bạch đến đây.”
“Tiểu Bạch?” Cậu gấp sách, mỉm cười, “Em cử anh ta ra ngoài làm việc rồi, vẫn chưa về đâu.”
Y bất giác cảm thấy có điểm không đúng, “Em cử hắn đi làm việc gì?”
Cậu đáp, “Thì anh Thần nói muốn bịt đầu mối mà. Em để Tiểu Bạch dẫn người qua rồi.” Thấy y biến sắc, cậu hỏi, “Có gì sai ạ?”
Mi cốt y giật nhẹ, giọng ra bình tĩnh, “Nói tiếp.”
“Anh Thần cứ yên tâm, Tiểu Bạch luôn làm việc sạch gọn và khéo léo, hơn nữa các anh em anh ta dẫn đi tuy mới nhập bang nhưng đều hết mình làm nhiệm vụ. Tất cả đều là gương mặt mới, tuyệt đối sẽ không làm cảnh sát nghi ngờ anh Thần.”
“À phải, em còn dặn họ là, nếu gặp đám tép riu hòng mượn gió bẻ măng thì cứ dọn dẹp sạch luôn, miễn cho anh Thần ở nhà lo sầu.”
“… Em…” Hai mắt Ân Thần Bắc như bốc lửa tới nơi, toan nói rồi lại nhịn xuống. Kiệt lực ghìm cơn kích động muốn đánh người của mình xuống, y chợt nhiên đứng phắt dậy, bước nhanh ra ngoài.
Cậu nhìn theo bóng y một lúc lâu, rồi mới chuyển đầu về, mỉm cười đọc nốt sách.
Ân Thần Bắc nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Tiến, “Sự tình có biến, kêu mọi người ngừng bắn ngay!”
“Cái gì!” Tô Tiến la to, “Địch bắn rát lắm, dừng nghĩa là để yên cho tụi nó bắn chết đấy!”
“Đừng có dài dòng, kêu anh dừng bắn thì dừng ngay, đội kia rất có thể chính là Tiểu Bạch!”
“A…?” Môi Tô Tiến run rẩy, không sao tin nổi, “Sao… Sao lại có thể…!”
Ân Thần Bắc hầm hừ khiến Tô Tiến luống cuống mở cửa xe, “Tôi ra xem sao… Cái… cái gì… Mẹ kiếp, ai kêu cậu ta nhảy vào đó vậy…”
Nghe thấy tiếng hắn cúp máy, y nặng nề thở hắt một hơi. Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng… Y phẫn nộ đáp mạnh điện thoại đi.
Tô Tiến đã chuẩn bị sẵn tinh thần mà vẫn bị thảm trạng của núi thây kia dọa sợ. Nhóm đầu tiên hắn phái đi gồm mấy chục người hầu như chết tiệt, nhóm thứ hai cứu viện cũng tan tác phân nửa. Mà đối phương hiển nhiên cũng chả khá khẩm gì hơn bọn hắn, nơi nơi là tay chân đứt gãy, máu me lấp nhấp. “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!” Hắn gào lên như phát điên, “Con lợn, bò ra đây cho ông hỏi!!!” Thế nhưng Tiểu Bạchđã không thể trả lời hắn được nữa rồi. Hắn ta đã chết bên đường, trên người lỗ chỗ năm sáu phát đạn.
Trải qua trận này, bang phái tổn thất nghiêm trọng. Ân Thần Bắc ngồi sau chiếc bài dài dặc, nghe đàn em mình khóc lóc kể lể tình huống thê thảm lúc đó, càng nghe mặt mày càng khó coi, tức giận vò rúm điếu thuốc trong lòng bàn tay. Bởi tính toán sai lầm lần này của y mà các nguyên lão trong bang rất mực bất mãn, đặc biệt là bất mãn với việc sau vụ này, toàn bộ thanh danh đã suy giảm cùng cực. Y vừa bận ứng phó, vừa bận trấn an, lại còn phải bớt thời gian lo liệu tang sự cho hội Tiểu Bạch. Lần này trách nhiệm chủ yếu thuộc về Diệp Vân Sắc, thế nhưng sự xảy ra rồi, cậu ta chỉ vô tội mà nói, em không biết anh Thần cũng cử người đi, cũng không biết hai phe lại sống mái với nhau quyết liệt đến vậy. Ân Thần Bắc căm phẫn trừng cậu, chỉ sợ mình mất kiểm soát mà lao lên đè ngã cậu xuống đất, nhưng đồng thời y cũng biết, trách nhiệm của cậu là gọi Tiểu Bạch đi xong cũng không hề báo cáo lại với y, cũng chẳng nhắn với bất kỳ một ai rằng cậu gọi người đi làm việc.
Dựa vào tội này, y nhốt cậu vào phòng tối, cậu không mảy may cãi một câu, chấp hành hình phạt vào phòng cấm mà không mang theo dù chỉ một bộ quần áo. Nơi đó nghe nói vừa tối tăm vừa u ám, điều kiện khắc nghiệt, cả Ân Thần Bắc cũng không thể dò hỏi tình hình của cậu hay mượn việc công phục vụ mục đích riêng là giúp cậu cải thiện hoàn cảnh tù đày. Liên tục đợi chờ trong mười ngày, mười ngày này y không được trông thấy Diệp Vân Sắc hiện hữu trong cuộc sống của mình nữa, y thường xuyên thất thần hoặc không cách nào tập trung, có khi còn nhầm lẫn tiếng đi lại trong phòng khách là của cậu. Ngay khi y bắt đầu băn khoăn mình đang phạt Diệp Vân Sắc hay là tự phạt mình, rốt cuộc cậu cũng được thả về, sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc vẫn ổn, tuồng như không phải chịu khổ cực gì to tát. Ân Thần Bắc thấy cậu bình an, không hiểu sao lại sinh giận, sai người tống cậu về phòng, liên tục mấy hôm không thèm gặp cậu.
Cái chết của Tiểu Bạch đã là chuyện khó lòng tha thứ đối với người khác, càng là vết thương tổn không thể vãn hồi đối với Tô Tiến. Hắn và Tiểu Bạch là anh em đã bao năm, một người cánh trái, một người cánh phải cùng Ân Thần Bắc vào sinh ra tử, nay Tiểu Bạch lại chết đột ngột trong một cuộc nội đấu “sân nhà”, sự thật này dẫu sao hắn cũng không tài nào chấp nhận được.
Hắn chạy đến trước mặt Ân Thần Bắc gào thét cơn điên khó nhịn, Ân Thần Bắc chỉ lẳng lặng hút thuốc, lâu sau mới bảo, “A Tiến, hiện tại chưa thể động thủ, phải chờ thêm.”
“Tại sao!” Tô Tiến kêu, “Nó hại chết cả Tiểu Bạch, anh Thần không thể dửng dưng phủi tay!!”
Y lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi làm việc còn cần anh nhắc nhở chắc? Chả nhẽ tôi không biết báo thù cho Tiểu Bạch?”
“Nhưng…” Hắn còn định nói tiếp, y đã dứt khoát phẩy tay, “Khỏi nhưng nhị gì nữa, chuyện này tôi đã ghi tạc trong lòng, tôi sẽ không để cậu ta hả hê đâu… Nhưng chưa phải lúc này…”
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết tụ đang chầm chậm tan, nắng mặt trời dát trên phiến gạch lát lối, sau lớp màn vàng chói lóa là khoảng không thẫm màu thăm thẳm, trong trẻo mà lạnh lẽo… Y chợt nhớ về ngày đầu tiên, y đưa cậu đi trên con đường này…
“A Tiến.” Y gọi, “Chúng ta còn thiếu một lỗ hổng để định tội cậu ta. Lỗ hổng này, phải chờ cậu ta tự giở ra cho chúng ta xem mới được.”
Lương Nhiễm nhìn ống nghe trong tay, phân vân rất lâu, không biết có nên nhấc không.
Tấm vé máy bay nằm trong lòng bàn tay nó như thể gom góp cho nó chút động lực ít ỏi, bởi nắm quá chặt nên tấm vé âm ẩm mồ hôi, cuống mép cong veo. Nó nhắm mắt, như đã trải qua cả thế kỷ đằng đẵng, cuối cũng cũng nhấc ống nghe điện thoại.
Bắt đầu bấm số, mồ hôi trên đầu ngón tay nhòe nhoẹt vào phím số, ánh lại tầng nước trong suốt. Bên kia tai nghe truyền đến âm hưởng “tút tút” đều đều mà khắc khoải, nó như thấy tim mình vọt ra ngoài.
“Soạt” một tiếng, đã có người nghe máy, trái tim bị kéo căng của nó rốt cuộc được buông lỏng, một giọt nước mắt lăn dài.
“A lô?” Là giọng Diệp Vân Sắc, đây là số di động của cậu, người biết rất ít, Lương Nhiễm là một trong số đó.
Bất giác nó rất muốn khóc to, bàn tay cầm ống nghe siết chặt, răng cắn gắt gao môi dưới.
“A lô?” Diệp Vân Sắc lại hỏi lại, tựa hồ ngạc nhiên vì không nghe thấy tiếng đáp của đối phương. Nhưng rồi rất nhanh, cậu liền đoán, “Là em hả, Lương Nhiễm? Sao không nói gì?”
Tay nó run cuống lên, cậu tiếp tục hỏi han, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em…” Sau cuối cũng có thể cất lời, nó nghẹn ngào thốt, “Anh Tiểu Diệp…”
“Tiểu Nhiễm, quả nhiên là em?” Cậu hơi ngừng, hỏi, “Sao không nói? Em đang ở đâu?”
Nó toan đáp trả, lại sực nhớ ra lời dặn bèn dáo dác ngó chung quanh. Không ai để ý đến nó, cũng không có ai xếp hàng muốn gọi điện. Nó nhẹ nhõm hơn, sụt sịt mũi, “Em đang ở sân bay.”
“Sân bay?” Diệp Vân Sắc lặp lại, âm giọng có phần cao hơn, “Em ở đó làm gì? Muốn đi đâu?”
“Anh đừng hỏi nhiều, anh Tiểu Diệp, anh đến đây gặp em được không, ngay bây giờ…” Nó cắn răng, “Em có việc cần tìm anh, gấp lắm, mong anh nhanh một chút!”
Cậu khẽ thở dài, “Tiểu Nhiễm, hiện nay anh không tiện đi. Hay thế này, anh nhờ người ra sân bay đón em nhé, về rồi nói sau.”
“Không!” Nó quả quyết, “Việc này rất quan trọng, ngoài anh ra em không tin ai cả. Anh Tiểu Diệp, vì em, anh hãy đến nhanh lên.”
“Thực ra là có chuyện gì?”
“Không thể nói rõ qua điện thoại, anh đến đây mau đi, em sẽ tận mặt nói anh nghe.” Nó khăng khăng không chịu nói, chỉ luôn mồm giục giã. Cậu giữ im lặng một lúc mới hiền hòa bảo, “Vậy em chờ anh, trước khi anh đến, đừng đi lang thang. Kiếm chỗ nào mà ngồi, anh sẽ tự tìm thấy em.”
“Vâng!” Lương Nhiễm dõng dạc thưa. Nghe thấy bên kia cúp máy, cõi lòng nó tràn trề niềm vui không sao che giấu.
Tim đập dồn dập, nó giao hết lời muốn nói lại cho trái tim.
Khổ đau như thất thoát hơn nửa.
Lại nhìn tấm vé máy bay đang cầm, nó đưa lên miệng hôn, con ngươi đen láy tỏa ra ánh sáng hạnh phúc. Cố gắng hít sâu một hơi, nó chạy về khu nghỉ ngơi của khách VIP.
Cả một khu rộng rãi là vậy gần như là vắng không, căn nguyên cũng tại trước cửa đang đứng lừng lững mấy vị vệ sĩ mặt mày như hung thần ác sát, có điều Lương Nhiễm lại có vẻ rất quen thuộc họ. Hơi gật đầu, thế là đã được cho vào. Nó vừa đặt chân vào xong, Toudou Kei ngồi nơi ghế sô pha đối diện trong tư thế một nữ hoàng cao ngạo đang ngơi nghỉ, lúc này ngoái lại, nhoẻn cười tự nhiên với nó.
Lương Nhiễm kích động chạy ào qua, “Tiểu thư Toudou.”
Cô quan sát tỉ mẩn gương mặt lấm tấm mồ hôi của nó, “Thế nào rồi?”
“Em tìm được anh Tiểu Diệp rồi!” Nó thở gấp, vui vẻ mà rằng, “Em cũng đã nói với anh ấy.”
“Thế à…?” Cô cười duyên dáng, “Nói thế là, cậu ấy đồng ý rồi ha?”
“Ehm… Em nghĩ, chắc là anh ấy sẽ đồng ý thôi.” Nó mấp máy, khuôn mặt non trẻ hiện hữu ý cười trong sáng, “Anh ấy là người đặc biệt với em, em với anh ấy cũng thế. Em tin anh ấy.”
“Cậu tự tin ghê.” Toudou cười khúc khích, đoạn vỗ tay, vệ sĩ xách hai valy hành lý tới trước mặt nó, “Đây là hành lý tôi chuẩn bị cho các cậu, gồm đủ tiền và hộ chiếu ở bên trong. Chuyến bay đến Tokyo sẽ cất cánh sau một tiếng rưỡi nữa, Tiểu Diệp lái xe đến đây mất chừng hơn bốn mươi phút, nên, các cậu tha hồ có thời gian.” Cô đứng dậy, vỗ vai nó, “Cố lên nào, máy bay đáp xuống sẽ có người đón và bố trí cho cậu, rồi sau, chính là thế giới chân chính dành cho cậu và Tiểu Diệp. Cậu xem, có phải mọi thứ đều cực kỳ hoàn mỹ hay không?”
Nó lộ ra thần sắc cảm kích, cúi chào Toudou thật thấp, “Tiểu thư Toudou, chị đã giúp chúng em nhiều như vậy, em thật không biết phải làm sao để báo đáp chị.”
“Muốn báo đáp…” Cô cười khẽ, nâng tay phất lọn tóc rũ trên đầu vai, “Nói sau cũng được. Dù sao chăng nữa, tôi cũng nợ Tiểu Diệp, hiện tại, coi như tôi bồi thường phần nào cho cậu ấy.”
“Không.” Mắt Lương Nhiễm lập lòe sáng, “Anh Tiểu Diệp thiện lương, chắc chắn không hận thù chị đâu.”
“Vậy à?” Đầy ý vị mà cười, cô bỏ lại nốt một câu, tay xách theo chiếc túi, “Diệp Vân Sắc là người ra sao, cậu còn phải cảm nhận lâu dài…” Rồi cô hơi hất đầu, dẫn một số vệ sĩ cùng rời đi.
Đi được một quãng xa, ngoái đầu nhìn lại, thấy Lương Nhiễm kéo valy hành lý tìm chỗ ngồi, khóe miệng cô chầm chậm nhếch lên một nụ cười nhạo báng, hừ nhẹ một tiếng, “Muốn bỏ trốn cùng Diệp Vân Sắc cơ à…? Rõ là viển vông…”
Diệp Vân Sắc quả nhiên lái xe đến đúng như Toudou đã dự liệu. Cậu đi dọc khu nghỉ ngơi tìm Lương Nhiễm, bỗng nghe có người gọi “anh Tiểu Diệp”, tiếng gọi vừa mừng rỡ vừa xen lẫn với sự an lòng. Cậu thở dài, xoay người lại.
Kế đó, một bóng người nhỏ xíu sà vào lòng cậu, vòng tay quấn eo sít sao.
Sự thân cận không thoát được này làm cậu vô thức muốn kháng cự, nhưng Lương Nhiễm thây kệ. Nó cứ thế ôm cậu sỗ sàng trước mặt đám đông, dường như phải như vậy mới có thể bộc lộ được nó nhớ cậu cồn cào cỡ nào và nỗi lòng mong mỏi bức thiết được ở bên cậu ra sao. Nó dán mặt vào ngực cậu, cậu khẽ thở hắt, cúi đầu khuyên, “Tiểu Nhiễm, buông anh ra trước đã.”
Vốn Lương Nhiễm định bỏ ngoài tai mọi sự khước từ, nhưng nghĩ đến cơn ám ảnh trong tâm lý cậu, nó đành luyến tiếc đứng thẳng trở lại, một bàn tay vẫn tóm chặt tay cậu.
“Anh Tiểu Diệp, cuối cùng anh đã đến rồi.” Nó hưng phấn.
Cậu cười hiền, điềm đạm hỏi nó, “Tiểu Nhiễm, em vội vã tìm anh có chuyện gì thế? Nói trong điện thoại không rõ lắm, anh không yên tâm tẹo nào.”
Lương Nhiễm lay lay tay cậu, mặt mày rạng rỡ, “Không phải em, là chúng ta! Chúng ta hãy cùng rời khỏi đây, đến Tokyo Nhật Bản!”
Nhác thấy đầu mày cậu nhăn lại, nó hốt hoảng, “Anh không vui à anh Tiểu Diệp, anh xem, em mua vé máy bay rồi đây.” Nó cuống quýu giơ vé, “Máy bay sắp bay, em mua khoang hạng nhất đấy, ghế bọn mình cạnh nhau… Ngay bây giờ chúng ta có thể đi… Ngay bây giờ…”
“Tiểu Nhiễm.” Cậu giữ tay nó, lại trông thấy tấm vé, hơi cười khổ, “Ai đưa ra chủ ý này cho em? Tại sao chúng ta phải đi Nhật?”
Nó giật mình như không ngờ cậu sẽ hỏi câu này, nhất thời không biết trả lời sao cho phải. Cậu kiên nhẫn nhìn nó. Mãi sau nó mới ngắc ngứ đáp, “Vì… Bởi vì anh… anh không vui mà? Anh đâu có muốn ở đây…” Nó siết nắm tay, mở lời được đoạn đầu rồi, đoạn sau cũng trơn tru hơn hẳn, “Anh bị tên ác quỷ kia dùng thủ đoạn chẳng thơm tho gì lôi về, lẽ nào anh không muốn đấu tranh?! Anh không muốn trốn sao?! Anh… Anh Tiểu Diệp… Anh có thể nắm chính cuộc đời mình trong tay mà…”
Cậu bằng lặng ngắt lời nó, bình thản cười nói, “Tiểu Nhiễm, anh rất cảm ơn em, thế nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết!” Nó cấp thiết nài nỉ, “Anh Tiểu Diệp, hãy đi với em, em đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chúng ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có hai chúng ta!” Nó túm cậu bằng tất cả sức lực mà nó có, cậu hơi ngoắc cổ tay đã thoát khỏi nó, “Em chớ kích động, nghe anh nói trước đã…”
“Không!!!” Nó kêu toáng, “Em không thích nghe!!!” Hốc mắt nó ầng ậng những nước, chóp mũi đỏ hồng, thoạt nhìn y hệt một đứa bé con tức tưởi, “Anh muốn em nghe gì? Vì sao không đi cũng em? Chả lẽ anh còn muốn tiếp tục cuộc sống này hay sao? Anh có thể trốn mà, hay là anh yêu y rồi?!” Đến đây, khuôn mặt cậu đã thực sự đổi màu. Đáy lòng nó dội lên cơn đau như bị cắt xẻo, càng la hét thậm tệ, “Anh đã quên y làm nhục anh thế nào ư?! Trước bao con mắt, y ôm anh lên giường…!”
Cậu bật thốt, “Đủ rồi.”
Lương Nhiễm sựng lại, mãi tận bấy giờ nó mới nhận thức mình đang la lối cậu ở đâu, người người qua lại trong đại sảnh sân bay đều ném về đây những ánh nhìn sửng sốt. Nó lắp bắp, thụt lùi về sau. Cậu hít một hơi, gượng gạo nở nụ cười, “Về với anh, về rồi nói tiếp.”
“Không… Em không muốn về…” Lương Nhiễm run lẩy bẩy, ngang bướng giãy giụa, “Em muốn rời khỏi đây… Không muốn về…”
“Vậy cũng được, nếu không muốn về, anh có thể tiễn em đi.” Cậu ôn hòa nói, “Kỳ thực rời đi cũng tốt, nơi này hỗn tạp, đúng là không tốt cho em.”
“…”
“Anh tiễn em lên máy bay được chứ?” Cậu cười mỉm, “Nếu có thể nhân cơ hội này mà ra ngoài rèn luyện, chính ra cũng là lựa chọn rất tốt cho em. Kìa, sắp đến giờ rồi, nếu không đi sẽ uổng vé đó.”
“Nhưng em…” Nước mắt nó lã chã tuôn rơi, cậu bèn đưa khăn qua, “Lớn đầu rồi còn khóc nhè, thế mà cứ cãi mình không phải trẻ con.” Không chờ nó phản bác, cậu chỉ về hướng cửa lên máy bay, “Người ta nhắc lần hai rồi, đừng ê a nữa.”
Gần như lôi nó đến cửa, cậu ấn valy vào tay nó. Cặp mắt si dại của nó cứ mải bồi hồi trên mặt cậu, rồi đột nhiên nó cắn răng, gan dạ hỏi, “Anh Tiểu Diệp, em hôn anh được không?”
Cậu sững sờ, nó sợ cậu cự tuyệt, giọng điệu trở nên van vỉ hết sức, thút thít mà cầu xin, “Chỉ một chút thôi… Xin anh…”
Cậu ngập ngừng khép mắt, rồi lại mở, cho nó một nụ cười nhè nhẹ, “Thôi ôm cũng được, em biết anh không quen mà…”
Đây đã là sự dịu dàng lớn nhất dành cho nó rồi. Nó mím môi, chầm chậm bước gần đến cậu. Cậu vẫn chỉ mỉm cười, nó giang tay, run rẩy ôm cậu.
Thế nhưng lại hẫng vào khoảng không.
Kinh ngạc mở bừng mắt, Diệp Vân Sắc đã không còn đứng ở vị trí cũ nữa mà đứng sau nó, tay cầm chặt một cổ tay khác, tay kia kìm chặt bả vai người nọ khiến hắn phải khom lưng xuống. Nó nhận ra đấy chính là Tô Tiến, lại nghe tiếng cậu vang lên đạm mạc, “Nó còn nhỏ mà anh thô lỗ vậy sẽ dọa nó đấy.”
Thoáng chốc nó không biết đã có chuyện gì xảy ra. Tô Tiến bị cậu án ngữ, nghiến răng trèo trẹo, “Là anh Thần, anh Thần ra lệnh không được tha cho thằng quỷ này…”
Cậu thờ ơ đáp, “Anh Thần cũng đến phải không, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Cậu thả hắn ra, quay lại cười mềm nhẹ với Lương Nhiễm, “Còn không mau lên máy bay đi, thật sự muốn để máy bay bay mất à?”
Lương Nhiễm sực tỉnh, có dốt nát mấy nó cũng phải nhận ra tình hình hiện nay không hay ho, liền vội vàng chạy đi, bất chợt nghe từ sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp, “Anh cá là nó không lên máy bay nổi đâu, 1 ăn 10, Tiểu Diệp, em dám cược với anh không?” Nó lấy làm kinh hãi, dưới chân xộc lên cảm giác buốt lạnh, chỉ nghe Diệp Vân Sắc cười đáp, “Anh Thần là nhà cái, dù cược thế nào anh vẫn thu lời về mà.”
Y cười ngất, “Vậy ngại quá, ván bài này, anh thắng.”
Y đến trước mặt Lương Nhiễm, nâng cằm nó lên, tầm mắt từ trên cao dõi thẳng xuống nhìn nó. Đầu mũi nó rỉn mồ hôi, lòng thì không cam chịu mình yếu thế hơn, vậy mà vẫn thiếu dũng khí đáp trả lại cái nhìn của y. Y quan sát nó một lúc, mới phun ra hai chữ, “To gan.” Lực tay mạnh hơn chút đỉnh, Lương Nhiễm lập tức rên rỉ vì đau. Cậu chau mày, vội can, “Anh Thần, nó chỉ là đứa bé.”
Y cười lạnh buông nó ra, vỗ tay nói, đi thôi, còn dồn đống ở đây nữa lại thành cản trở người ta lên máy bay. Tay y đút túi quần, mỗi bước chân đều hệt như đấng vương giả. Diệp Vân Sắc gửi cho Lương Nhiễm một cái nhìn thật sâu, rồi bày vẻ dịu dàng trấn an, sau đó cậu xoay đi bắt kịp Ân Thần Bắc.
Ánh nhìn của cậu tựa thể đã bơm thêm dũng khí cho nó. Ngay khi vệ sĩ đưa tay tới muốn áp nó đi, nó thình lình gạt phăng họ ra, nháo nhào chạy đuổi theo bọn cậu.
Ân Thần Bắc đi được vài bước thì gặp hai valy hành lý của Lương Nhiễm giữa đường. Y cười khẩy, đá văng chúng đi.