“Hẳn đây không phải là chuyện duy nhất ngươi muốn nhờ vả ta đúng không?” Diệp Lạc Hy hỏi Độc Giác Thú: “Chiêu luyện binh bất lộ tướng này của ngươi quả thật là rất hay, có thể khiến A Cửu không chỉ đột phá liền chín cấp, mà còn có thể hóa thành chân thân, đúng là lợi hại. Tuy nhiên, nếu như ngưoi đã có dự tính trong lòng như vậy rồi, hà tất gì phải tới tìm ta, trong khi ngươi có thể im lặng hành động theo ý của ngươi. Mà điều quan trọng hơn ta muốn hỏi ngươi, ngươi có cơ sở gì để tin tưởng rằng ta sẽ đem viên hạch ma mà ngươi nói đó giao cho A Cửu mà không khoe khoang với thiên hạ rằng ta có thể giết chết Độc Giác Thú có ba viên hạch ma trong người?”
Độc Giác Thú nhìn nàng hồi lâu rồi mới nói: “Ta đã quan sát ngươi từ rất lâu rồi. Ngay khi ta vừa mở mắt tỉnh dậy, ngay khi ta biết được sự tồn tại của A Cửu và trận chiến giữa ngươi, Xà Nữ vào ba trăm hai mươi năm trước, ta đã quan sát ngươi. Cách ngươi làm việc, các ngươi đối đãi với mọi người ra sao, và cả cách ngươi bảo vệ những người bên cạnh ngươi ra sao, ta đều đã nhìn rõ rồi. Hơn nữa, ngươi có thể vì A Cửu mà bị đình trệ mất một trăm năm tu luyện, lại phải chịu một kiếm của Kim Sí Điểu mới có thể xin được độc của hắn về cho A Cửu luyện độc căn. Ta còn điều gì để nghi ngờ ngươi sao?”1
Diệp Lạc Hy sững người. Nàng không nghĩ được rằng nàng ấy như vậy lại có thể quan sát nàng được lâu như thế, cũng có thể nhìn ra rõ tường tận mọi việc năm đó đến rõ ràng như thế, đúng là khiến nàng phải mở mang tầm mắt một phen.
Nàng chỉ đành thở ra một hơi, nói: “Ta cần hạch ma của ngươi để có thể luyện ra một loại thuốc, có tác dụng khiến ta trúng độc giả loại độc của Cùng Kỳ. Cho nên, ta đã muốn giết ngươi đoạt ma hạch. Như vậy... là kẻ đã đủ cho ngươi tin tưởng hay sao?”
Độc Giác Thú chỉ cười: “Nếu như ngươi muốn, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện đem hạch ma trong người ta dâng lên ngươi. A Cửu, cả đời muội ấy không thể báo đáp hết cho ngươi, nhưng lại là người sẽ giải thoát cho tất cả những tỷ muội của nàng ấy khỏi sự thống khổ hiện tại. Ta chính là thay các trưởng tỷ, muội muội báo đáp ngươi. Để ngươi lấy đi một viên ma hạch nữa của ta, cũng đâu có hề là gì?”
Nói rồi, nàng ấy liền trực tiếp ở ngay trước mặt Diệp Lạc Hy, đưa tay dứt khoát xuyên thủng người mình lấy ra Hạch Ma đưa cho nàng. Tiếng gào rú của Độc Giác Thú như in như tạc vào trong tâm trí nàng, một cảnh tượng vô cùng hãi hùng mà không phải ai cũng dám làm.
Diệp Lạc Hy cảm thấy sống mũi mình cay cay. Hạch ma, là cốt lõi tu luyện của ma thú, nó tương tự như kim đan trong cơ thể của người luyện thành thần, nhập thành ma vậy. Hạch ma và kim đan là cốt lõi của kẻ tu luyện, chứa đựng sức mạnh và cội nguồi của người đó.
Nàng đã từng nghe Nữ Oa nói về thập tội bị xử nặng nhất và phương cách xử tội. Năm xưa nàng bị đem lên Tru Tiên Đài huyết trì, cũng là một trong mười cách xử tội nặng nhất dành cho những tội đồ này. Nếu như ánh sáng của Tru Tiên Đài có tác dụng giết chết bất cứ ai nhảy xuống, khiến kẻ đó hồn phi phách tán, thịt nát xương tan, vĩnh viễn luân hồi trong cõi súc sinh đạo thì mổ sống lấy đan cũng đáng sợ không kém.
Kim đan và hạch ma được hình thành liên kết trong cơ thể, là dòng chảy của cội nguồn sức mạnh. Nếu như đẳng cấp càng cao thì viên hạch ma và kim đan càng khó lấy ra khỏi cơ thể. Đối với những linh thú, ma thú xấu số bị dùng để lấy hạch ma, người ta sẽ giết chết chúng, để chúng không phải cảm nhận được nỗi đau của việc bị tước đi sức mạnh của mình. Nhưng ở Cửu Trùng Thiên, kẻ phạm trọng tội sẽ bị trói trên Đài Định Khôn, sau đó hắn sẽ bị mổ sống lấy đa, ép buộc hắn luôn phải tỉnh táo, cảm nhận viên kim đan từ từ bị lấy ra khỏi cơ thể và từ từ bị bóp nát thành những tinh thể, tan biến vào hư không.
Mặc dù vậy, xưa giờ chưa từng có ai phạm phải trọng tội đến mức phải mổ sống lấy đan. Nghe nói, những thứ đó đau đớn không kém gì việc một đứa trẻ sơ sinh bị ném thẳng vào Hồng Liên Nghiệp hỏa vậy.
Diệp Lạc Hy cảm thấy sự rùng mình không hề nhẹ và bội phục Độc Giác Thú. Nàng ấy có thể kiên trì bị A Cửu mổ sống tước mất hạch ma.
“Hẳn ngươi cất công đến tìm ta như vậy, chắc cũng không chỉ đơn giản là giúp ngươi đưa cho A Cửu mỗi viên hạch ma đâu nhỉ?” Diệp Lạc Hy nhận lấy chiếc hộp đựng hạch ma trong tay, nhìn nàng ấy.
Độc Giác Thú giật mình nhìn Diệp Lạc Hy, sau đó nàng ấy quỳ sụp xuống dưới chân Diệp Lạc Hy, cúi đầu vái lạy nàng rồi nói: “Ta biết thân ta hèn mọn, nhưng ta có thể cầu xin người một chuyện, chính là người hãy giúp ta nuôi nấng đứa con của ta được không? Dù sao, nó không hề có tội. Hơn nữa, nếu như có thể, thì hãy để con của ta sát cánh cùng A Cửu. Hai đứa nó dù sao cũng có quan hệ di – điệt, nhất định sẽ tương thông và hỗ trợn lẫn nhau.”
Diệp Lạc Hy nhìn Độc Giác Thú hồi lâu, nàng đỡ Độc Giác Thú đứng dậy, nói: “Nếu như ngươi đã tình nguyện, vậy thì ta xin cung kính.”
Nàng nhìn Minh Linh Tinh Châu đang chứa một sinh linh chưa ra đời trong tay, trong lòng cảm thấy nặng trĩu. Nhưng lúc này, trong lòng nàng càng thêm quyết tâm. Nếu như nàng có thể, nàng nhất định phải lật đổ ách thống trị tưởng không bạo mà bạo không tưởng của tam giới đang áp dụng lên lục địa thất hải. Bằng không, sẽ càng có nhiều câu chuyện thương tâm giống như A Cửu, giống như Độc Giác Thú vẫn sẽ tiếp tục tiếp diễn.