Tứ Đại Hung Thú. Thiên hạ tứ đại ác thú, không ai không nghe, không ai không biết, không ai không nể sợ. Thậm chí, có nhiều kẻ còn tự cho rằng bản thân họ hiểu Tứ Đại Hung Thú hơn chính bản thân của bọn chúng – những quái vật bị cho rằng giết người theo bản năng, không cần có lối suy nghĩ, cũng không hề có trái tim.
Nhưng chẳng ai biết được, Tứ Đại Hung Thú đã sinh ra như thế nào. Cả bốn người bọn hắn đều bị nỗi đau từ sự thống khổ dày vò, trở thành hung thú độc ác, bị thế nhân chê cười, lưu lại ô danh trong sử sách.
Hỗn Độn sinh ra và lớn lên trong oán khí và chấp niệm của chính hắn. Hắn sinh ra liền bị xem là quái vật, một con đường đi lên làm thần, phía sau hắn đều là mưa gió máu tanh. Nguyên lai là con của Thần Cổ Đế Quân – thần tộc đầu tiên đạt đến cảnh giới Huyễn Vương, thống trị Thiên giới, vậy mà chỉ vì hắn sinh ra không có nhân dạng, liền bị xem là quái vật mà vứt bỏ vào cõi Hư Vô, chịu đựng dày vò và thống khổ một vạn năm. Để rồi bản thân hắn hấp thụ ma khí đủ, oán niệm hắn nặng đến mức, hắn tự mình nhập ma, trở thành Đại Hung Thú, mạnh đến mức dù là Thập cổ thần quân cũng không dám làm gì hắn. Hắn đã từng không muốn hình dạng này của chính mình. Hắn từng ở trước mặt cha mình khóc ra huyết lệ, cầu xin ông ta hãy cứu lấy hắn. Hắn từng hi vọng những người mà hắn yêu thương hãy công nhận hắn là một kẻ đang sống chứ không phải là bộ dạng ma quỷ này. Thế nhưng, không một ai lắng nghe hắn, thậm chí chúng còn ghét bỏ và xa lánh hắn muôn phần. Điều đó, càng khiến Hỗn Độn trở thành một kẻ ác nhân trong mắt thiên hạ.
“Ngươi chưa từng là nhân, và ngươi không thuộc về bất cứ một bộ tộc nào. Nỗi ô nhục của thiên giới chúng ta. Từ nay về sau, ngươi đừng bao giờ bước chân vào Cửu Trùng Thiên nữa. Thật làm ta cảm thấy ngứa mắt.” Đó chính là lời nói mà một người cha đã nói với hắn, trước sự thờ ơ và chán ghét của mẫu thân hắn và tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh tượng đó.
Ngày hôm đó, Hỗn Độn dường như mất hết hoàn toàn hi vọng của mình. Và hắn lựa chọn bản thân trở thành một kẻ cực ác.
Thần Dị Kinh có nói: “Tây Bắc có giống thú như hổ, có cánh, bay được, giết người ăn thịt, biết ngôn ngữ loài người, đấu văn nhân thì ăn hết người, đấu trung tín thì ăn mũi người, đấu ác nhân thì dâng thú cho họ, tên là Cùng Kỳ.” Cùng Kỳ vừa sinh ra liền chứng kiến cảnh cha giết chết mẹ, lại còn bị ném vào nơi âm sơn cùng cốc cho tự sinh tự diệt. Hắn bị lời nguyền của sự đau khổ, khiến hắn từ một người bình thường bị biến dạng, trở thành một con quái vật với hình thù xấu xí, chỉ có thể ăn được thịt nhân để sống. Hắn không muốn. Hắn đã từng sợ hãi chuyện này biết bao. Nhưng không ai có thể cứu hắn. Cùng Kỳ đã từng khóc. Người ta thường nghe thấy ở những nơi hoang vu Tây Bắc, nghe thấy tiếng khóc thê lương của một loại thú không tên. Không ai thấu hiểu cho hắn, cho dù hắn có quỳ đến kim loan điện, cầu cứu các vị chư thần chư phật ở đó, lắng nghe hắn, thương xót hắn, cứu rỗi hắn. Nhưng không ai nghe hắn. Khiến hắn trở thành đại yêu quái Tây Bắc mang bề ngoài của một con quái vật xấu xí, độc ác, chỉ biết ăn thịt người. Dần dà, hắn hấp thụ ác niệm. Dần dà, hắn không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì trên thế gian này, kể cả đối với chính bản thân hắn, hắn cũng hoàn toàn không còn muốn tin tưởng nữa. Và hắn, dựa vào thiên phú dị bẩm trong người, cùng với ma khí nồng đượm nơi hắn sống mà trở nên mạnh đến nghịch thiên. Dù là Ngọc Tỷ Thần quân và Ma Thần thạch cũng không phải là đối thủ của hắn. Tâm tư của hắn, chỉ còn lại hận thù và căm ghét che mắt. Để rồi, Cùng Kỳ Đại Hung thú đã ra đời.