“Dương Vi Định, ngươi cũng hạn chế tiếp xúc với chủ nhân đi, nếu như ngươi không muốn bị đồ sát bởi mấy lu giấm chua ủ cả hai mươi vạn lẻ hai năm của chủ nhân nhà ta đổ hết lên đầu ngươi nha.” Tam Lang trừng mắt cảnh cáo Dương Tiễn. Suy cho cùng, Tam Lang và Dương Tiễn khi hai người còn là Tát Lãng và Dương Vi Định, cũng được xem là hai vị bằng hữu.
“Hắn nói vậy là sao?” Dương Tiễn khó hiểu.
“Khụ!” Tam Lang ho khan, nói: “Chính là, hậu cung của chủ nhân sẽ nổi giận. Nói dễ hiểu hơn nữa chính là, các phu quân của chủ nhân ta sẽ ghen chết nhà ngươi đó.” Tam Lang nở nụ cười cứng nhắc với Dương Tiễn, thầm mắng hắn là đồ não tàn. Khi Dương Tiễn nhà ngươi là Dương Vi Định, ngươi thông minh hết phần thiên hạ luôn cơ mà, tại sao đến giờ ta nói ẩn ý như vậy, lại khiến cho ngươi khó thông não thế?
“Các phu quân?” Dương Tiễn càng trợn mắt khó hiểu nhìn Diệp Lạc Hy.
“Khụ! Thì… sư phụ ta nuôi được hậu cung, thì ta nuôi được nam sủng, có gì khó hiểu đâu." Diệp Lạc Hy cười ha ha.
Dương Tiễn trợn cả mắt, sau đó trong mắt hắn có chút phức tạp. Diệp Lạc Hy hãy còn đang gãi gãi má, nàng đang định thoái thác để tiếp tục kế hoạch đang dang dở, nhưng Dương Tiễn nào có dễ dàng tha cho cái chúa công đã từng làm tan vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ nhà hắn chứ? Mặc kệ Diệp Lạc Hy đang muốn chạy, hắn liền tìm một chỗ để hai người có thể nói chuyện. Tạo hình chính là, giống như năm đó, trước mỏm đá, nàng và hắn đối diện trực tiếp. Hắn hạ ha, ba tầng kết giới dày đặc, sau đó mới cùng nàng ngồi xuống nói chuyện. Dương Tiễn nhìn Diệp Lạc Hy mà hỏi vặn như thế này đây:
“Có bao nhiêu nam tử?” Dương Tiễn nhíu mày.
“Bốn người.” Diệp Lạc Hy ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện thẳng.
“Tên tuổi là gì?” Dương Tiễn bắt đầu ghi lại.
“Lục Thần Vũ, mười bảy vạn sáu ngàn ba trăm lẻ hai tuổi. Nhan Phong Trí, mười bảy vạn ba ngàn hai trăm hai hai mươi tám tuổi. Mục Bạch, mười sáu vạn chín ngàn chín trăm chín mươi ba tuổi. Từ Mạc Quân, mười sáu vạn bảy ngàn một trăm lẻ bảy tuổi.” Diệp Lạc Hy cảm thấy áp lực đến đổ mồ hôi.
“Xuất thân từ đâu?”
“Lục Thần Vũ xuất thân từ Thần tộc. Nhan Phong Trí xuất thân từ long tộc. Mục Bạch xuất thân từ dị thú. Từ Mạc Quân xuất thân từ nhân tộc.”
“Thuộc gia tộc nào?”
“Không có.” Ai lại hỏi Hung thú thuộc gia tộc nào bao giờ?
“Cao bao nhiêu thước?”
“Đều khoảng bảy thước đến tám thước.”
“Nặng bao nhiêu cân?”
“Lục Thần Vũ tầm tám mươi bảy cân. Nhan Phong Trí tám mươi ba cân. Mục Bạch bảy mươi lăm cân. Từ Mạc Quân bảy mươi hai cân.”1
“Thuộc mệnh nào? Có khắc với mệnh của ngươi không?”
“Không khắc mệnh. Còn mệnh nào thì ta không biết.” Bọn hắn xuất thân là hung thú, tất nhiên là sẽ không có mệnh cách rồi.
“Bọn hắn đến cảnh giới nào rồi?”
“Đều từ Đại Linh Thần cấp năm trở lên.” Thật ra là đều ở cảnh giới đế hoàng chí tôn hết rồi, còn cấp mấy thì nàng không rõ.
“Hiện tại mấy người này đang giữ chức vụ thế nào?”
“Không giữ chức vụ gì thuộc Thiên – Ma – Minh ba giới, bọn hắn đều là những cao thủ ẩn danh ở Lục Địa Thất Hải.” Chức vụ thì… chắc là tổ tông nhà ta đi.
“Ngươi và bọn hắn ở cùng với nhau bao lâu?”
“ Khoảng bảy trăm năm.” Chính xác là mười chín vạn bảy trăm lẻ ba năm a.
“Có từng chung chăn gối chưa?”
“Khụ! Đã từng.” Nhưng cũng chỉ có ôm ôm thôi.
Có điều, cán bút trong tay Dương Tiễn đã xuất hiện vết nứt, thậm chí là gân xanh trên trán Dương Tiễn cũng nổi lên một cái ngã tư màu đỏ.
“Có đụng chạm vào thể xác và da thịt chưa?”
“Khụ! Hôn một cái có được tính là đụng chạm thể xác, da thịt không?” Nàng hỏi.
Dương Tiễn nhíu mày, sau đó cũng gật đầu, nhưng cũng được xem như cấp độ nhẹ đi.
“Bọn hắn có chịu trách nhiệm không hay chối bỏ?”
“Chịu trách nhiệm.” Là sống chết muốn chịu trách nhiệm nha.
“Chủ quân, thành thân là chuyện quan trọng. Chúa công, người cưới hay là gả?” Dương Tiễn sau khi hỏi xong, gấp cuốn sổ lại, hắn bắt đầu trừng mắt nhìn nàng.
“Hả?” Diệp Lạc Hy đơ luôn.
“Chúa công, nếu như người gả, vậy người có biết được của hồi môn là cái gì? Bao gồm những cái gì không? Nếu như người lấy, ngươi biết sính lễ là cái gì, bao gồm những cái gì không?”
“Chúa công, người đã đọc qua nữ tắc chưa? Về đạo phu thê, người đã đọc bao giờ chưa?"
Diệp Lạc Hy thật sự muốn xỉu ngang luôn. Nàng vốn biết, Dương Vi Địch là một tên luôn lo được lo mất, lo trước lo sau, cái gì cũng phải tỷ mỉ, chỉn chu và đầy đủ mới được tính là hoàn thành. Nhưng nàng không nhớ là hắn là một tên nói nhiều đến như vậy a. Hỏi nàng xem ra còn cặn kẽ hơn cả a nương và phụ thân nữa. Thật sự là dồn đến mức nàng không biết trả lời thế nào luôn. Nàng không muốn có thêm một nhũ mẫu nữa đâu! Bốn vị tổ tông kia là quá đủ rồi!
“Dương Vi Định, thật ra ta có rất nhiều chuyện giấu ngươi. Nhưng ta nghĩ, cũng đã đến lúc cho ngươi biết nhiều chuyện. Ngươi phải bình tĩnh lắng nghe nhé, để sau khi ngươi nghe xong, nếu như ngươi có thể bình tĩnh, ta sẽ cùng ngươi nói chuyện tiếp.” Ta sợ, ta sẽ không thể nào cùng ngươi nói chuyện tiếp.
Đoạn, nàng dùng thuật chia sẻ ký ức cho Dương Tiễn. Hắn rất kinh ngạc khi Diệp Lạc Hy muốn chia sẻ như vậy cho hắn. Nếu như không phải tuyệt đối tin tưởng, sao Diệp Lạc Hy có thể cho hắn trực tiếp nhìn vào ký ức của nàng được chứ?
Một thời thần trôi qua.
Nước mắt của Dương Tiễn đã chực rơi tự bao giờ.
“Chúa công, những thứ này là sao? Tại sao đây lại là những ký ức của người? Người…. Người…. thế là thế nào? Người giải thích cho ta được không?” Dương Tiễn không tin. Hắn không tin những gì mà mình đã xem lại chính là ký ức của Diệp Lạc Hy chứ không phải là tương lai của nàng.
“Đây tất cả đều là sự thật. Quân sư của ta ơi, tuy nói đây là những gì sẽ xảy ra với ta trong tương lai, nhưng vì ta là một kẻ trùng sinh, cho nên những thứ như tương lai thế này, lại là ký ức của ta.” Nàng khẻ thở dài. Nếu như lúc này, Dương Tiễn muốn tông kết giới mà chạy ra ngoài, nàng chỉ cần dùng thuật xóa ký ức lên người hắn ta là được.
“Không! Không thể nào! Ta không tin! Chúa công, người đừng lừa ta! Chúa công, xin người đừng lừa ta! Người không thể nào là một kẻ trùng sinh. Muốn trùng sinh thì thứ ngài phải trả giá chính là cả mạng sống của mình. Chúa công, không thể nào, không thể nào đâ!” Dương Tiễn dường như khó chấp nhận chuyện này hơn bất cứ ai.
“Quân sư, ta không hề lừa ngươi. Đây chính là kiếp thứ hai của ta. Và ta càng không muốn che giấu ngươi. Ta cứu ngươi, chẳng qua chỉ là cứu một trong các kiếp mà ngươi phải lịch kiếp, không đáng để ngươi nhớ đến là bao nhiêu. Nhưng ngươi cứu ta, lại chính là cứu mẫu tử ta bình an, thậm chí tính mạng của ta năm đó nếu như không có ngươi vì ta liều mạng đi trộm Vạn Sự Đại Cát đan của Thánh Mẫu, sợ rằng ta đã chết ngay lúc đó rồi.” Diệp Lạc Hy khẽ mỉm cười. Đối với nàng mà nói, lừa dối kẻ đã cứu mạng mình chính là một điều tồi tệ, và nàng không hề muốn điều đó: “Cho nên, quân sư à, ta chính là một kẻ sống lại một đời, thân mang hận thù, chỉ muốn đạp đổ cả Cửu Trùng Thiên trên kia. Cho dù Thiên Đế có thể được xem là Minh Quân, thì ta cũng nuôi hi vọng truất ngôi của ông ta. Dương Tiễn, ngươi vẫn còn nương, vẫn còn muội muội, vẫn còn người ngươi phải bảo vệ đang chờ ngươi. Ngươi không thể đi theo ta, càng không nên kết giao với ta. Vẫn nên là, ngươi hãy giúp ta khuyên nhủ Hao Thiên Khuyển hãy bớt giao du với ta đi.”
Dương Tiễn không hề cử động khi nghe Diệp Lạc Hy nói như vậy. Đoạn, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, rồi quỳ xuống mà nói rằng: “Chúa công, cho dù ta là Dương Vi Định, hay là Dương Tiễn, Dương mỗ đã thề rằng cả đời sẽ làm quân sư cho người, thì chắc chắn sẽ làm quân sư cho người một đời một kiếp, dù là thần hay nhân. Chúa công, ta cũng thật sự quá chán ghét nơi thiên đình ngột ngạt, chèn ép người khác quá đáng. Nếu như chúa công đã có ý định muốn tạo phản, Dương mỗ nguyện hiến kế, đầu quân cho chúa quân. Dương mỗ tuyệt không hối hận.”
Diệp Lạc Hy nhìn Dương Tiễn. Nàng vốn chỉ muốn kéo theo một đồng minh, lại không ngờ lại có thêm tướng tài đầu quân, thật sự là thành công ngoài mong đợi đi. Nàng đỡ Dương Tiễn đứng dậy, nói: “Tấm lòng của ngươi đời trước, ta không có gì để báo đáp. Đời này, ta một nhất định phải thành công trong cuộc viễn chinh này. Hai là, ta hứa với ngươi, ta nhất định sẽ đem nương cùng muội muội của ngươi thoát khỏi khống chế của thiên giới, trả họ về với tự do.”
Dương Tiễn càng tin Diệp Lạc Hy nói được làm được, hắn cúi đầu, hào sảng ôm quyền hướng Diệp Lạc Hy mà hô rằng: “Dương mỗ nguyện nghe theo lời sắp xếp của chúa công."
Nàng khẽ cười, đỡ hắn đứng dậy.
“Nhưng chúa công, người vốn dĩ muốn đi lấy Tỳ Bà quả và máu của Thực Trùng. Tỳ Bà quả người dự tính muốn dùng cho hoàng tử của Dực tộc ta có thể hiểu, nhưng tại sao người lại muốn lấy cả máu của Thực Trùng?” Dương Tiễn khó hiểu nhíu mày.
Diệp Lạc Hy xét thấy trong tất cả các tướng lĩnh dưới trướng nàng trong tương lai, xét về mưu kế thì Dương Tiễn hiểu ý mình nhất, nhưng cũng không thể nói được là nàng muốn niết bàn thành ma được. Bởi vì tên này còn khó tính hơn cả bốn tên bảo mẫu ở nhà của nàng nữa cơ. Cho nên, chỉ có thể lấp liếm rằng: “Ta muốn cho tiểu Tứ nuôi Độc Điệp.”