Quang Minh đỉnh lúc trước chỉ có Diệp Thanh và Diệp Mi ở đây trông nom thì bây giờ còn có thêm cả Diệp Quân cũng phụ giúp bọn họ. Đang dọn dẹp và tính toán sổ sách thì đột nhiên, Diệp Mi đã nhận được một tin tức nhắn từ Ma Long.
“Ma Long nói là sẽ có khách đến chỗ chúng ta, bảo chúng ta hãy tiếp đón chu đáo.” Diệp Mi dặn dò.
Không ai thắc mắc điều gì. Mỗi người một việc, cứ vậy mà làm. Nếu như được dặn thêm thì hãy làm thêm thôi. Được cái, Ma Long đại ca dặn trước thế này thì cũng tiện. Bọn họ dễ bề chuẩn bị hơn.
Nhưng nào có ai ngờ được rằng, người mà bọn họ đang đợi lại là một người đứng đầu hai tộc vừa bí ẩn vừa mạnh đến nghịch thiên như A Tu La và Ma Ngư đây?
Sau khi trở về Diệp Phủ, Diệp Lạc Hy đã nghe báo cáo của Ma Long, Tam Lang và Chu Sa. Và nàng đã ngay lập tức đến Quang Minh đỉnh để gặp A Tu La đại nhân. Tất nhiên, lần này nhờ có Dương Tiễn hỗ trợ và Chu Sa thế thân, cho nên nàng hoàn toàn thuận lợi đến gặp Sa Phong Bác và Nghi Tu – trưởng lão Ma Ngư tộc.1
Vừa thấy Diệp Lạc Hy ngự kiếm từ trên trời xuất hiện, Sa Phong Bác và Nghi Tu đã vội quỳ xuống hành lễ: “Chúa công. Đã lâu không diện kiến ngài. Chúa công vạn tuế. Vạn tuế. Vạn Vạn tuế.”
Diệp Lạc Hy nhảy từ trên kiếm xuống, vội vàng đỡ hai vị trước mặt lên, nói: “Đứng lên, đứng lên. Các ngươi bây giờ đã là trưởng lão hai tộc, ta rất tự hào biết bao. Không uổng công năm đó ta cho Nghi Tu ngươi một viên Tẩy Tủy Đan, dạy Phong Bác ngươi học kiếm thuật. Ha ha ha. Hảo! Hảo tự hào! Ta rất tự hào về các ngươi. Ha ha ha!”
Sau khi mọi chuyện trước mắt của Diệp Lạc Hy thuận lợi nhiều như vậy, thêm cả việc hấp thụ ma khí thành công dường như đã khiến tâm tình của Diệp Lạc Hy ổn định rất nhiều. Nàng hoàn toàn vui vẻ một cách sảng khoái, vội vàng lôi hai tên tiểu tử năm nào được nàng nâng đỡ nay đã trưởng thành đến thế, tự hào vô cùng.
Liền ngay, nàng bảo Diệp Mi đào rượu Hoa Đào chôn dưới gốc cây đào lớn trong đình viện lên, đồng thời bảo Diệp Thanh và Diệp Quân dọn tiệc rượu, cùng hai tiểu tử năm đó ôn lại chuyện cũ.
“Chúa công, bao nhiêu năm không gặp, người vẫn khỏe chứ?” Sa Phong Bác cúi đầu hỏi.
“Hoàn toàn khỏe mạnh. Tiểu Bác, ta đã nghe Ma Long nói rồi. Dưới ngươi còn sinh ra được năm đứa trẻ kháu kỉnh. Hảo! Hảo tốt! Hảo tốt!” Nàng vui vẻ vỗ vai Sa Phong Bác.1
Năm đó, bởi vì không còn Ưng Đạt Dạ Xoa hỗ trợ, cho nên A Tu La và Ma Ngư hai tộc quay về ở ẩn, hoàn toàn không giao thiệp với bên ngoài, ngay cả tu vi cũng đình trệ một cách nặng nề. Dẫn đến, một thuộc hạ của Cửu Lâu Xà Tà thần trong lúc chiêu mộ, đã không chiêu mộ được hai tộc này mà ra tay sát hại toàn bộ hai tộc đó. Lúc Diệp Lạc Hy biết chuyện đã cả giận vô cùng. Dù nàng giết được tên khốn kia để trả thù cho hai tộc, nhưng nàng cũng không có cách nào để hồi sinh bọn họ được nữa. Cho nên, bọn họ cũng là một trong những lý do khiến Diệp Lạc Hy một đường đánh chết Cửu Lâu Xà Tà Thần một cách tàn bạo nhất. Và chính Diệp Lạc Hy là kẻ đã chặt đứt đầu của Cửu Lâu Xà Tà Thần trong kiếp trước. Để đảm bảo rằng quãng thời gian này không còn ai có thể uy hiếp được họ nữa, Diệp Lạc Hy đã làm một việc, đó chính là dùng Thiên Lôi Kiếp Cửu Đỉnh Ngũ Quang và nước linh tuyền để tạo ra một tinh linh Vương giống như Diệp Liên.
Nàng ban cho nó linh hồn, lại trao lại cho nó Xích Bích Linh Kiếm, bảo nó có nhiệm vụ trấn giữ nơi ở của A Tu La và Ma Ngư. Tinh linh lôi ấy, được Diệp Lạc Hy gọi là Diệp Ngọc. Lý do Diệp Lạc Hy tạo ra Diệp Ngọc đó chính là vì tên khốn kia có kim căn. (Hệ này điều khiển kim loại). Lôi căn khắc chế kim căn, cho nên đây chính là điều mà nàng đã tính toán.
Diệp Lạc Hy vừa phái Diệp Ngọc đến địa bàn của bọn họ thì Ma Long đã trở về và báo cáo cho nàng hay mọi chuyện. Diệp Lạc Hy cũng chính vì thế mà đã gấp rút đến Quang Minh đỉnh ngay.
“Chúa công. Tại sao người không trở về?” Sa Phong Bác ấm ức trong lòng. Ông đã mong ngóng ngài trở về biết bao nhiêu. Nếu như không phải ông nhận ra được khí tức của Ma Long, sợ rằng có khi ông đã nghĩ chúa công của ông chết rồi cũng nên.
Diệp Lạc Hy thật sự muốn chôn vùi cái quá khứ bi thảm kia của mình. Tuy nhiên, đây là điều nàng hối hận nhất.
“Là vì ta ngu ngốc, cho nên mới không trở về. Sa Phong Bác, là lỗi của ta. Là ta sai rồi.” Nàng cười khổ.
“Chúa công có nỗi khổ riêng trong lòng. Nghi Tu không trách người. Chỉ cần đời này còn có thể nhìn thấy người khỏe mạnh như vậy đã là tốt lắm rồi.” Nghi Tu gật gù, đối với ông thì chúa công là kẻ bận bịu trăm công nghìn việc, dù cho có ở Cửu Trùng Thiên, đứng ở chức vị cao đi chăng nữa thì nàng vẫn thật không có thời gian nghỉ ngơi.
Diệp Lạc Hy được thông cảm, nàng cũng không hề vòng vo mà vào trực tiếp vấn đề luôn: “Như Ma Long, Tam Lang và Chu Sa đã nói cho các ngươi hay rồi. Ta không có thời gian để giải thích rõ ràng với các ngươi. Điều ta cần chính là mượn sức mạnh quân binh của hai tộc các ngươi mà thôi. Không biết, ý các ngươi thế nào?”
Hai người bọn họ im lặng hồi lâu. Sau đó, đột nhiên, Nghi Tu quỳ xuống, ông cúi đầu ôm quyền hành lễ theo phong tục của tộc Ma Ngư mà nói: “Chúa công, năm đó người đã dẫn dắt tộc Ma Ngư trên dưới một vạn tộc nhân của chúng ta ra sao, thì bây giờ, chỉ cần là người muốn kêu gọi, ta bằng lòng đem kiếm dâng hai tay lên cho người. Ma Ngư tộc đều một lòng theo tiếng gọi của Chúa công. Nếu chúa công đã muốn mượn sức mạnh của tộc ta, thì tộc ta quyết không từ nan, một lòng đi theo người.”
Diệp Lạc Hy biết, Ma Ngư tộc năm đó nàng khống chế cũng không dễ dàng gì. Một bộ tộc có sức chiến đấu dưới nước thuộc hàng khủng bố tinh thần đối thủ, lại vô cùng cuồng chiến. Cho nên, nàng đã phải ở nơi đặt tộc A Tu La và Ma Ngư tộc ẩn cư một phong ấn rất lớn, chính là ngăn cản cho sức mạnh của bọn họ đừng quá mức cường đại, đừng quá mức ngông cuồng. Xem ra, thu phục Ma Ngư tộc về dưới trướng thì không khó. Nhưng để ông ta bớt sát hại sinh linh vô tội thì mới khó đó.