Nàng quay sang nhìn A Tu La tộc trưởng, hỏi ông ta: “Vậy còn ông thì sao?”
“Chúa công, xin tha mạng.” Ông quỳ xuống, dập đầu mà nói rằng: “Tộc ta trên dưới, dù lớn dù nhỏ cũng còn vài vạn mạng người vô tội. Tuy không phải là ta muốn giấu người hay không gia nhập cùng người, mà quả thực là chúng ta từng được một kẻ khác tự xưng là Thiết Long Ma Vương đến và yêu cầu chúng ta hãy quy hàng bọn họ. Ta… ta thật sự là không còn cách nào khác, xin chúa công định đoạt.” Rồi cúi đầu dâng lên cho nàng một lệnh bài.
Diệp Lạc Hy ngạc nhiên. Thiết Long Ma Vương? Tên nào nghe lạ quá thể đáng vậy? Chờ chút đã.
Nàng cầm lên lệnh bài, đưa lên mũi ngửi ngửi vài cái. Mùi này…. Là lá bạc hà sao?!
Trên đời này, người nàng biết thích loại mùi thanh mát này không có nhiều. Nhưng bên cạnh nàng thì có sẵn một người đây. Tuy không biết có phải hay không, nhưng… nàng cũng không dám tin là tên này cũng có thể mò ra chỗ quân binh mà nàng cất giấu này đâu.
“Để ta gọi hắn đến xác nhận lại xem sao.” Nàng nói. Còn đang định truyền tin cho Thao Thiết thì đột nhiên, cả bốn người bọn hắn đều từ trong không gian của Diệp Lạc Hy chạy ra.
“Hy nhi, ta đã nói nàng rồi mà. Sau khi trở về phủ phải ngay lập tức tắm rửa cho ta. Đến cả nước tắm ta cũng đích thân nấu bằng dược cho nàng rồi, vậy mà nàng còn chạy đi đâu thế?” Cùng Kỳ oang oang, hận không thể trói gô Diệp Lạc Hy, một bước ném trực tiếp về Diệp phủ tắm rửa sạch sẽ đó. Hắn vừa nói vừa nắm lấy cánh tay nàng lay lay, giống như một tiểu kiều thê đang làm nũng phu quân của mình.
“Hy Hy, nàng còn chạy đi đâu nữa vậy? Cơm canh đã nguội rồi đấy nhé! Nàng nói nàng thích canh hương cá chua, ta đã cất công bắt cá chép tươi về nấu cho nàng, sao nàng còn chạy đi đâu thế?” Đào Ngột hai tay xách theo hai liễm cơm, thật sự là hắn đã bị Diệp Lạc Hy chọc cho tức muốn chết đi được. Hắn mắc ông nấu cơm, còn nàng thì ngự kiếm bỏ của chạy lấy người, làm hắn ủy khuất vô cùng, còn tưởng hôm nay hắn nấu dở lắm nữa cơ. Hắn liền nhanh chóng gạt mấy món nhắm rượu trước mắt qua một bên, nhanh chóng bày biện tất cả các món ăn ưa thích của Diệp Lạc Hy lên bàn sẵn, chỉ chực chờ hầu hạ nàng.
“Lạc Hy, ta nói nàng nghe nhé. Y phục của nàng dù cho có dùng thêm thần quang hộ thể bảo hộ thì nó vẫn còn vướng cái mùi máu tanh tanh, khó chịu lắm. Sao nàng không thay ra bộ khác thế? Ta còn đang chờ giúp nàng xử lý y phục bẩn nữa đấy!” Thao Thiết bày ra vẻ mặt chù ụ cùng hai hàng nước mắt rưng rưng. Rõ ràng đã dặn kỹ càng thế mà còn chạy đi đâu được cơ chứ?!
“A Hy, ta bảo nàng này. Dù cho nàng có bận công vụ thế nào thì cũng đừng có chui lỗ chó nữa được không? Tên tiểu tử Dương Tiễn kia khai rồi đấy nhé! Lần sau muốn đi thì cứ đường hoàng quang minh chính đại đi cửa chính được không? Cái cửa bần cùng của Hao Thiên Khuyển kia nàng còn muốn tranh với hắn nữa sao? Thật mất mặt! Ta phải bít cái lỗi đó ở phủ mình lại mới được!” Hỗn Độn giận nàng ra mặt luôn. Nàng thì hay rồi. Cửa chính không đi, lỗ chó cứ thích chui ra ngoài. Thế là thế nào? Nếu nàng thích chui lỗ chó như vậy, hắn nên sửa bốn cửa phủ thành lỗ chó luôn cho nàng vừa lòng quá! . Đọc thê𝑚 các chương 𝑚ới tại { t𝑟 𝘶𝑚t𝑟𝘶𝑦en.𝐕n }
Bọn hắn đi ra, đã vây quanh lấy Diệp Lạc Hy, oang oang kẻ khóc người mắng người dỗi nàng ra mặt. Thật sự là một nhà náo nhiệt chưa hề có. Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, nói: “Được rồi mà. Chẳng qua ta cũng chỉ cùng cố nhân ôn lại chút chuyện cũ, các chàng đừng làm ta thêm mất mặt nữa được không? Có gì về nhà từ từ đóng cửa bảo ban nhau không được hay sao?”
“Không được!” Cả bốn người bọn hắn đồng thanh: “Nàng hở một chút là dám chạy đi mất tiêu rồi! Ai dám rời mắt khỏi nàng chứ?!”
Cùng Kỳ không nói nhiều, hắn đặt vào tay nàng một đôi đũa, hắn nói: “Nếu như nàng không ăn cho xong rồi đi tắm rửa, ta sẽ bám nàng như sam đấy. Bọn ta đã gỡ hết xương cá ra rồi. Nàng yên tâm.”
Đào Ngột thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, múc cho nàng một chén canh rồi nói: “Canh này bồi bổ khí sắc rất tốt. Nàng là thân thể thuần tiên, đột nhiên tiếp xúc với ma khí nhiều như vậy, sợ là không tích ứng được nhất thời, uống đi để thanh tẩy bớt. Ta đã thêm mật ong rồi đấy.”
Thao Thiết ở đằng sau đấm bóp vai cho nàng, nói: “Nàng vất vả một ngày, ta giúp nàng thoải mái.
Hỗn Độn mở ra một cái bình, đổ trong đó ra một thứ nước hơi vàng đùng đục, hắn nói: “Thanh trà cùng sữa. Ta đã hâm đủ nóng rồi đấy. Bồi bổ cho nàng. Sữa này ta không đã thêm ít đường vào rồi. Dễ uống lắm. Hôm nay ăn hết chỗ thức ăn này để bồi bổ đi nhé.” Khác với sự tức giận ban nãy, hắn ta hòa hoãn hơn rất rất nhiều.
Rõ ràng là không xem sự tồn tại của đám người xung quanh ra gì luôn.
Sa Phong Bác đỡ trán nhìn trời: Ma Long tướng quân và Tam Lang tướng quân không lừa ta. Nhưng sao ta nghe lời thoại và tình cảnh kia cứ câu thật câu đùa, quai quái là thế nào ấy nhỉ?
Chúng nhân xung quanh đều đồng loạt nhìn xuống đất: Tới giờ ăn cẩu lương rồi. Ân, chuyện thường nhật, chuyện thường nhật thôi à.
Nghi Tu trợn tròn hai mắt: Ta là ai? Đây là đâu? Chúa công đấy ư?! Đấy mà là chúa công nhà ta á?! Không thể nào!!!!!!! Ta không tin!!!!!!1