Diệp Lạc Hy bị Nguyên Thủy Thiên Tôn kéo đến vườn đào ở nơi này. Mặc dù đào ở Thiên giới rất đẹp, nhưng xét về độ đa dạng thì chỉ có ở Diệp Phủ, bởi chủ nhân của Diệp Phủ đã thu thập những cây hoa đào từ khắp nơi trong thiên hạ, quy tụ lại hết tại phủ này.
Sau khi kể lại toàn bộ mọi việc, bọn họ mới ngầm tán dương gật đầu. Không hổ là con gái của Ngọc Tỷ. Nàng không chỉ hạ bệ thanh danh của Ma Tôn, hại đời Bạch Liên mà còn có thể khiến cho Dạ Tư Hàn thức tỉnh từ trong mộng mị.
“Ha ha ha, ghen tị với huynh thật đó, nhị ca à.” Linh Bảo thiên tôn vỗ vai của Nguyên Thủy Thiên Tôn mà nói:”Biết vậy ngày hôm đó, ta nhất định sẽ phải nhận Ngọc Tỷ làm nghĩa nữ, chứ không phải là huynh. Đứa trẻ này thông minh lanh lợi như vậy, thật sự là hiếm thấy.”
“Đúng là rất thông minh. Thậm chí còn rất biết cách phi thạch bất lộ vân, thật sự rất đáng tán dương.” Thái Thượng Lão Quân vuốt râu, gật gù.1
Nguyên Thủy Thiên Tôn tự hào, đưa tay xoa đầu Diệp Lạc Hy đến mức tóc tai nàng rối bù, cười đến hào sảng: “Ha ha ha, quả nhiên là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh mà!”
“Sư huynh, huynh nói sai rồi.”Linh Bảo thiên tôn vỗ vai Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Phải nói là đứa trẻ này đã được thừa hưởng hết tinh hoa của phụ mẫu nó, cho nên mới là một nữ ma đầu ranh ma như vậy nha.”
Khóe miệng nàng giật giật hai cái. Việc nàng hại đời, hại thanh danh khuê nữ chưa gả đi, ở thiên giới đã là việc khó chấp nhận, vậy mà ba vị lão nhân gia này lại tán dương đến như thế. Không biết đến khi bọn họ thấy cảnh nàng cầm quân đánh lên Thiên giới, sẽ có biểu cảm như thế nào đây? Trầm trồ khen ngợi một thân uy vũ của kẻ làm phản sao?
Diệp Lạc Hy được Nguyên Thủy Thiên Tôn ấn xuống bàn trà trong sân. Là Thái Thượng Lão Quân cùng Linh Bảo Thiên Tôn đã chuẩn bị sẵn trước. Một bữa điểm tâm nhẹ, cùng với những thức uống mà các nữ nhân ở Nguyệt Tiên cung thường thích. Có điều, bọn họ thích, nhưng không có nghĩa là Diệp Lạc Hy cũng sẽ thích chúng, hiển nhiên. Thậm chí, cả loại trà cũng là loại hồng trà có vị ngọt hậu mà mấy tiên nữ như Thanh Hà rất thích.
Cho nên, dù ván cờ của họ vẫn được tiếp tục, nhưng nàng dường như không động đến bất cứ thứ gì trên bàn hôm nay.
“Không lẽ không có thứ gì mà cháu thích ăn sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn rất ngạc nhiên bởi Diệp Lạc Hy đã không hề động đến thứ gì trên bàn. Thậm chí là đến trà, nàng cũng chỉ uống hai hớp nước nhàn nhạt.
Diệp Lạc Hy cười gượng gạo, nói: “Ta bị dị ứng với hạnh nhân. Còn có… hồng trà ngọt quá, ta uống không được.”
Ba vị trưởng bối ngạc nhiên, rất ngạc nhiên. Nha đầu này, đúng là khác người quá mà! Giống hệt mẫu thân nó vậy.
“Ta tưởng rằng chỉ thiên hạ nữ nhân đều giống nhau, chỉ có nương con là khác biệt. Không ngờ đến cả nhi nữ của nó cũng là một kẻ ghét nhất là điểm tâm, thích nhất là đào hoa tửu.” Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ cười. Ông không thể nói thêm vế sau, chính là tiểu nghĩa nữ Ngọc Tỷ của ông còn có thêm khoản hồng hạnh xuất tường nữa.
Cạch.
Diệp Lạc Hy thản nhiên đặt xuống một quân cờ, nói rằng: “Linh Bảo thiên tôn đại nhân, tiểu nữ lại thắng rồi.”
Linh Bảo Thiên Tôn ngạc nhiên hết nhìn ván cờ, lại nhìn đến Diệp Lạc Hy. Quá tam ba bận, Diệp Lạc Hy đều hoàn toàn thắng Linh Bảo Thiên Tôn trong việc đánh cờ vây.
“Kỳ nghệ này của ngươi là ai chỉ dạy?” Ông rất ngạc nhiên.
“Là Lâm Túc đại nhân hảo chỉ ta.” Diệp Lạc Hy ôm quyền.
Lâm Túc ngoài danh xưng là Chiến Thần đứng đầu mười hai vị chiến tướng uy vũ nhất Cửu Trùng Thiên, còn có danh xưng khác là Kỳ thần, giỏi nhất là chiêu thức dương đông tích tây, để đối thủ tự động lọt hố. Nếu như Diệp Lạc Hy đã được Lâm Túc chỉ dạy, thì lối chơi cờ của nha đầu này vừa vượt trội, vừa nham hiểm cũng không có gì quá lạ. Tuy nhiên, nha đầu này lại thích chơi trò ngư ông đắc lợi, để những đối thủ của đối phương đấu đá nhau đến chết, còn mình thì thản nhiên ngồi không thu lưới.
“Hảo, không đánh cờ nữa. Lão tử cũng chán rồi.” Linh Bảo Thiên Tôn nói, đồng thời cũng kéo nàng ra khỏi đó: “Đi! Ta dẫn con xuống nhân gian đi dạo.”
Diệp Lạc Hy ngớ người. Không phải vẫn còn đại hội sao? Hơn nữa, nàng còn là vị thần phụ trách trật tự cho Cửu Trùng Thiên hết thời gian này. Lỡ như nàng mà rời khỏi đây, lại có chuyện gì thì ai lo? Mặc dù quãng thời gian này đích thực là cũng không có gì quá đáng phải lo, nhưng thật lòng thì trong thâm tâm nàng lại cứ thấp thỏm không yên từ cái lúc nàng bắt đầu đánh cờ cho tới giờ. Rốt cuộc là nàng lo cái gì nhỉ? Bốn tên phá gia chi tử bọn hắn đều chọn điểm đi bế quan cả rồi mà?
“Chúng ta đi dạo vài năm dưới đó, cũng chỉ mới trôi qua chưa tới vài khắc ở đây nữa. Không phải cháu nói nếu như để gia gia giúp cháu trong chuyện vừa rồi, cháu sẽ đồng ý chiếu cố gia gia sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn mỉm cười.
Diệp Lạc Hy không cảm thấy lạ khi Nguyên Thủy Thiên Tôn có bộ mặt này. Đương nhiên là, nàng nên mách lại với nãi nãi tương lai, để tránh cho bản thân bị chọc tức chết bởi cái bản mặt vô lại của lão gia gia nhà mình.
Sau đó… Không còn sau đó nữa. Chỉ có Diệp Lạc Hy được thong thả xuống dưới nhân gian chơi vui vẻ, để lại cho Tiêu Nguyệt Dạ, Đế Quân và Bạch Liên một mớ hỗn độn để bọn họ tự dọn dẹp thôi à.
…
Trong khi đó, tại khán đài của buổi tỷ kiếm hôm ấy…
Chu Minh không hề nhân nhượng, hắn chỉ dùng một đòn duy nhất, đã có thể dễ dàng bẻ ngược tay của đối thủ ra đằng sau, đồng thời cũng tháo khớp tay của kẻ này ra, khiến hắn đau không thiết sống. Tên này…. Hắn thật sự ra tay một cách tàn nhẫn như vậy sao?!
Thật lòng mà nói, hắn cũng chỉ đang muốn thay đệ muội trút giận mà thôi. Đời trước, mấy kẻ đến từ Minh giới, không kẻ nào tử tế cho được, ức hiếp muội phu đến mức muội ấy khổ sở lao tâm, hại cả sư phụ cũng phải ngày đêm lo nghĩ, gồng gánh cho muội ấy, thật sự làm Chu Minh hắn cảm thấy ngứa tai gai mắt vô cùng.
Mới dạo trước, hắn được Đào Ngột chỉ cho một chiêu thức đánh người, khiến kẻ đó đau đớn không thiết sống, nhưng lại chẳng để lại bất cứ một vết thương nào trên cơ thể của đối phương, hắn liền đem ra áp dụng với thập nhị huynh trưởng của Quân Cửu.
Ngẫm đến việc tốt mà mình làm, nụ cười trên môi Chu Minh càng trở nên tươi tắn và hiền dịu hơn biết bao nhiêu, mặc cho vết máu của đối phương đang văng trên mặt mình, còn tay thì vẫn thản nhiên chỉnh khớp cột sống cho đối thủ. Cả khán đài phải tĩnh lặng bởi tiếng bẻ xương giòn tan của Chu Minh dành cho Ba Lưu Tư Mục Khánh, khiến người ta phải lau mồ hôi lạnh.
“Ca, người làm quá rồi.” Chu Thành đỡ trán.
“Tiểu tử ấy áp dụng thành thục quá đó chứ? Ta cũng phải học tập mới được.” Kim Mặc Nghiên xoa xoa cằm, tán dương.
“Chậc! Sao đệ ấy bẻ nhẹ thế?! Đến phiên ta, ta nhất định phải đánh hắn đến phụ mẫu không nhận ra, tốt nhất là cho hắn thành tiểu thái giám càng tốt.” Mục Thiên Thiên khẽ cười, một nụ cười ôn nhu và thiện lương biết bao nhiêu.
Hạ Hàn Không, Lục Bắc Quân và Bạch Hiểu Hiểu lại ôm vai bá cổ Quân Cửu, còn miệng thì luôn hò hét cổ vũ Chu Minh xử lý người ta như một thú vui tao nhã.
Lưu Nhất Thanh khóe môi giật giật, hắn đỡ trán đầy bất lực. Hắn không nhớ là sư phụ có lập trình cho đám đệ muội nhà mình cái bản tính nghiện xem màn tra tấn không có tính người trước mắt nha.
“Ca.” Nhạc Tử Liêm vỗ vai đại sư huynh, đồng cảm: “Huynh vất vả rồi.”
Lưu Nhất Thanh mệt mỏi, vỗ vai sư đệ: “Đa tạ.”
Ít ra sư đệ còn có lương tâm, an ủi hắn một chút a.
“Sắp tới xuống đài, đệ sẽ áp dụng phương pháp của tam sư mẫu.” Nhạc Tử Liêm nghiêm túc một cách vô tư.
Lưu Nhất Thanh trợn mắt nhìn lão tam, hắn hóa đá ngay tại chỗ. Nếu như nhị sư mẫu – Đào Ngột - dạy cho mấy đệ đệ, muội muội của hắn bẻ xương, tháo khớp người ta thì tam sư mẫu – Thao Thiết – lại là người chỉ cho bọn họ cách làm thế nào để độc chết đối thủ mà không cần ra tay. Hắn khóc không ra nước mắt, bất lực nhìn sang Ma Long, chỉ muốn cầu cứu hắn.
“Đệ yên tâm. Cùng lắm thì Diệp phủ chúng ta lo ma chay là được mà.” Ma Long vô tư giơ ngón tay cái với Lưu Nhất Thanh: “Vài trăm năm trước Mi nhi cũng có kinh doanh loại mặt hàng này đó.”1
Lưu Nhất Thanh té xỉu tại chỗ.
Sư phụ a, người ở đâu, mau về đây cứu ta với.