Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 37: Nửa đêm có thần đến cửa tìm (2)




Nhưng mà vừa tiễn thần đi, lại có ma đến tìm. Nàng vừa đóng cửa phòng xong, vừa thở ra một hơi, lại quay lưng lại chuẩn bị đi ngủ thì đã thấy Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Thao Thiết đứng sau lưng nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt còn dọa người hơn là Đế Quân.
Nàng bị bọn hắn dọa cho sợ hãi, xém chút nữa là hét ầm lên vì kinh hãi.
“Lần sau xuất hiện, các ngươi làm ơn báo trước cho ta một tiếng được không? Dọa chết ta rồi!” Nàng vuốt vuốt ngực.
Nhưng dường như trong ba bọn hắn, không có ai trả lời nàng cả. Thậm chí, ngay cả sắc mặt cũng không đổi. Nàng bị nhìn đến mức lạnh cả gáy, liền hỏi: “Rốt cuộc là các ngươi muốn cái gì thì nói ra giúp ta, chứ ta có tiền án bị bệnh tim, đừng nhìn ta như vậy, ta sợ lắm.”
“Ngươi thích nữ nhân?” Hỗn Độn lên tiếng đầu tiên.
“Hả?”
“Ngươi là vì tên Ma tôn đó phản bội, cho nên đối với nam nhân không còn hứng thú, ngươi chuyển đối tượng thành nữ nhân?” Cùng Kỳ nói tiếp.
Diệp Lạc Hy liền tức giận, hận không thể đem ba tên này đi trấn nước. Nàng liền đem chuyện nàng muốn thay đổi kết cục của Tiêu Nguyệt Hoa, nói cho bọn hắn biết.
“Cho nên, chuyện ngươi hưởng thụ mỹ nhân trái phải ôm ấp, cũng là diễn thôi, đúng không?” Hỗn Độn tiếp tục tra hỏi.
Diệp Lạc Hy thở dài, nói: “Các ngươi, không lẽ tà thú đều ấu trĩ như vậy hay sao? Ta cho dù thế nào cũng là thẳng nữ. Đối với nữ nhân chẳng qua chỉ là diễn một chút. Nếu diễn không thật, Nguyệt Hoa sẽ nghi ngờ ta chưa từng đi những nơi như vậy như lời ta nói.”
Ba người bọn hắn liền nhìn nàng đầy dò xét.
“Ngươi thề đi.” Thao Thiết lạnh băng.
“Hả?”
“Ngươi thề từ nay về sau đi tìm ái nhân, cũng phải tìm nam nhân.” Cùng Kỳ tiếp lời Thao Thiết.
Diệp Lạc Hy đen mặt, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nói hết. Nàng thật không hiểu, rốt cuộc là đám này có ý gì chứ?
“Ta thề.” Nàng đưa ba ngón tay lên trời nói.
Sau đó, ba người bọn hắn mới thở dài một tiếng.
“Lạc Hy, chúng ta đều có chuyện muốn nói với ngươi, không biết ngươi có tiện nghe hay không?” Hỗn Độn cất lời, hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy nhìn ba người bọn họ nghiêm túc, không thể hiểu nổi, liền nói: “Các ngươi còn chuyện gì nữa sao?”
“Chuyện là… cái buổi sáng đáng xấu hổ đó, bọn ta thật lòng xin lỗi ngươi, chúng ta thật không cố ý. Nhưng ngươi dù sao cũng là nữ tử chưa gả đi, theo quy tắc của thiên tộc các ngươi, chúng ta liền hướng ngươi chịu trách nhiệm.” Hỗn Độn mặt phiếm đỏ, liếc trái, tay vân vê tóc, nói.
Diệp Lạc Hy liền biết buổi sáng Hỗn Độn nói đó là buổi sáng nào, mặt liền đỏ bừng lên, sau đó nói: “Dừng! Đừng nói nữa. Ta không cần các ngươi chịu trách nhiệm đâu. Cùng lắm thì ta luyện ra một loại đan dược, các ngươi uống vào, nhanh chóng quên đi là được mà.”
Không khí trong phòng bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Sau đó là tiếng thở dài của ba mỗ tà thú nào đó. Cùng Kỳ lắc đầu cười khổ, ngao ngán nói: “Quả nhiên là ngươi không hiểu, thật sự không hiểu.”
“Chúng ta vẫn là nên cho ngươi thêm thời gian.” Hỗn Độn xoa xoa mi tâm, thật sự là sầu não.
Diệp Lạc Hy khẽ cúi đầu, tóc mái rũ xuống, không thể nhìn thấy được biểu cảm gì. Bỗng nhiên, nàng lại lên tiếng: “Gọi cả Đào Ngột ra đây đi.”
“Hả?”
Đào Ngột xuất hiện trong bộ dáng bản thân hắn bị đánh đến bầm dập, đến mức đầu hắn sưng như đầu heo. Lý do bị đánh chỉ có một: đó chính là dung túng cho nàng đến thanh lâu chơi bời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.