Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 406: An Nhiên nhập ma (2)




Từ người An Nhiên đang tỏa ra một làn khói đen, và làn khói đen đó từ từ tích tụ lại trước miệng hắn, Na Tra đang nhai nhóp nhép cái đống khói đen từ người An Nhiên.
“Sao?  Lão sư phụ bảo ta đi theo tỷ ấy, nhất định sẽ có đồ ngon.  Ta không ngờ là ta sẽ có được đồ ngon thật.”
Na Tra có một khả năng, chính là hấp thụ ma khí của người khác như một dạng lương thực thực phẩm giàu chức năng để bổ sung cho chính mình, đồng thời biến cái tâm ma của người khác thành cái sức mạnh của bản thân.  Linh châu tử thân mang ma khí không thể loại trừ, đây chính là một trong những bài học mà sư phụ hắn đã chỉ dạy cho hắn.
“Sư phụ bảo ta trông chừng lục sư tỷ.  Hóa ra là cho ta đồ ăn ngon.  Ngoàm.” Hắn há to miệng ngoạm lấy một miếng lớn bóng tối tỏa ra từ người An Nhiên.  Mục Thiên Thiên cảm thấy thật có chút an tâm hơn khi đôi mắt của An Nhiên đã không còn đỏ lừ lừ như trước nữa.  Nàng đưa tay lên chạm đến gương mặt của An Nhiên, khẽ gọi: “Tiểu lục?”
An Nhiên ánh mắt vẫn còn rất đỏ, nhưng cũng đã hiện lên thần hồn của mình trong đó chứ không còn rơi vào trạng thái vô thần, đằng đằng sát khí như lúc Lưu Nhất Thanh rời đi nữa.
“Ân, sư tỷ gọi ta?”
Mục Thiên Thiên thầm nhẹ lòng.  Ít nhất tiểu sư muội đáng yêu của nàng vẫn chưa bị thần tình át thần trí, như vậy là đủ rồi.  Nàng nói: “Ta biết muội đang không tin tưởng đại sư huynh, lại càng không tin rằng chính bằng hữu tốt của muội đã giết trưởng tỷ của mình.  Nhưng Nhiên nhi à, ta xin muội, bình tĩnh chờ xem kết quả được không?  Đại sư huynh làm việc ta không biết thế nào, nhưng sư phụ hẳn đã biết được chuyện này rồi.  Nếu sư phụ không cho phép đại sư huynh giết bằng hữu của muội đâu.  Tin tưởng ta, được không?”
Đồng tử đỏ dịu xuống, trả lại một màu thu thủy nhàn nhạt vốn có của nó, An Nhiên bình tĩnh lại, hai bàn tay thô ráp của một người chuyên tâm luyện đao luyện kiếm áp lấy đôi bàn tay mềm mại, hiền dịu đang ôm lấy mặt mình, An Nhiên ngoan ngoãn nói: “Sư tỷ, ta không tin bất cứ ai ngoài người nhà mình.  Nhưng Triển Thu Dương là bằng hữu đầu tiên mà muội có.  Muội chỉ muốn đại sư huynh khoan hãy xử lý hắn, làm rõ mọi chuyện.”
Mục Thiên Thiên đưa tay ôm chặt lấy tiểu sư muội của mình, nàng nói: “Đừng sợ.  Có sư tỷ ở đây.  Sẽ không sao đâu.”
An Nhiên nhắm mắt khẽ gục mặt tựa đầu lên vai sư tỷ.
Chín trăm năm trước, sư phụ cứu nàng ra khỏi cái bể thủy tinh đá hoa cương kia, Mục Thiên Thiên là người đã ôm lấy nàng ngay sau khi sư phụ đem nàng giao lại cho đồ đệ còn bản thân thì đập nát cái tháp buôn bán nô lệ kia.  Lúc đó, An Nhiên đã rất sợ, còn chẳng hiểu ất giáp gì thì mị ma tộc trước mắt nàng này đã cởi ngay áo choàng, khoác lên người nàng, ôm nàng lên trên tay và dỗ dành: “Đừng sợ.  Có sư tỷ ở đây.”
Có lẽ trong suốt cuộc đời của An Nhiên, có hai câu nói khiến nàng cảm thấy an lòng nhất.  “Đừng sợ.  Có sư tỷ ở đây.”  “Đừng sợ.  Có vi sư ở đây.”
Na Tra ngồi xuống một góc, gặm nhấm chút tâm ma còn lại tỏa ra từ người của An Nhiên, hắn thở dài.   Bây giờ hắn đã hiểu, vì sao các sư huynh, sư tỷ lại rất trung thành với sư phụ, đồng thời trong số bọn họ cũng chưa từng xảy ra những mâu thuẫn.
Tất cả là đều nhờ sư phụ đã hàn gắn bọn họ lại với nhau như người nhà.  Và nơi nào có mọi người, thì nơi đó chính là chốn về của bọn họ.
….
Thái tử điện hạ của Cửu Trùng Thiên, Dạ Tư Hàn là một người rất có dã tâm.
Thiên giới tứ tộc: Tiên tộc, Dực tộc, Thanh Khâu và Nguyệt tộc.
Dực tộc với Thẩm Minh Hiên đứng đầu đã trở thành trợ thủ đắc lực, hậu thuẫn vững chắc cho Dạ Tư Hàn.  Thực tế, Thẩm Minh Hiên là một trong những thuộc hạ trung thành với Diệp Lạc Hy, còn cưới được Phượng Thuần Hoàng bên cạnh Diệp Lạc Hy làm chính thê, cho nên trung thành càng thêm trung thành.  Bởi vì Dạ Tư Hàn quá tôn thờ Diệp Lạc Hy, cho nên Thẩm Minh Hiên mới xem hắn như bằng hữu, đồng ý cùng hợp tác thế lực với Dạ Tư Hàn.
Thanh Khâu hiện tại có Ngũ Đế ngự trị.  Mà trong đó Đế Cơ của Thanh Khâu Bạch Dao Quang là thê tử kết tóc với Nguyên Thủy Thiên Tôn.  Tứ đế còn lại cùng với vị thượng cổ thần Chiết Nhan rất ủng hộ Dạ Tư Hàn trở thành thái tử điện hạ, địa vị vững chắc không lung lay.
Nguyệt Tộc xưa nay là một đại gia tộc trung lập.  Bọn họ sống rất khép kín, không giao lưu với bất cứ ai, cũng không kết bè cánh, lại càng không cần thế lực hậu thuẫn.  Nguyệt tộc được xem như một trong tứ đại gia tộc của Thiên giới là bởi vì bọn họ có trách nhiệm bảo vệ thập đại thượng cổ bảo pháp của Thiên giới.  Cho nên với công và đức cao như vậy, địa vị của Nguyệt tộc thuộc trong tứ đại gia tộc của Thiên giới.
Xét về địa vị, tiền tài và danh vọng, tiên tộc tuy không bằng Dực tộc.  Xét về thực lực, tiên tộc không bằng Thanh Khâu.  Xét về sự tự tôn, Tiên tộc lại không bằng Nguyệt tộc.
Nguyên nhân để tiên tộc có thể trở thành một đại gia tộc nhận được sự tôn trọng là bởi vì tiên thiên hậu và thiên hậu hiện tại đều đến từ Tiên tộc.  Thậm chí là thái tử cũng có một nửa dòng máu của tiên tộc.  Thiên đế yêu thương và tôn trọng phu nhân của mình, cho nên tiên tộc có danh tiếng, trở thành một trong tứ đại thế gia của Thiên giới.
Có điều, Dạ Tư Hàn từ nhỏ hắn đã luôn bất hòa với mẫu thân, lớn lên lại bị người hắn yêu nhất đâm một nhát đau thấu tim gan.   Người duy nhất cho hắn sáng mắt ra là Diệp Lạc Hy.  Dạ Tư Hàn có dã tâm muốn trở thành người có quyền lực nhất thì Diệp Lạc Hy lại lần thứ hai khiến hắn vỡ mộng đẹp.  Nhưng Diệp Lạc Hy thay vì công kích hắn hay khiến cho hắn chán ghét hơn, nàng lại hướng hắn đến con đường hắn nên đi.  Bái Lâm Túc làm thầy, học cách loại bỏ những ruồi bọ xung quanh và học cách thâu tóm quyền lực, gây dựng thế lực cho chính mình.
Cho nên, Dạ Tư Hàn rất thần tượng một kẻ như Diệp Lạc Hy.  Thần tượng cách nàng ta sống, thần tượng cách nàng ta đối nhân xử thế, thần tượng cách nàng ta nhìn nhận về mọi thứ.  Thậm chí, Dạ Tư Hàn còn rất thần tượng Diệp Lạc Hy – một kẻ mạnh được vây quanh bởi những kẻ mạnh khác.  Ngay cả biểu đệ xa của hắn là Lưu Nhất Thanh cũng bị vị chiến thần ấy thu phục triệt để.
“Thái tử, ngài đang cười cái gì vậy?  Chẳng lẽ chuyện này ngươi không thể giúp nhị tiểu cữu của ngươi một chút hay sao?” Huân Trường Tuấn nhíu mày nhìn thái tử điện hạ.
Dạ Tư Hàn nhún vai: “Ta và hắn là bằng hữu, không phải là họ hàng.  Chuyện của Huân trưởng tộc, chẳng lẽ ngài vô năng đến mức không thể nào tự giải quyết vấn đề được hay sao?  Ta cũng không thể giúp thúc được đâu.”
Huân Trường Tuấn tức giận đập bàn, ông ta đứng dậy, quát: “Thứ vô đạo đức!  Tao đã hạ mình đến đây cầu xin ngươi như vậy, ngươi lại dám không đồng ý sao?”
Dạ Tư Hàn nhìn chén trà ngọc của mình bị vỡ như vậy, hắn khẽ liếc sang Bạch Hổ đứng sau lưng mình.  Bạch Hổ hiểu ý, ghi lại giá trị của một chén ngọc vào một cuốn sổ nhỏ, chuẩn bị sẽ đưa đến chỗ Thiên Hậu đòi thiệt hại.
Hắn nhìn đến người tự xưng là nhị thúc của mình kia, hỏi: “Ta chưa từng nhận ngươi là nhị cữu của ta.  Tiên tộc cũng đã gây ra cho ta không ít rắc rối rồi đi.  Ta đã nể tình mẫu hậu mà giải quyết cho ngài rất nhiều rồi.  Chẳng lẽ chút chuyện nhà này cũng bắt ta phải ra mặt hay sao?”
Huân Trường Tuấn tức giận: “Ngươi!  Tại sao trưởng tỷ lại có thể sinh ra cái thứ nghiệt chủng như ngươi cơ chứ?  Ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”
Dạ Tư Hàn mỉm cười không nói gì, nhưng sát khí từ đằng sau hắn lại tỏa ra khiến Huân Trường Tuấn nhíu mày: “Sao đây?  Chẳng lẽ ta nói không đúng hay sao?  Còn dám dấy lên sát khí đe dọa ta sao?  Nếu hôm nay chuyện này truyền ra ngoài, liệu ngươi có dữ được thanh danh là vị thái tử điện hạ hiền nhân thục đức nhất hay không đây?”
Hắn không sợ, ngược lại còn nói rằng: “Vậy thúc nên nói luôn cho cả thiên giới biết rằng lần trước thúc cưỡng ép người trở về không thành nên đem cả bảo bối của tiên tộc đến đây cầu xin bổn thái tử khuyên nhủ Nhất Thanh chân quân trở về, bị bản thái tử từ chối thì lại nói bản thái tử là nghiệt chủng.  Ta muốn tận mắt xem xem, là bản thái tử không giữ được thanh danh hay là Tiên tộc phạm tội bất kính đây?”
Huân Trường Tuấn tức giận đến mức thở không được.  Liền quay lưng, cầm theo bảo bối của tiên tộc rời đi.
Dạ Tư Hàn mỉm cười nhìn cánh cửa của phủ mình bị phá hư, nói: “Ghi thêm tiền sửa cửa nữa.”
“Vâng, chủ nhân.” Thanh Long gật đầu.
Dạ Tư Hàn đặt chén trà xuống, nhìn theo bóng dáng của Huân Trường Tuấn cùng đám người tiên tộc rời đi, hắn khẽ quay sang nhìn bóng dáng nam tử đang đứng trong góc khuất, hỏi: “Nói đi.  Đệ đến tìm biểu ca ta chỉ để cho ta xem một màn đe dọa nhạt nhẽo rẻ tiền này thôi sao?”
Nam tử đứng trong góc khuất bước ra.  Đó là một thiếu niên với đôi mắt hổ phách cùng mái tóc đỏ rực như dung nham.  Hắn mỉm cười nói: “Biểu huynh, ta chẳng qua chỉ muốn hợp tác với huynh và Nhất Thanh chân quân mà thôi.  Đằng nào thì ta cũng đã đoán được mục đích của hai người rồi.”
Lưu Nhất Thanh từ trên trời đáp vào trong sân của Dạ Tư Hàn, nhìn thấy thiếu niên ấy, hắn khẽ gật đầu chào rồi nói: “Điện hạ, ta có vài điều muốn nói.  Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Dạ Tư Hàn phất tay hạ kết giới cách âm, nói: “Trước đó thì ta có vài chuyện muốn xử lý cái đã.  Phong nhi, đến đây.”
Nam tử kia bước về phía hai người họ.  Hắn mỉm cười chìa tay về phía Lưu Nhất Thanh: “Biểu huynh, lần đầu gặp mặt.  Ta tên Huân Thanh Phong, là con trai của tam thúc Huân Chi Long.”
Lưu Nhất Thanh khẽ nhíu mày nhìn Dạ Tư Hàn, hắn hỏi: “Điện hạ, chuyện này là thế nào đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.