Một đêm không ngủ, nhưng Diệp Lạc Hy đến mệt mỏi cũng không có. Sáng sớm, nàng vừa về đến cửa phòng, liền đã thấy vị ma ma chưởng quản đêm hôm qua đến tìm, nói rằng quận chúa muốn gặp nàng.
“Phiền ma ma chờ chút cho. Ta muốn sửa soạn lại một chút.”
“Được, tiên quân cứ tự nhiên.” Vị ma ma ấy quả nhiên sau khi biết Lạc Hy tiên quân là nữ nhân có vẻ ngoài giống nam tử, bài xích trong lòng bà liền triệt để tiêu tan.1
Diệp Lạc Hy được đưa đến cung của Quận chúa. Nàng thấy nàng ấy đã ngồi sẵn ở đó, giống như đang chờ nàng.
“Quận chúa, người thấy thế nào rồi?” Diệp Lạc Hy nghiêng đầu, khẽ hỏi.
“Tỷ tỷ, hôm qua, làm tỷ chê cười rồi.” Tiêu Nguyệt Hoa khẽ đỏ mặt.
“Không sao. Không chê cười quận chúa.” Diệp Lạc Hy ngồi xuống bên cạnh quận chúa.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy ta thật ngốc, có phải không? Đến tận đêm hôm qua ta mới thấy rõ được bộ mặt thật của hắn ta. Tỷ tỷ, từ nay về sau ta phải làm sao đây?” Tiêu Nguyệt Hoa khẽ kéo áo nàng, dường như rất tuyệt vọng.
Diệp Lạc Hy mỉm cười nói: “Vậy thì chỉ cần sống là chính mình là được rồi.”
“Sống là chính mình?”
“Làm những điều mình thích, chỉ cần nó làm mình cảm thấy thoải mái, dễ chịu thì làm. Không quan tâm đến thế sự và dị nghị của cuộc đời này, chỉ cần những việc đó cảm thấy bản thân mình dễ chịu hơn.” Diệp Lạc Hy nằm ra thảm cỏ.
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn bộ dáng thản nhiên và tự do, tự tại của Diệp Lạc Hy, cũng nằm xuống bên cạnh nàng.
“Nếu như ta nói, muốn trở thành một người giống tỷ, có được không?”
“Đừng trở thành một người giống như ta.” Nàng lắc đầu.
“Người muốn tự do như ta, hay là giống như ta về ngoại hình?” Nàng quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt Hoa, mỉm cười.
“Ta muốn làm một người tự do, không sợ thế sự như tỷ.” Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng, nói: “Hãy chỉ dạy cho ta, được không?”
“Ha ha ha, trở thành một người tự do không hề khó. Người có biết sự khác nhau giữa con chim ở trong lồng và ở bên ngoài lồng như thế nào không?” Nàng nghiêng đầu hỏi.
“Là như thế nào?”
“Khi một con chim ở trong lồng, nó sẽ phải hót lên, hoặc là phải tuân thủ các quy tắc của kẻ đã nhốt nó. Ví dụ như khi nào được uống nước, khi nào thì được ăn và phải biết làm trò lấy lòng chủ nhân của chiếc lồng đó. Còn ở ngoài lồng, nó sẽ được tự do, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó, muốn bay, có thể bay đến những nơi mà nó chưa từng biết, mệt, nó sẽ tìm một cành cây nào đó đậu lại để nghỉ ngơi.” Nàng đưa tay ra làm hành động bao quát xung quanh, lại tiếp: “Hoàng thành này chính là cái lồng đó. Những quy tắc ở đây cũng không khác gì những những quy tắc đã nhốt con chim trong lồng cả. Điều người cần, không phải là phá vỡ chiếc lồng, mà là phá vỡ quy tắc. Đơn giản nhất là, người hãy trở thành một người đủ mạnh, không cần phải bảo vệ người khác, chỉ cần bảo vệ được bản thân mình là được rồi.”
Tiêu Nguyệt Hoa nhìn nàng hồi lâu rồi hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ có ai cần phải bảo vệ hay không?”
“Tất nhiên là ta có rất nhiều người ta muốn bảo vệ. Cho nên mỗi ngày, ta mong muốn chính là bản thân ta phải mạnh hơn. Mạnh đến mức vượt qua cả thầy của mình. Nói nhỏ với người thôi nhé. Cách để mạnh hơn nhanh nhất chính là đặt cho mình một mục tiêu. Mục tiêu của ta chính là phải vượt qua cả thầy của mình, cho nên ta mới có này hôm nay.”
“Nhưng ta không có mục tiêu cụ thể.”
“Bây giờ người có rồi đó.” Diệp Lạc Hy cười.
“Ở đâu?”
“Chính là mạnh đến mức người có thể tự mình đập chết tên Đông Phương Liễm nao đó ấy.”
Nghe như vậy, dường như Tiêu Nguyệt Hoa rất có tinh thần, dường như cũng phấn chấn hơn hẳn. Rồi nói: “Ta chủ tu là nguyên linh sư lôi hệ, phụ tu là luyện đan sư. Tỷ tỷ, ta nên làm gì?”
“Nguyên linh sư muốn đạt đến mạnh nhất, thì người nên có hai món vũ khí cho mình.” Diệp Lạc Hy nói: “Hai thứ đó, hãy chọn một thứ là ám khí, cái còn lại là vũ khí mà người cầm cảm thấy vừa tay nhất.”
“Nhưng ta không biết nhiều lắm về vũ khí và ám khí, tỷ tỷ có thể chỉ cho ta được không? ”
Diệp Lạc Hy câu môi lên vẽ thành nụ cười, giống như đã đạt được mục đích của mình, nàng nói: “Ta từng nghe nói một người ở Ma giới này có thể giúp được người chuyện này. Quận chúa, người có muốn thử không?”
“Ta muốn.”
Diệp Lạc Hy gật đầu, sau đó nói, nàng cho Ma Long đi điều tra và biết được vị trí của người đó, có thể nàng sẽ đến gặp người đó sau cuộc đi săn mùa đông, nên sẽ dẫn theo cả Quận chúa cùng đi. Tiêu Nguyệt Hoa nghe vậy, liền vui mừng ôm lấy Diệp Lạc Hy, cười đến vui vẻ.
“Chủ nhân, người đa mưu như vậy từ khi nào chứ?” Ma Long đi bên cạnh nàng, khẽ hỏi.
“Đôi khi đi một nước cờ, ta phải tận dụng được hết các biến hóa khôn lường của nó. Nếu không, ta sẽ không thể nào thắng được đâu.” Nàng vỗ vỗ vai Ma Long.
“Chủ nhân, ta nghe nói người tối qua đã cùng mấy tà thú kia nói chuyện đến sáng hả? Rốt cuộc là chuyện gì thế?”Ma Long tò mò xoắn xuýt muốn biết.
“Khụ! Cũng không có chuyện gì quan trọng. Ma Long, ngươi đừng nghĩ lung tung. Ma Tôn và Thiên Tư Tư kia thế nào rồi?” Nàng hỏi.
“Sáng nay đã cùng nhau cải trang vi hành rồi. Chủ nhân, người có gì muốn làm sao?” Ma Long hỏi nàng.
“Cũng không có gì đặc biệt đâu. Thời gian này sẽ có một cuộc đi săn mùa đông. Ta chỉ cần bắt được thứ ta muốn là được.” Nàng xoa cằm, thầm nghĩ đến một vài chuyện.
“Chủ nhân, người cười nhìn gian manh lắm đó. Ta chưa từng thấy người cười như vậy bao giờ cả.” Ma Long tránh xa nàng cả trượng, nhìn bộ dáng giảo hoạt của nàng, không biết nói lời nào cho đúng.
“Ma Long, ngươi có sở thích săn đồng tộc không?” Nàng nghiêng đầu cười đến biến thái.
Ma Long thầm nuốt nước bọt. Tam Lang, ngươi mau đến mà xem, đám Tà Thú nào đó dạy hư chủ nhân chúng ta nè. Chủ nhân có phải bị đoạt xá không nha?