Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 21:




Không có quá nhiều thời gian để cho quân sư và thống lĩnh thành Ca suy tư, sau một nén hương, Đông Tinh Thần ra lệnh tập hợp đại quân, thậm chí hắn không cho quân địch cơ hội đầu hàng, cường ngạnh chuẩn bị công thành.
"Thống lĩnh, bọn họ đuổi giết tới rồi!" Phó quan thành Ca cuống quýt bẩm báo.
"Đồ óc lợn, kêu cái gì mà kêu, lão tử có mắt!" Thống lĩnh giận chó đánh mèo quát, nhìn một vòng chiến kỳ của đại quân Cảnh Triều xếp san sát nhau, lại quay đầu nhìn thần sắc trầm trọng của quân sư, trong lòng hắn cân nhắc một lúc, kéo phó quan lại hạ lệnh, "Rút quân, bỏ thành!"
"Tuyệt đối không thể!" Quân sư lập tức hô to. Cái này chẳng khác gì vứt bỏ đại công tước Nỗ Nhi Linh?
"Quân sư," Thống lĩnh chủ ý đã định, khi nói chuyện mang theo mấy phần cường ngạnh, "Nếu ngươi không đi, chúng ta đều sẽ thành quỷ dưới đao của Cảnh tặc! Lão tử còn ba người vợ lẳng lơ cùng năm đứa con còn nhỏ, lão tử sẽ không chịu chết ở đây!"
"Thế nhưng đại công tước Nỗ Nhi Linh... "
"Cảnh Triều khí thế hung hăng, đại công tước lành ít dữ nhiều, hơn nữa bây giờ tình hình ở vương đô lại không rõ ràng, đợi đại công tước trở về thì tất cả đều đã trễ rồi. Ngươi và ta giữ được cái mạng này mới là quan trọng." Dứt lời, không đợi quân sư nói gì, hắn quay người lệnh cho phó quan cho người giả bộ như đang trấn thủ thành, xuống tường thành hô to gọi người đi đón gia quyến.
Quân sư cũng không có quyền gì nhiều, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thống lĩnh thành Ca rời đi, không thể làm gì khác hơn chỉ thở dài than một tiếng, tay phải liên tục đánh vào tảng đá trên tường thành.
Một bước sai, từng bước sau đều sai!
Với kinh nghiêm chinh chiến bao năm của Hoàng Lăng, hắn nhìn trên tường thành Ca không thêm người phòng thủ, ngay cả tướng lĩnh thủ thành cũng không thấy bóng dáng đâu, liền biết đối phương có ý bỏ thành. Hắn báo cho Đông Tinh Thần biết suy nghĩ của mình, Đông Tinh Thần lạnh nhạt liếc nhìn tường thành cao ngất, trong mắt lóe lên tia tàn khốc, "Công thành, tàn sát."
Hoàng Lăng khiếp sợ, "Chủ nhân..."
Đông Tinh Thần giơ tay lên chặn ngang lời Hoàng Lăng muốn nói, "Ý ta đã quyết, truyền lệnh, diệt thành."
Lục hoàng đệ của Quảng Đức đế Thành Thân vương Đông Tinh Thần, ở thành Ca đánh một trận thành danh, cả đời chỉ có một đánh một trận này. Nhưng chỉ vẻn vẹn một trận chiến mà danh tiếng vang xa, hậu thế có người khen người chê lẫn lộn. Lần đầu ra chiến trường dẫn dắt quân Ly Thiện tạo thành sáu hợp trận, diệt ba vạn lính tinh duệ của Khắc Mông mà chỉ tổn thất chưa tới một ngàn người, quả thật là một kỳ tài, nhưng tính tình tàn ác khát máu, thành công phá thành Ca lập tức muốn giết những tướng sĩ thủ thành đang chạy trốn, cũng diệt sạch một thành hơn hai ngàn người, người già và trẻ em đều không tha. Đây là lên án.
Đông Tinh Thần đứng trên cổng thành Ca đã bị đánh hạ, nghe những tiếng kêu thảm thiết từ bên dưới truyền đến, trên mặt không có một chút vẻ mềm lòng nào, hắn chắp tay sau lưng nhìn khói lửa khắp nơi, nói với Hoàng Lăng đứng bên cạnh: "Tử Lăng, bản vương đợi mười sáu năm, mới xả được cơn giận." Nhiều năm qua Khắc Mông luôn đến Vân Châu cướp bóc giết người đốt nhà, mỗi lần nghĩ đến hắn đều nuốt không trôi.
Hoàng Lăng quỳ xuống, "Mạt tướng vô năng."
"Mau đứng dậy, đây cũng không phải là lỗi của ngươi. Quốc lực không đủ mạnh, lấy cái gì để ngăn địch đây?" Đông Tinh Thần tự mình đỡ hắn lên, nhìn hắn cười nói, "Khắc Mông trời sinh bản tính đã hung tàn, chưa diệt tận gốc sẽ thành hiểm họa lớn đối với biên cảnh của ta, còn cần Tử Lăng vì Cảnh Triều ta mà rong ruổi sa trường, đợi đến khi công phá được Mật Thập, bản vương cùng ngươi ở trong hoàng cung của Khắc Mông nâng chén uống!"
"Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sứ mệnh!" Hoàng Lăng dõng dạc nhận trách nhiệm.
Lúc này Ngưu Chính chạy tới, kéo dài giọng nói chuyện với Đông Tinh Thần: "Vương gia, tướng quân, vì sao lại phải giết sạch người trong thành? Hay là lưu lại mấy người đàn bà giúp các huynh đệ vui vẻ?" Cứ như vậy giết hết thật đáng tiếc.
Hoàng Lăng nhíu mày chờ người nổi giận, Đông Tinh Thần lại cười mắng một tiếng, "Tên vô sỉ, hương dã thôn cô da nóng thịt dày, chờ đến khi các ngươi bắt được quý tốc Khắc Mông, mỹ thiếp kiều thê của bọn chúng, thiên kim tiểu thư mặc cho các ngươi hưởng thụ!"
"Thật sự có thể?" Hai mắt Ngưu Chính phát sáng, hắn còn chưa từng hưởng thụ qua tư vị của những cô nương quý tộc.
"Không được nói năng linh tinh, xuống dưới!" Hoàng Lăng quát.
Thấy việc chính sự đã kết thúc, Vạn Phúc vội vàng bước tới, hỏi: "Chủ tử, vết thương của ngài có nghiêm trọng không? Nô tài đã lệnh cho đại phu trong thành chờ, có nên triệu hắn... "
"Vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại." Đông Tinh Thần tùy ý đảo mắt qua mất vết thương trên người, chỉ có cánh tay trái bỏng dát đau nhức, nhưng không có ảnh hưởng gì đến gân cốt.
"Chủ tử ngài là thân thể ngàn vàng, chính là vì muôn dân giữ gìn sức khỏe, vẫn là nên về Vân Châu để quân y băng bó, với lại, trong thành còn có một phần hậu lễ dâng cho chủ nhân." Hoàng Lăng nói.
"A, hậu lễ gì?" Đông Tinh Thần dường như đoán trước được, hứng thú hỏi.
"Trong lúc chủ nhân cùng Khắc Mông giao chiến, mạt tướng nghe được tin mừng, Hàn thiếu hiệp đã bắt được Nỗ Nhi Linh, hiện giờ đang giam giữ trong phủ nha Vân Châu, đợi chủ nhân quay về tiến hành thẩm vấn."
"Ha ha ha, tốt!" Đông Tinh Thần vui vẻ vỗ tay, "Hắn bị bắt như thế nào?"
"Chi tiết của việc này, tạm thời mạt tướng không biết."
"Tốt! Lưu lại Giản phó tướng trấn giữ xử lý chiến trường, Tử Lăng người cùng bản vương cùng nhau trở về, đi chiếu cố cái tên tù nhân này nào."
Hai người đang đợi xuống tường thành, đột nhiên có báo cáo khẩn truyền đến, quỳ xuống trước mặt hai người, "Bẩm vương gia, Vân Châu cấp báo, Nỗ Nhi Linh chạy trốn!"
"Cái gì?" Sắc mặt hai người thay đổi.
"Có quân địch lẻn vào thành Vân Châu, giết binh sĩ canh phòng, có một binh sĩ may mắn còn sống, nói là một người nam nhâm vạm vỡ che mặt cứu Nỗ Nhi Linh đi."
"Hiện nay như thế nào?"
"Du đại nhân đã lệnh phong tỏa thành Vân Châu, lệnh cho trọng binh trấn giữ cổng thành phía Bắc, cũng lệnh cho cái tướng sĩ và nha dịch tra dò toàn thành.
Ngày hôm đó Thẩm Ninh cũng không ra khỏi phủ, bây giờ thành Vân Châu nhân tài đông đúc, đã không cần nàng thật giả lẫn lộn đi giúp họ đánh trận nữa rồi. Nàng ở Thiên viện chăm sóc những người bị thương nhà bị đốt không có nơi để về, vô ý bị máu làm bẩn y phục, nhà hoàn khuyên nàng về phòng thay y phục, thuận tiện nghỉ ngơi một lúc.
Nàng cười trừ từ chối cho ý kiến, dự định thay y phục rồi lại đến. Trên đường quay về phòng thì gặp người làm vừa ra ngoài dò xét trở về, "Phu nhân, nghe nói Hàn đại hiệp bắt được cái ‘đại nhân vật’ kia trở về." Bách tính cho rằng Nỗ Nhi Linh sớm đã bị trảm, người Hàn Chấn bắt được chẳng qua cũng chỉ là một tên tướng lĩnh thôi.
Thẩm Ninh gật đầu, liếc mắt nhìn về phía ngoại thành, bước chân không dừng lại. Nơi nàng ở vẫn là biệt viện Phong Tuyết Cư Lý Tử Kỳ sinh sống hơn hai mươi năm, ở phía Tây Nam của Lý phủ, yên tĩnh và trang nhã, trong sân trồng cây phong yêu thích của Lý Tử Kỳ, hòn non bộ và dòng nước chảy, biệt viện cũng giống như chủ nhân của nó, thanh khiết thanh tú khóe léo, được dựng lên bởi một người am hiểu lối sống nhã nhặn.
Mọi người trong Lý phủ đều ở Thiên viện hỗ trợ, ngay cả Tiểu Hoa cũng bị nàng kéo đi, vì vậy trong nội viện là một mảnh im ắng, nàng đẩy cửa phòng ra, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng, nàng nhíu mày, bước vào trong phòng muốn nhanh nhanh thay y phục, vừa vòng qua bình phong nhạy cảm cảm nhận được một hơi thở nặng nề, nàng chợt cảm thấy không ổn, quay người lại đã bị một bàn tay to bót lấy cổ thô bạo đè vào giường gỗ lễ trạm khắc.
"Quá khiến cô thất vọng rồi, tiểu quả phụ." Âm thanh kỳ dị chậm rãi phảng phất bên tai nàng.
Thẩm Ninh không lạnh mà run lên một cái, sau khi lấy lại sức nàng mới híp mắt nhìn cặp mắt đào hoa của nam nhân ốm yếu trước mặt này.
"Ngươi!" Hắn không phải là "Đại nhân vật" bị Hàn Chấn bắt rồi sao!
Tay Nỗ Nhi Linh dùng thêm sức, thành công khiến ánh mắt kinh ngạc của nàng chuyển thành đau đớn, hắn thỏa mãn nhìn kiệt tác của mình, lòng bàn tay hướng lên nắm cằm của nàng, ngón tay cái mang theo ý nhục nhã vuốt gương mặt nàng, "Không phải là ngươi có ba đầu sáu tay sao?" Vậy mà hắn bị một nữ tử bình thường không có gì đặc biệt này hủy hoại mất mấy năm tâm huyết? Sát ý mãnh liệt ấp tới, hắn xém chút là muốn bót nát cằm của nàng.
"Ngươi là ai?" Thẩm Ninh nhịn đau giả ngu.
"Lý thị." Nỗ Nhị Linh nhìn nàng với ánh mắt u ám, tựa như con rắn độc quấn lấy con mồi, "Nói, ngươi nhận chỉ điểm của người nào?" Hắn tuyệt đối không tin tưởng một quả phụ mà hắn có thể dùng một tay bóp chết này là chủ mưu tập hợp dân chúng gài bẫy hắn.
Không ngờ hắn thật sự ngắm vào nàng! Trong lòng Thẩm Ninh giật mình, nàng chưa từng cùng hắn tiếp xúc chính diện, nàng cũng không tin trong lúc hỗn loạn Nỗ Nhi Linh sẽ chú ý nàng, nếu vậy, rốt cuộc là ai đã dẫn hắn đến chỗ này?
Chỉ tiếc đối phương không cho nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, bỗng nhiên hắn thô bạo tóm lấy cổ cô và đập mạnh vào chiếc giường gỗ vững chắc, nàng bị đau kêu lên một tiếng.
Chẳng lẽ nàng sẽ mất mạng ở nơi này? Trong cơn đau ý nghĩ này léo lên trong đầu nàng, máu tươi từ trong miệng tràn ra.
"Rốt cuộc tên nào là chủ nhân của ngươi?" Nỗ Nhi Linh thấy máu, tà ý càng tăng thêm, không hề thương hoa tiếc ngọc bóp cổ nàng hỏi thêm lần nữa.
Thẩm Ninh cố nuốt xuống máu trong miệng, "Tôn Ngộ Không..."
"Ai?"
Thẩm Ninh khó chịu ho hai tiếng, cắn môi dưới không nói.
Nỗ Nhi Linh thấy thế, cười lạnh một tiếng, bóp cằm nàng ngửa mặt nàng lên, lưỡi nóng ướt liếm thật mạnh lên vết máu bên khóe miệng nàng.
Thẩm Ninh nhíu mày dùng sức quay mặt qua một bên.
"Không nên chết, quả phụ Cảnh Triều, ngày sau cô chắc chắn sẽ cho ngươi một món quà lớn." Giọng nói lạnh lẽo vang ngay bên tai nàng, một giây sau, Thẩm Ninh chỉ cảm thấy trên cổ đau nhức kịch liệt, mắt tối sầm, ngất đi.
Đông Tinh Thần trở lại phủ nha, vừa để quân y băng bó vết thương, vừa nghe Du Tri Uyên tạ tội quỳ xuống hai tay buông thõng trần thuật lại chuyện vừa xảy ra, "Nỗ Nhi Linh bị áp giải vào phủ nha, mạt quan ở cửa thành phía Đông thương nghị việc sắp xếp lương thảo, phụ tá của thần nhốt hắn vào mật thất nơi các tù nhân bị giam giữ, đợi vương gia và tướng quân trở lại thẩm vấn. Trong phòng giam có bốn binh sĩ đứng canh giữ, bên ngoài còn có khóa sắt, ngoài ra có thêm bốn tên nha dịch trông coi, người không có phận sự không được tới gần, không ngờ bỗng nhiên có một tên Man tặc không biết từ đâu nhảy ra giết chết bảy tên lính canh của quân ta, phá cửa sổ phía sau chạy về phía sau núi."
"Hiện giờ có tìm thấy bóng dáng Nỗ Nhi Linh không?"
"Hạ quan đáng chết, vẫn chưa phát hiện được tung tích."
Lông mày Đông Tinh Thần nhíu chặt, đột nhiên hỏi: "Còn một người may mắn vì sao không chết?"
"Hồi vương gia, hắn có quả tim khắc với người thường, lớn lên ở vị trí bên phải, vì vậy mà thoát được một khiếp." Du Tri Uyên nghĩ nghỉ trả lời, rồi nói tới nội tình của tên sai dịch đó, "Kẻ còn sống tên là Tào Vinh, vốn dĩ là nô lệ bị Khắc Mông bắt đi, bốn năm trước người trần như nhuộng bị vứt bỏ ở bãi tha ma, trên người đều là vết roi, đang nằm thoi thóp, may mắn được người đi tuần phát hiện, bởi vậy đại nạn mà không chết."
"Đã bị bắt đi làm nô lệ tại sao lại bị vứt bỏ ở bãi tha ma?"
Du Tri Uyên nghe thấy hỏi vậy ông khựng lại trong chốc lát, cúi đầu đau khổ nói: "Có chuyện vương gia vẫn chưa biết, mấy tên Man tộc này tội ác tài trời, mồi lần đến Vân Châu cướp bóc, chắc chắn sẽ xử tử nô lệ Cảnh Triều ngay trong bãi tha ma, tiện tay vứt xác, như vậy không cần đi nhặt xác... "
Đông Tinh Thần vỗ một mạnh một cái lên thành ghế.
"Chủ nhân bớt giận, hiện nay quân chủ nước ta anh minh thần võ, cứu Vân Châu trong dầu sôi lửa bỏng, thực sự là phúc của chúng sinh." Du Tri Uyên cúi đầy hạ bái.
"Đứng dậy nói chuyện đi." Cơn giận của Đông Tinh Thần còn chưa tiêu tan.
Lúc này có sai dịch ở bên ngoài cầu kiến, Vạn Phúc được Đông Tinh Thần ra hiệu ở ngoài cửa trông giữ, sai dịch quỳ gối ngoài cửa nói: "Bẩm vương gia, nha hoàn Tiểu Hoa của Lý phu nhân có việc gấp cần bẩm báo Du đại nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.