Buổi tối, Thẩm Ninh nằm trong ngực Hoàng đế biết được tin này. Nàng "A" một tiếng, "Đáng tiếc..." Một nhân tài tốt như vậy.
"Một văn nhân ít cưỡi ngựa cũng đòi học người khác phong lưu, không phải tự làm tự chịu thì là gì?" Làm sao mà Đông Duật Hoành không tiếc được? Nhắc đến hắn chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.
"Hay là có người khác động tay động chân?"
"Hắn là một văn nhân nghèo, trên người cũng không có quyền chức gì, ai sẽ ra tay độc ác với hắn như vậy?"
Thẩm Ninh ngẫm lại cũng thấy đúng, lập tức nhớ ra chuyện quan trọng, "Vậy Thẩm Mi thì phải làm sao bây giờ? Người chỉ hôn cho muội ấy vị hôn phu Trạng Nguyên này đó?"
"Ừm." Đông Duật Hoành thở dài, may mắn đoạn thời gian này hắn quên mất chuyện này, ý chỉ còn chưa hạ, "Chờ qua một khoảng thời gian nữa trẫm chỉ cho muội muội của nàng một vị hôn phu khác."
"Chàng để tâm một chút, trong nhà nhiều thê nhiều thiếp là không được, tốt nhất là còn độc thân, quan nhỏ cũng không quan trọng."
Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày.
"Làm sao?" Thẩm Ninh vô tội hỏi.
"Trong nhà có vợ có thiếp thì thế nào? Trẫm tự mình chỉ hôn, nhà chồng còn có thể chậm trễ nàng ấy?"
Thẩm Ninh trầm mặc một hồi, "Con người chỉ có một trái tim, có nhiều nữ nhân, được chia cũng ít đi."
Hoàng đế nâng mặt nàng lên, "Đây là nàng đang oán trẫm?"
Dưới ánh nến màu cam trên nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của Thẩm Ninh, nàng chỉ khẽ cười một tiếng, "Ta không dám." Nàng ngừng một lát, nói thêm một câu, "Chàng là Hoàng đế.".
||||| Truyện đề cử: Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Đông Duật Hoành chăm chú nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng, trầm mặc một lúc lâu, "Nàng hiểu được thì tốt."
Thẩm Ninh cong môi cười, nằm qua một bên nhìn đỉnh màn. Đông Duật Hoành lần nữa đưa tay ra kéo nàng nằm lại trong ngực mình.
"Hoàng đế bệ hạ," Thẩm Ninh khe khẽ gọi, "Chàng có khi nào... Từng toàn tâm toàn ý yêu thích một nữ tử không?"
Đông Duật Hoành không hiểu tại sao bản thân lại có chút tức giận, "Trẫm từng toàn tâm toàn ý yêu thích một con chó."
Thẩm Ninh bật cười, vỗ nhè nhẹ lên người hắn.
"Nàng..." Hoàng đế muốn nói lại thôi, ôm lấy nàng, "Đi ngủ."
Đêm khuya, hai người đang say giấc nồng, lại nghe thấy Vạn Phúc ở bên ngoài bẩm báo có tấu chương khẩn cấp gửi từ tám trăm dặm.
Đông Duật Hoành lập tức đứng dậy, Thẩm Ninh không một lời phàn nàn theo sát giúp hắn thay y phục, sau đó bởi vì nàng y phục không ngay ngắn nên chỉ tiễn hắn ra cửa nội điện. Trở lại trên giường, nàng suy nghĩ một hồi chỉ sợ là chiến sự ở tiền tuyến khác thường. Suy nghĩ lung tung một lúc lại từ từ thiếp đi.
Ngày hôm sau Thẩm Ninh đang suy nghĩ chuyện cấp báo hôm qua, bỗng nhớ đến một chuyện khác. Nàng bảo người gọi Đàm Hòa Phong đến.
Thầy tướng của Ti Thiên Cục thuộc ngoại thần, cũng thuộc nội thần, chức vụ giống như của thái y, ngay cả Vương thái phi cũng thích nghe thầy tướng đoán mệnh.
Hậu phi triệu kiến thần tử không được vượt quá một canh giờ, xung quanh phải có nô tỳ. Thẩm Ninh ngồi ở chính điện cách một cái bình phong triệu kiến Đàm Hòa Phong, chỉ nghĩ thầm bản thân cũng có lúc làm chuyện này.
Đàm Hòa Phong thỉnh an, cung kính chắp tay.
"Đàm thầy tướng, ngươi tìm ta có chuyện gì?" Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói không nóng không lạnh.
Đàm Hòa Phong chắp tay đáp: "Bẩm Duệ phi nương nương, vi thần nghe nói nương nương từng gặp sư phụ của vi thần, nên đến hỏi một chút."
"Ngươi nói là Ôn Sĩ Bá đạo trưởng?"
"Đúng vậy."
Thẩm Ninh không trả lời mà hỏi lại, "Sao ngươi biết ta từng gặp Ôn đạo trưởng?"
"Chuyện này..." Đàm Hòa Phong do dự một hồi, "Bệ hạ từng nói cho vi thần nên vi thần biết được."
Thẩm Ninh ngạc nhiên, làm sao mà Đông Duật Hoành có thể biết được nàng từng gặp Ôn đạo trưởng? Cho dù có phái người đi thăm dò cũng không thể tra ra chuyện cũ năm xưa, bỗng dưng trong đầu nàng hiện lên một gương mặt dung mạo như hoa, trong mắt nàng hiện lên tia ảo não, nhất định là Tiểu Hoa rồi không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng cười khổ một cái, Tiểu Hoa này, sợ là đã nói hết ngọn nguồn của nàng, may mắn lúc ấy Tử Kỳ để Tiểu Hoa cũng lui ra ngoài cùng mọi người, nếu vậy thì...
"Đúng, hai năm trước ta đã từng gặp tôn sư ở Vân Châu, tôn sư đến ở nhờ trong phủ, không ngờ ngày hôm sau ông ở trong sương phòng của mình thanh thản thăng tiên." Thẩm Ninh nói cho hắn biết với sự tiếc nuối.
Đàm Hòa Phong đã biết chuyện sư phụ thăng tiên, hắn quan tâm một chuyện khác, "Xin hỏi nương nương, sư phụ có phải từng xem tướng cho ngài không?"
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc, "Ừm."
"Xin hỏi sư phụ nói mệnh của ngài thế nào?"
Thẩm Ninh khẽ cười một tiếng, "Không phải ngươi của xem tướng cho rồi sao?"
Đàm Phong xấu hổ, trên gương mặt trắng của hắn xuất hiện tia đỏ ửng, "Vi thần học nghệ không tinh..."
"Vậy thì chờ ngươi học tinh rồi đến tìm ta." Thẩm Ninh không định nói cho hắn biết.
Đàm Hòa Phong dường như đã đoán trước được kết quả này, hắn do dự một lúc, lấy tờ giấy từ trong tay áo ra, hai tay giơ cao hơn đầu, "Nương nương, đây là tờ giấy phê lời tiên tri của nương nương mà vi thần viết dựa theo ngày tháng năm sinh của người, mời nương nương xem qua."
Đào Nhi trình lên, Thẩm Ninh mở ra xem, cũng là một loạt từ tối nghĩa, nàng tùy tý đọc lướt qua, ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng.
Vận mệnh nhiều thăng trầm, sợ còn nhỏ chết yểu.
Trong mắt Thẩm Ninh có tia khác thường, rồi nàng cười khẽ, "Nhìn như vậy thì mạng của ta rất cứng."
"Nương nương, vi thần không dám giấu ngài, mệnh cách Thiên vận của ngài cùng tướng mạo khác nhau, vi thần thực lòng muốn giúp nương nương xem tướng mạo một lần nữa, mong nương nương thành toàn."
"Làm càn, nương nương dung nhan tôn quý, đâu phải ngươi muốn nhìn là nhìn?" Tú Như quát.
Đàm Hòa Phong quỳ xuống, "Vi thần chỉ cầu nhìn mặt một lần, cam nguyện chịu phạt, chết cũng không tiếc!"
Thẩm Ninh trầm mặc một lát, "Đàm thầy tướng, trước tiên ta hỏi ngươi một câu, bệ hạ có biết lời phê ngày sinh tháng đẻ này không?"
"Vi thần không dám giấu diếm."
Hắn đúng là có thể nhịn nha... Thẩm Ninh lắc đầu, chợt nhìn tấm bình phong mỹ nhân, nói với thầy tướng: "Ngươi không cần phải coi tướng lại cho ta đâu, ta nói với ngươi mấy lời của sư phụ ngươi." Nàng dừng một chút, sau đó nói: "Ôn đạo trưởng nói, ta vốn không nên đến thế gian này." Ôn đạo trưởng thực sự đúng là kỳ nhân, sự thật là ông ấy không có nói nàng không nên đến thế gian này, mà là nàng không phải là người của thế giới này. Nàng kinh ngạc một đêm, vốn định sáng sớm mai hỏi ông ấy cách trở về, nhưng không ngờ ông ấy ở trong sương sương yên lặng đi về cõi tiên.
Lời vừa nói ra, nô bộc trong cung Xuân Hi đều vô cùng kinh ngạc. Nương nương đúng thật là không phải người phàm trần!
Đàm Hòa Phong kinh hãi, thỏa nào! Thảo nào! Suy đoán của hắn vậy là không sai rồi, tùy rằng bào thai là của nữ nhi Thẩm gia, chỉ sợ hồn phách kia không phải của chính chủ thân xác đó. Rốt cuộc nàng là linh hồn du nhập đến, thần tiên hay là yêu tinh?
"Nói thật, ta cũng không biết lời này của Ồn đạo trưởng có ý nghĩa gì, Đàm thầy tướng ta hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể giải đáp cho ta." Thẩm Ninh bây giờ ngựa chết thành ngựa sống, ở nơi nào có hi vọng nàng sẽ giăng lưới ở chỗ đó.
Buổi tối ngày hôm đó Đông Duật Hoành không đến cung Xuân Hi, Thẩm Ninh biết hắn ở cung Càn Khôn. Nàng nghĩ chắc là xảy ra chuyện lớn, ngày hôm sau lúc đi cung Chiêu Hoa thỉnh an, nàng nghe ngóng được hai câu.
Không ngờ đúng là lũ lụt. Vung Nghi Châu mưa ta liên miên, đập đầu nguồn bị vỡ, hạ du hơn mười huyện bị lũ lụt bao phủ.
Thẩm Ninh biết đây là thiên tai vô cùng nghiêm trọng tâm tình trở nên nặng nề.
Hoàng hậu nói: "Bệ hạ vì chuyện này mà lòng buồn phiền, các ngươi cẩn thận một chút, hầu hạ bệ hạ chu đáo."
Chúng phi tần cũng hiểu tình thế nghiêm trọng, mới vừa đi cung Càn Khôn thỉnh an, bệ hạ đuổi người không gặp.
Trên đường hồi cung, Thẩm Ninh thì thầm với Tú Như hai câu bảo nàng sai người đi chú ý động tĩnh của thư phòng và ngự thiện phòng.
Tú Như nhận lệnh đi trước, Thẩm Ninh ngẩng đầu đã thấy Hoa Lộng Ảnh ánh mắt thê lương đứng cách đó không xa.
Thẩm Ninh không chớp mắt đi ngang qua trước mặt Hoa Lộng Ảnh, không ngờ Hoa Lộng Ảnh ở sau lưng lại quỳ xuống, giọng điệu bi thương gọi một tiếng phu nhân. Hoa Lộng Ảnh chọn xưng hô lúc đầu, hi vọng Thẩm Ninh có thể nhớ đến tình cảm ngày xưa.
Hoa Lộng Ảnh là muội muội sinh đôi với Đại Hoa, mặc dù hướng nội nhưng cũng là người nhu thuận. Thẩm Ninh vốn có ý rèn luyện Hoa Lộng Ảnh bước ra khỏi sự bao bọc của tỷ tỷ, để một mình nàng ấy có thể đứng dưới ánh nắng chói chang. Nhưng Hoa Lộng Ảnh lại tự nguyện núp trong khuê phòng nho nhỏ chân không bước ra khỏi nhà, Thẩm Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Đại Hoa bảo vệ nàng ấy. Lúc trước Hoa Lộng Ảnh tự chủ trương nói Đai Hoa đã chết với Đông Duật Hoành, nàng đối với Hoa Lộng Ảnh có chỗ bất mãn, nhưng lại nghĩ đây là do sự yếu đuối của nàng ấy gây nên, tốt xấu gì thì cũng giác ngộ hi sinh chính mình để đổi lấy sự trong sạch cho Hoa gia. Nhưng từ sau khi Hoa Lộng Ảnh tiến cung, từng chuyện từng chuyện bày ra trước mắt nàng, nàng đã thấy rõ cách làm người của Hoa Lộng Ảnh, hóa ra ngay từ khi bắt đầu đã không phải là vì Hoa gia, mà là vì vinh hoa phú quý của chính bản thân nàng ấy. Hoa Lộng Ảnh không cam lòng bỏ qua sự hưởng thụ của tiểu thư, nên mới cam tâm tình nguyện hiến thân cho "Lục vương gia". Đến khi được tiến cung làm nương nương lại một lòng nghĩ cách để được Hoàng đế sủng ái, tất cả những chuyện khác nàng ấy đều ném ra sau ót, nhiều lần còn lợi dụng cả nàng.
Thẩm Ninh từ trước đến nay luôn yêu hận rõ ràng, nàng móc tim móc phổi đối xử với bằng hữu, ghét nhất là người mình tin tưởng lại phản bội mình. Khi Hoa Lộng Ảnh ngay cả nàng mà cũng cống hiến lên chỉ để giữ được chân Hoàng đế thêm một khắc, trong lòng nàng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Hoa Lộng Ảnh rồi.
Bạch Nhãn Lang* nàng nuôi không quen.
*Bạch Nhãn Lang (白眼狼): người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.
"Phu nhân sao người lại như vậy? Trước đây phu nhân rất thương ta mà, sao bây giờ người lại không thèm quan tâm đến ta nữa? Nếu muội muội có chỗ nào làm sai, phu nhân cứ đánh cứ chửi là được, tội gì người phải cầm đao cùn rạch từng nhát vào lòng ta như vậy?" Hoa Lộng Ảnh quỳ đó nắm khăn tay từng giọt nước mắt rơi xuống.
Con ngươi Thẩm Ninh lạnh thêm một phần, nàng thầm nghĩ Hoa Lộng Ảnh chọn chỗ thật hay, vừa quỳ vừa khóc như vậy, để các nữ tử ăn không ngồi rồi kia có cơ hội bịa đặt lại câu chuyện xưa của bọn họ? Chính bản thân Hoa Lộng Ảnh cũng có một kịch bản hay, quả phụ lợi dụng tình cảm tỷ muội thâm tình để câu dẫn Hoàng đế, sau khi đắc thắng một cước đá bay muội muội.
Thẩm Ninh lắc đầu, nói: "Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Sau này ngươi tự lo cho bản thân thật tốt đi." Nàng nói xong, quay người rời đi không nhìn lại.
Hoa Lộng Ảnh không ngờ phu nhân luôn đối xử tốt với nàng như vậy mà bây giờ lại không nể mặt mũi, chẳng lẽ đúng như ma ma nói, ngay từ lúc đầu phu nhân đã tính toán lợi dụng nàng, chỉ vì muốn có được sự chú ý của bệ hạ? Sắc mặt Hoa Lộng Ảnh tái đi, hai chân co quắp quỳ trên đất.
Đông Duật Hoành vẫn ở trong cung Càn Khôn, ngày hôm sau Thẩm Ninh nghe thái giám đi hỏi chuyện quay về bẩm báo, nói là hình như đêm qua lại có cấp báo, bệ hạ cùng với các vị đại thần thương nghị chuyện quan trọng trong thư phòng, đến canh ba mới hồi cung nghỉ ngơi. Canh năm trời vừa sáng đã thức dậy vào triệu nghị quốc sự. Ngự thiện phòng cả một ngày không nhận được lệnh truyền thiện của bệ hạ.
*Canh ba là từ 23 - 1 giờ sáng. Canh năm là từ 3 -5 giờ sáng.
"Sáng nay cũng không ăn à?"
"Bệ hạ vẫn chưa truyền lệnh." Thái giám ngừng một chút, lại nói: "Đêm hôm qua có ha, ba vị nương nương phái người đưa canh sâm đến đều bị đại công công Vạn Phúc ngăn ở ngoài điện."
"Hiện giờ bệ hạ đang ở đâu?"
"Bệ hạ đang cùng các vị đại thần ở trong ngự thư phòng."
Tần ma ma đợi thái giám kia lui xuống, bà nói: "Nương nương, phải chăng lão nô cũng nên phân phó thiện phòng chuẩn bị một phần canh sâm đưa đi?" Ngự thiện phòng chuyên làm đồ ăn cho đế vương, ở hậu cung mỗi cung đều có thiện phòng nhỏ riêng.
Thẩm Ninh khẽ nhíu mày.
Tần ma ma thấy thế không ngừng khuyên: "Bệ hạ uống hay không uống, cũng là ngài có tâm ý đưa canh đến."
Thẩm Ninh lúc này mới lên tiếng, "Đã đưa qua thì phải để người ăn chứ." Hắn đã tiêu hao một lượng sức lực và tinh thần lớn như vậy, lại mất ăn mất ngủ cho dù thân thể có cường tráng đến đâu cũng không tốt.
Thẩm Ninh trước kia nào có tỉ mỉ lo nghĩ như thế này, nhưng khi nghĩ đến hắn ngày đêm vất vả trong lòng nàng lại thấy đau.
Tần ma ma nói: "Nương nương quan tâm, bệ hạ nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ. Nhưng bệ hạ trước giờ đều nói một là một không có hai, ăn hay không đều phải xem ý của bệ hạ." Bà ám chỉ suy nghĩ của Thẩm Ninh ngây thơ.
Thẩm Ninh cảm thấy bó tay, như vậy chẳng khác gì một đứa trẻ to xác tùy hứng không ai quản được? Nhưng mà đứa trẻ to xác này lại nắm giữ vận mệnh của tất cả mọi người, người bên cạnh hắn cũng không dám vuốt râu hổ.
Nàng nghĩ nghĩ một lúc, ra lệnh.
Chốc lát thái giám của cung Xuân Hi bưng một hộp lớn xuất hiện trước cửa ngự thư phòng.
Một lát sau, Vạn Phúc dẫn thái giám kia đi vào, người canh giữ bên ngoài khom người nói với người ở bên trong: "Khởi bẩm bệ hạ, nương nương bên cung Xuân Hi có chuẩn bị đồ ăn phái người đưa tới cho bệ hạ."
Đông Duật Hoành vốn tâm tình đang phiền muộn, nghe thấy vì việc nhỏ này mà quấy rầy mình hắn đang muốn quát thì nghe thấy báo là cung Xuân Hi, đè xuống cơn tức giận vừa bùng phát, nói: "Trẫm không ăn, trở về nói với Duệ phi nương nương, Duệ phi có lòng rồi."
Thái giám kia lại không nhận lệnh, ngược lại còn ở bên ngoài cao giọng nói: "Bệ hạ, Duệ phi nương nương nói, người là sắt, cơm là thép, bệ hạ lòng lo dân gặp nạn thì càng phải bảo trọng long thể để chỉ huy cứu tế."
Người là sắt, cơm là thép? Đây là cái lý do cổ quái gì đây? Mấy vị triều thần ở bên trong nhìn nhau.
Lông mày của Đông Duật Hoành nhướng lên, giọng nói này dường như hơn thô một chút... Thảo nào Vạn Phúc dám dẫn người đến tận đây. Nàng thật to gan!
Sau đó lại nghe thấy bên ngoài nói: "Duệ phi nương nương nói cho dù thân thể bệ hạ khỏe mạnh, các vị đại nhân sợ là đã đói bụng." Hoàng đế không ăn không tin là bọn họ dám ăn.
Lời này nói ra chạm đúng nỗi lòng của các vị quan viên trong phòng. Cứu trợ thiên tai là một chuyện trọng đại liên lụy đến rất nhiều việc, không chỉ có triều thần trong ngự thư phòng chưa ăn, còn có thẩn tử chờ yết kiến ở bên ngoài điện, các quan viên của tỉnh Trung Thư cũng đều đói bụng đến kêu òng ọc, không ngừng âm thầm kêu than.
Đông Duật Hoành đột nhiên nhớ ra, giương mắt nhìn thần tử đứng khoanh tay trước mặt, gật đầu nói: "Đúng rồi, Vạn Phúc, ban thưởng thiện ở chính điện, để các đại nhân đi dùng bữa." Hắn lập tức phân phó thần tử trước mặt, "Đi nhanh về nhanh."
Vạn Phúc lĩnh lệnh, sau đó nói: "Bệ hạ có cần truyền ngự thiện không?"
"Không phải cung Xuân Hi đã đưa đồ ăn đến rồi sao? Mang lên đi." Giọng điệu của Hoàng đế bình bình không nghe ra vui buồn.
Vạn Phúc vui mừng, thánh thượng chịu ăn là tốt rồi.
Thái giám kia cúi đầu thoáng bái kiến mấy vị đại nhân đi vào bên trong thư phòng, ngẩng đầu lên là một khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn. "Nô tài thỉnh an bệ hạ."
Đông Duật Hoành trừng mắt nhìn Thẩm Ninh mặc y phục thái giám, "Hồ nháo."
"Dạ dạ, xong rồi ta sẽ tự đi nhận phạt." Thẩm Ninh để hộp đồ ăn lên bàn trống bên cạnh, lấy một cái bát lưu ly lớn ở trong hộp ra, bên trong đầy ắp mỳ sợi đã nấu chín, nàng lập tức lấy ra thêm một to nước canh, đổ nước canh gà vào trong bát, lại lấy ra một cái bát nhỏ đựng đồ ăn kèm đổ vào bát, nhanh nhẹn trộn trộn, nàng dùng hai tay bưng tới cho Hoàng đế, "Bệ hạ cầm lấy bát rồi mau ăn đi."
Hoàng đế chưa từng ăn bát mì đơn sơ như này, hắn ngạc nhiên nhướng một bên lông mày, "Nàng mang đến cho trẫm ăn cái này?"
Thẩm Ninh nói: "Bây giờ bệ hạ không có tâm tư thưởng thức mỹ thực, chủ yếu là lấp đầy bụng, sau đó thương nghị quốc sự quan trọng." Bát mỳ này ăn hai ba gắp là xong, nhanh gọn bớt phiền phức.
Nhắc đến chuyện lũ lụt, lòng Đông Duật Hoành lại nặng nề, hắn nhận lấy bát mỳ, yên lặng ngồi trên giường La Hán bắt đầu ăn.
Thẩm Ninh thấy hắn cau mày, dịu dàng nói: "Người phải để tinh thần thoải mái, chuyện cũng đã xảy ra rồi, phiền não thêm cũng không có ích gì, bây giờ quan trọng nhất là phải quyết được vấn đề khó khăn trước mắt."
Đông Duật Hoành ăn được hai gắp mì, ngừng đũa, "Trẫm..." Hắn mở miệng, nhưng không có nói tiếp, lắc đầu, lại cúi đầu ăn mì.
Hắn rất nhanh đã ăn xong bát mỳ, Thẩm Ninh lại bưng canh lên cho Đông Duật Hoành uống, có lẽ là vì hắn đói bụng theo lời của nàng nói uống cạn bát canh, có thể đây là bữa ăn sạch sẽ nhất của Quảng Đức đế.
Thẩm Ninh thu dọn hộp cơm, Hoàng đế vẫy vẫy tay đuổi nàng xuống, Thẩm Ninh lau miệng cho hắn, nhón chân nhẹ nhàng in lên gò má hắn một nụ hôn, "Đừng lo lắng, tất cả rồi sẽ tốt hơn." Thẩm Ninh nói xong cầm hộp cơm đi ra ngoài.
Đông Duật Hoành chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang rời đi, sờ lên chỗ được nàng hôn lên, đáy mắt hiện lên tia dịu dàng.