Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 86:




Đêm khuya, Liễm Diễm thả đồ nữ công trong tay xuống, thò đầu ra ngoài cửa nhìn bên ngoài, nhẹ giọng nói với Thẩm Ninh đang cúi đầu đọc sách: "Nương nương, sợ là tối nay bệ hạ không đến."
"Ừm." Ngay cả mí mắt Thẩm Ninh cũng không nhấc lên.
"Có phải người... Ưm!"
Sự khác thường thoáng xẹt qua trong lòng Thẩm Ninh, nàng nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy Liễm Diễm bị một nam tử mặc y phục dạ hành che mặt bịt miệng.
"Hoàng phi nương nương, đừng có la lên, nếu không ta sẽ giết nàng ta." Người bịt mặt đe dọa.
Liễm Diễm hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
"Ngươi là ai?" Thẩm Ninh nhìn Liễm Diễm trấn an một chút, bình tĩnh đứng lên. Có thể một mình xâm nhập vào trong viện này, võ công của người này chắc chắn là rất cao minh.
"Diệp mỗ cũng không có ác ý, chỉ là có một chuyện nhỏ muốn nhờ."
Thẩm Ninh thấy trên người hắn cũng không có sát khí, lại cũng không có khẩu âm giống người Khắc Mông, cân nhắc một chút khẽ gật đầu, "Ta nghe ngươi nói, ngươi thả nàng ra trước đã."
Người áo đen dường như rất hài lòng với sự thức thời của nàng, sau khi đánh Liễm Diễm ngất xỉu đặt nàng ở trên ghế.
"Nương nương còn nhớ Đoạn Thu Sương nữ nhi của chưởng môn phái Côn Sơn không?"
Thẩm Ninh không ngờ được hóa ra là vì chuyện này, nàng có chút không biết nên khóc hay nên cười, xem ra hắn là cao thủ giang hồ muốn đến ra mặt giúp Đoạn Thu Sương.
"Ta nhớ, vậy thì thế nào?"
"Nếu đã nhớ thì Diệp mỗ cũng không cần phải nói nhiều, mong nương nương viết một đạo ý chỉ thành toàn cho Đoạn cô nương và Hàn đại hiệp gắn bó suốt đời."
Thẩm Ninh nhíu mày, "Nếu như ta không viết thì sao?"
"Vậy thì đừng trách Diệp mỗ vô tình," Người bịt mặt rút ra một con dao găm, trước sau lóe lên tia sáng lánh lẽo, "Vẽ một bông hoa lớn trên mặt nương nương."
Thẩm Ninh sờ sờ mặt của mình, khẽ cười một tiếng, "Mời ngồi."
Ánh mắt của người bịt mặt lóe lên vẻ đề phòng, "Nương nương đây là đồng ý?"
Thẩm Ninh đi đến bên bàn tròn tự mình rót hai chén trà, lại lắc đầu nói: "Không."
"Nương nương hẳn là đang cho rằng Diệp mỗ không dám?" Người bịt mặt cầm dao găm tiến lên một bước.
"Vị đại hiệp này, ngươi có biết Hàn Chấn không?" Hắn bước đến gần Thẩm Ninh mới phát hiện người này có dáng người hơi thấp.
Người áo đen nhướng mày, "Diệp mỗ tuy ngưỡng mộ Hàn đại hiệp lâu nay, nhưng vô duyên không có cơ hội gặp mặt." Hắn ngừng một chút, lại nói, "Chỉ là dựa vào câu chuyện của Đoạn cô nương, xem ra hắn chẳng qua cũng chỉ là người nhát gan sợ phiền phức, không gặp cũng được!"
"Hắn không phải là người nhát gan sợ phiền phức, hắn đã có người trong lòng, mới không muốn làm chậm trễ mối nhân duyên của Đoạn cô nương."
"Đoạn cô nương vì cứu mạng của hắn mà bị hủy dung, hắn lại vong ân phụ nghĩa!"
"Thứ nhất, Đoạn cô nương không có bị hủy dung. Thứ hai, dưa hái xanh không ngọt, Diệp đại hiệp đã muốn bảo vệ chính nghĩa, phải chăng cũng nên điều tra rõ ràng rồi lại đến không?"
"Nương nương không cần phải nhiều lời, Diệp mỗ tận mắt nhìn thấy sao có thể là giả?" Người bịt mặt lạnh lùng hừ một cái, "Diệp mỗ chỉ hỏi nương nương một lần cuối cùng, rốt cuộc là ngài có viết hay không?"
"Diệp đại hiệp, ta kính trọng ngươi trọng tình trọng nghĩa, vì bằng hữu mà dám xông pha khói lửa, nhưng chuyện này sự thật không phải như ngươi nghĩ, bây giờ ngươi trở về tra cho rõ ràng trước đi, ta cũng sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Người bịt mặt chăm chú nhìn vẻ trấn tĩnh thản nhiên của Thẩm Ninh, chỉ cảm thấy nàng khác hẳn so với tưởng tượng của hắn về mấy vị nương nương trong hậu cung, nàng không những không run rẩy, ngược lại còn không sợ hãi chút nào, hắn mới chỉ đe dọa hai câu, chẳng lẽ định ra về tay không? Không được, không được, ở trước mắt Đoạn cô nương và đệ tử phái Côn Sơn hắn đã ba hoa bốc khoác lác rồi, nếu bây giờ ra về tay không khắc gì để cho người ta cười nhạo? Nghĩ đến đây hắn nhướng một bên lông mày lên, tiếng quát cũng lạnh lùng hơn, "Vậy cũng đừng trách..."
Lời còn chưa dứt, bất thình lình Thẩm Ninh nắm hai chén trà trên bàn về phía hắn, đồng thời hô to, "Bắt thích khách!"
Người bịt mặt vô thức đỡ lấy một cái chén, một chén trà khác đập vào tường phát ra tiếng vang thanh thúy. Hắn tự biết không ổn, tiến lên muốn bắt Thẩm Ninh làm con tim, không ngờ nương nương này thân thủ nhanh nhẹn, hai chiêu không thể bắt được nàng. Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng hét cùng âm thanh đổ vỡ, lập tức tràn vào trong phòng. Người bịt mặt thấy tình thế không ổn, phi thân lên nóc nhà định bỏ chạy.
"Nhanh bắt thích khách!" Từ Hàn xông vào trong phòng, kinh sợ đến mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm cả người, vậy mà hắn đã để thích khách vô thanh vô thức tiến vào phòng của Duệ phi, chuyện này mà để cho Thánh thượng biết được hắn chỉ có một con đường chết, bây giờ chỉ có bắt được tên thích khách mới có thể lấy công chuộc tội, "Nhanh lên nhanh lên, nhất định phải bắt sống được tên thích khách!"
Không ngờ thích khách kia khinh công cao cường, trong nhất thời hắc giáp quân cũng không làm gì được, thấy thích khách sắp trốn thoát, trên nóc nhà bỗng xuất hiện một bóng đen khác đuổi theo người bịt mặt.
"Là Hàn đại hiệp!" Một thị vệ hô lên.
Từ Hàn thở phào, "Mau lên đó hỗ trợ!"
Người bịt mặt và Hàn Chấn đang giao chiến trên ngọn cây cao, bọn họ đều kinh ngạc khả năng của đối phương, Hàn Chấn thầm nghĩ không giỏi, người bịt mặt thầm nghĩ nội công tốt!
Người bịt mặt biết lúc này nên nghiêm túc đề phòng không nên ham chiến, định mượn cây cối um tùm phía sau vườn hoa bỏ chạy, Hàn Chấn đuổi theo sát phía sau.
Vạn Phúc vẫn đang bồi rượu Hoàng đế ở phía sau vườn hoa, nghe thấy âm thanh huyên náo từ xa cùng tiếng vang xào xạc của lá cây, hắn lập tức đề cao cảnh giác đề phòng, ngửi ngửi mùi khác thường trong không khí, khuôn mặt non nớt lập tức trở nên nghiêm nghị, "Hộ giá!"
Thị vệ lập tức bao vây bốn phía quanh đình bảo vệ chủ nhân, Phong Bảo Lam cũng đứng lên, chỉ có Đông Duật Hoành vẫn ngồi ở giữa đinh cảm thấy mất hết cả hứng uống rượu.
Đột nhiên phía bên phải không xa truyền đến tiếng hỗn loạn xào xạc cùng tiếng động vận khinh công, có hai bóng đen thoắt ân thoắt hiện, Vạn Phúc vận công chuẩn bị lúc nào cũng sẵn sàng hành động, thấy chủ nhận chẫm rãi vẫy tay hắn lập tức phi thân về phía hai bóng đen kia.
Lúc Vạn Phúc vừa phi thân đuổi theo, Từ Hàn vội vàng chạy đến, thấy thân ảnh vàng sáng ngồi trong đình trong lòng hắn lập tức lạnh đi một nửa, nhưng vẫn kiên trì tiến lên, "Ti chức cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết."
Đông Duật Hoành xoa trán "Ừ" một tiếng.
"Phong Bảo Lam nói: "Từ thống lĩnh phát hiện ra thích khách ở đâu?"
"Chuyện này... " Mồ hôi lạnh của Từ Hàn ứa ra, ấp úng đáp, "Ti chức phát hiện trong phòng của Duệ phi nương nương... "
Hoàng đế bống dưng sắc bén như đuốc, ngẩng đầu lên nhìn thằng về phía hắn, "Nương nương có sơ xuất gì không?"
"Bẩm bệ hạ, Duệ phi nương nương bình yên vô sự... "
"Bắt sống, mang hắn đến gặp trẫm!" Một đám vô dụng! Thế mà để thích khách xong vào phòng của nàng! Đông Duật Hoành đứng bật dậy, bước nhanh về phía nội viện. Không ngờ vừa đi được mấy bước đã chạm mặt Thẩm Ninh đang đi tới, một đám người đi theo phía sau.
"Hồ nháo!" Hắn bước nhanh về phía nàng, thấy nàng không bị thương tổn gì mới thở phào một hơi, rồi nhíu mày quát lớn, nàng còn dám chạy loạn!
Hắn vừa bước đến gần là Thẩm Ninh đã ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, nàng không dấu vết nhíu mày, sau lại cảm thấy hắn xuất hiện ở vườn hoa vắng vẻ nàng có chút cổ quái. Một cảm giác khác thường lướt qua trong lòng của nàng.
Hoàng đế có mấy phần men say nhớ đến trước đây không lâu hai người họ vừa cãi nhau, hắn làm mặt lạnh lớn tiếng hỏi thăm: "Thích khách kia đến vì nàng?"
"... Không biết."
"Không biết?"
"Hắn đánh Liễm Diễm ngất xỉu, ta thấy không ổn liền hô cứu mạng."
"Nàng đúng là... " Hắn cũng không biết là nên khen nàng hay trách nàng quyết định quá nhanh hành xử lỗ mãng như vậy, "Nàng có bị dọa không?" Tại sao bên cạnh nàng lúc nào cũng có nguy hiểm rình rập?
Thẩm Ninh trầm mặc lắc đầu.
Đông Duật Hoành nhìn chằm chằm thân thể mỏng manh của nàng, muốn ôm nàng vào trong ngực trấn an, trong bàn tay dưới lớp tay áo nắm chặt đang muốn vươn tay ra đã có người chạy đến bẩm báo, "Bệ hạ, thích khách bị Vạn Phúc công công và Hàn Chấn đại hiệp bắt được!"
Người Hoàng đế cứng đờ, sau đó khẽ quát: "Mang hắn đến đây!"
Không bao lâu, người bịt mặt bị đưa đến trước mặt hai người bọn họ, lúc này mặt nạ của hắn đã bị tháo xuống, Thẩm Ninh nhìn hắn chăm chú, thấy rõ người áo đen này là một nam tử khoảng ngoài ba mươi, tướng mạo bình thường, để râu cá chê, vẻ mặt bất khuất không chịu nhún nhường cùng khinh thường.
Từ Hàn ép hắn quỳ xuống, Đông Duật Hoành từ trên cao nhìn xuống gác tay nói, "Xưng tên đi."
Ngươi áo đen quỳ nhưng lưng vẫn rất thẳng, "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tả hộ pháp của Ưng Giáo, Diệp trong phi, Diệp Điển!"
Hàn Chấn đứng phía sau hắn nghe thấy vậy lại giật mình. Hắn đã từng nghe thấy tên Diệp Điển, khinh công nổi tiếng khắp thiên hạ, là hảo hán cướp của giàu chia cho người nghèo, hắn nhớ người nhà có từng viết thư nhắc đến Diệp Điển là hôn phu của biểu muội, nhưng mà tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
"Ưng Giáo... Ưng giáo phái ngươi đến hành thích trẫm? Hay là ngươi nhận sự sai bảo của ai?" Đông Duật Hoành nghiêm nghị hỏi.
Diệp Điển giật mình, vội vàng nói: "Không ai sai bảo ta, chẳng qua là ta muốn tìm Duệ phi nương nương đòi công đạo!"
"Làm càn! Đừng có hòng mà bịa chuyện! Duệ phi nương nương thân phận tôn quý thế nào, sao có thể để cho một tên thường giân như ngươi tự tiện xông vào dòm ngó!" Từ Hàn quát.
"Cho dù là nương nương cũng không thể hủy đi mối nhân duyên của người khác!" Diệp Điển vẫn quỳ thẳng lưng, vẻ mặt cương trực chính nghĩa.
Đúng lúc Thận Thân vương và Đông Minh Dịch chạy đến vấn an, Thẩm Ninh lúc này mới lần đầu được nhìn thấy Thận Thân vương Đông Tinh Tật ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không ngờ hắn lại bởi vì mắc bệnh bướu cổ mà cái cổ sưng phù không hợp với khuôn mặt tuấn tú của hắn.
"Duệ phi có biết hắn đang nói chuyện gì không?" Để hai người vừa đến đứng bên cạnh, Đông Duật Hoành nghiêng đầu hỏi Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh hé miệng nhưng rồi không nói gì.
Diệp Điển nói: "Vì sao nương nương im lặng? Không phải vừa rồi còn giảng đạo lý cho Diệp mỗ sao?"
Rõ ràng là nàng biết ý đồ của tên thích khách này, nhưng vì sao lại giấu diếm? Đông Duật Hoành khẽ nhíu mày, xoay đầu lại nói: "Quỳ đó nói."
Diệp Điển ngửa đầu nói: "Duệ phi nương nương này không phân biệt tốt xấu, chỉ vì thiên kim Đoạn Thu Sương của chưởng môn phái Côn Sơn nói một câu lỡ lời, nương nương giận chó đánh mèo hủy đi mối nhân duyên tốt đẹp của Đoạn cô nương và Hàn Chấn thiếu chủ của Đoạn Kiếm sơn trang, khiến Đoạn cô nương ngày ngày chỉ biết khóc. Diệp mỗ không đến tìm nương nương đòi công đạo, thì ai sẽ đòi lại công bằng cho Đoạn cô nương đây!"
Hoàng đế đến giận đến tái người, hóa ra chỉ vì một chút chuyện cỏn con này mà hắn dám xông vào phòng của Thẩm Ninh. Gần đây những người trên giang hồ càng lúc càng càn rỡ, ỷ vào biết một chút công phu quyền cước thỉnh thoảng muốn đột nhập hoàng cung lấy của giàu chia người nghèo, khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền phức. Bây giờ bọn hắn ở trên giang hồ xưng bá liền nghĩ có thể muốn làm gì thì làm, ngay cả chủ nhân chân chính của bọn họ là ai cũng đã quên.
Mặc dù trong lòng Đông Duật Hoành nổi lên sát ý, nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ gì khác thường, nhìn về phía sau lưng, "Hàn khanh, ngươi lại đây."
Hàn Chấn cũng không thể ngờ được Diệp Điển đến đây chỉ vì một chuyện thế này, hắn nhớ biểu muội có quan hệ tốt với Đoạn Thu Sương, nên mới lôi được Diệp Điển xuống vũng nước đục này. Chỉ là bây giờ nên làm thế nào mới tốt? Sớm biết thế này vừa rồi hắn nên buông tha để Diệp Điển chạy đi. Tâm tình phức tạp tiến lên quỳ một gối xuống.
Diệp Điển cũng không ngờ tới người vừa đánh tay đôi với mình là Hàn Chấn. Hắn không thể tin nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Chấn.
"Hàn khanh, những lời của tên tặc tử này là thật?"
Hàn Chấn cúi đầu nói: "Bệ hạ, ở đây chắc chắn có hiểu lầm, Diệp Điển cũng không biết rõ sự tình. Diệp Điển ở giang hồ không hiểu quy củ, cầu xin bệ hạ mở ra một con đường, cho phép thảo dân xử lý chuyện này."
"Hàn Chấn ngươi...!" Diệp Điển mở to hai mắt nhìn hắn, hắn không ngờ Hàn Chấn là người hèn nhát như vậy!
"Nói như vậy, ếch ngồi đáy giếng, nhưng lại có thể tùy tiện làm bây tự tiện xông vào cấm địa đe dọa Duệ phi?" Lời nói của Đông Duật Hoành dần dần nghiêm nghị hơn, "Thận Thân vương."
"Có thần đệ." Đông Tinh Tật đứng ra bên ngoài một bước.
"Tặc tử này phạm tội gì?"
"Bẩm bệ hạ, kẻ này xem thường kỷ cương, coi thường thiên uy có ý muốn làm loạn, theo luật nên chém."
Thẩm Ninh căng thẳng, là tội chết?
Diệp Điển cũng kinh sợ, sau đó cường ngạnh nói: "Muốn giết thì giết, Diệp mỗ không thẹn với lòng, chết cũng không tiếc!"
Hàn Chấn cũng không muốn bởi vì lý do hoang đường này mà đoạt đi tính mạng của Diệp Điển, hắn cầu tình nói: "Bệ hạ, Diệp Điển ở trên giang hồ có tiếng tăm, lúc thiên tai từng mang hết gia tài của mình đi cứu giúp người đói khổ. Chuyện này nguồn gốc cũng là vì thảo dân mà ra, thảo dân nguyện cùng hắn nhận tội, cầu xin bệ hạ tha cho hắn một mạng!"
Hoàng đế không hề bị lay động, hắn quyết định giết gà dọa khỉ. Mặc dù hắn cũng không muốn quản quá nhiều chuyện của giang hồ, cũng không để ý đến mấy hành vì tùy tiện điên khùng của bọn họ. Nhưng tên này tự tiện xông vào, hơn nữa còn là muốn đe dọa Thẩm Ninh! Vì vậy hắn cương quyết nói: "Không quy củ không thành việc lớn được, loại loạn thần tặc tử này càng không thể tha, Hàn khanh lui ra đi."
Thân tín đều biết tâm ý Hoàng đế đã quyết, không dám nhiều lời.
"Tuy là không thể tha, nhưng khối thẻ bài này có thể phát huy tác dụng được không?" Không ngờ Thẩm Ninh thình lình mở miệng, lấy một khối kim bài miễn tử từ trong tay áo ra.
Mọi người đều kinh ngạc.
Đông Duật Hoành nhất thời tức giận đến hàm dưới căng cứng, "Duệ phi, đây không phải trò đùa!"
Đông Minh Dịch cũng không biết chuyện phụ hoàng đưa cho Thẩm Ninh khối kim bài miễn tử, cũng không thể ngờ được Thẩm Ninh sẽ dễ dang dùng nó để bảo vệ tính mạng của một tên thích khách, hắn vội vàng nói: "Mẫu phi có tâm địa của Bồ Tát, không thể thấy người khác mất mạng, nhưng mà tên tặc tử này đại nghịch bất đạo, theo lẽ là phải xử trảm, mẫu phi không cần phải cầu tình cho hắn, cầu xin mẫu phi thu hồi kim bài miễn tử."
"Đúng vậy, " Phong Bảo Lam cũng nói, "Kim bài miễn tử là bệ hạ ban thưởng đặc biệt cho nương nương vì lập được công lớn, nương nương tội gì phải dùng lên người tên cỏ rác này?"
Diệp Điển trợn tròn hai mắt, hắn không ngờ khối đen như mực trong tay Thẩm Ninh là kim bài miễn tử, càng không ngờ đến nàng lại vì mình mà dùng kim bài miễn tử! Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra? Đoạn cô nương nói Duệ phi ngang ngược vô lễ ỷ sủng sinh kiêu, nhưng từ đầu đến cuối hành vi cử chỉ hay các ăn nói cảu Duệ phi đều khác xa so với những gì Đoạn cô nương miêu tả trước đó, chẳng lẽ... Đoạn cô nương lừa hắn? Trong lòng Diệp Điển lập tức lạnh hơn phân nửa.
"Ta đã suy nghĩ kỹ lại rồi, chuyện này đều bởi vì ta suy nghĩ không chu toàn nên mới vậy, ta sẽ tự gánh vác trách nhiệm này." Thẩm Ninh nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Duật Hoành, "Như thế nào, bệ hạ, ta có thể dùng nó không?"
Tất cả những gì hắn làm đều phí công, nàng chưa từng tin tưởng hắn sẽ đối xử với nàng thật tốt! Sự thất vọng cùng trái tim băng giá đã thôi thúc Hoàng đế thẹn quá hóa giận hạ thánh chỉ, hắn chắp tay sau lưng trừng mắt nhìn nàng nghiến rằn nghiến lời nói: "Duệ phi, trẫm cho nàng hai lựa chọn. Một, là nàng thu hồi lại thẻ bài này, trẫm sẽ coi như có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn có thể an nhiên làm một Duệ phi nương nương... " Hắn hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói," Hai, nếu nàng chỉ cì một người không đáng giá này mà dùng kim bài miễn tử, trẫm thật sự quá thất vọng về nàng rồi, Duệ phi nương nương này nàng cũng không cần làm nữa, nàng ở lại Vân Châu sống cô độc hết quãng đời còn lại đi!"
Cuối cùng! Nhất thời Thẩm Ninh không biết trong lòng có cảm xúc gì, nàng nắm chặt thẻ bài trong tay.
"Xin phụ hoàng bớt giận!"
"Bệ hạ bớt giận!"
Đông Minh Dịch cùng những người còn lại cùng nhau quỳ xuống, chỉ có Phong Bảo Lam cùng Thận Thân vương vẫn đứng thẳng hai bên.
"Phụ hoàng, Duệ mẫu phi tâm địa cực mềm, mẫu phi chẳng qua là không muốn thấy người chết, cầu xin phụ hoàng bớt giận!"
"Im ngay!" Phụ nhân này tâm địa mềm, nhưng nó cũng cứng rắn như sắt! Nàng từng bước từng bước dồn ép, nhất định phải cùng hắn đánh nhau đến sống chết mới thôi! Thôi thôi, hắn có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, thiếu một người như nàng thì có sao? Nàng giả chết một năm, không phải hắn vẫn sống tốt đấy thôi sao? Hắn ngược lại muốn xem xem là ai sẽ hối hận!
Thẩm Ninh cầm kim bài miễn tử trong tay dâng lên, "Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."
Ngày tiếp theo, thân chinh ngự giá rời A Nhĩ Đóa, Thẩm Ninh có hai xe ngựa đi cuối cùng, những đã không phải là cấp phẩm của phi tử nữ.
Buổi tối cắm trại ở ngoài trời, Liễm Diễm mặc dù mừng thầm Hoàng đế phế đi Duệ phi, nhưng cũng không dám tự tiện sắp xếp qua loa cho Thẩm Ninh. Nàng hỏi ý Đông Duật Hoành, Hoàng đế trầm mặc một lát, mới nói: "Mang cho nàng một cái lều vải, dẫn theo hai nha đầu bình thường hay hầu hạ nàng qua đó, áo cơm đừng có lãnh đạm."
Trong lòng Liễm Diễm hoảng hốt, nàng vốn cho rằng Hoàng đế thất vọng cực độ với Thẩm Ninh sẽ không để ý nàng ta nữa, Duệ phi bây giờ cũng chỉ là một phụ nhân bình thường thôi, không ngờ chủ nhân vẫn chăm sóc nàng ta đủ kiểu.
Mặc dù Đông Duật Hoành đã hạ quyết tâm, cơn giận còn sót lại cũng không thể tiêu tan được, nhưng hắn không có cách nào để nàng chịu nhiều đau khổ rồi giờ lại phải chịu thêm khổ. Hắn lắc đầu, tự giễu cười một tiếng.
Liễm Diễm vừa bước ra khỏi lều, Thận Thân vương Đông Tinh Tật, Trưởng hoàng tử Đông Minh Dịch, uy vỹ đại tướng quân Hoàng Lăng cùng chúng quan cùng nhau cầu kiến Hoàng đế, ý muốn cầu tình cho Duệ phi. Trong đó cũng có vị quan năm đó từng ngăn cản không muốn để Thẩm Ninh vào cung, hắn quỳ gối nói: "Duệ phi nương nương có khí phách, lại từng nhiều lần lập được đại công, lòng dân hướng về nương nương, không thể phế được, bệ hạ!"
Đông Duật Hoành ở trong lều cười lanh, trong cổ họng lại như nuốt phải hoàng liên đắng ngét, hắn nếm được tư vị có nỗi khổ không nói được. Chúng thần càng khuyên, tim hắn càng đau, nhưng vẫn không chịu nhả ra một chữ.
Thẩm Ninh ở một mình một lều vải trông thấy Linh Lung và Thúy Hỷ đến hầu hạ nàng, bên môi tràn ra một tiếng thở dài.
Thẩm Chiêu cuối cùng cũng có thể gặp được muội muội tổng cộng chưa gặp nhau quá mười lần, đầu tiên là hắn tỉ mỉ quan sát Thẩm Ninh một lượt, thấy nàng đúng là muội muội một năm trước nhận tổ quy tông, lại nhìn vẻ mặt thanh thản của nàng, trong lòng càng thêm lo lắng.
"Nhị muội muội, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có thể nói cho vi huynh nghe một chút không? Vi huynh cũng có thể nghĩ ra cho muội một chủ ý tốt đấy!" Thẩm Chiêu bất đắc dĩ nói.
"Huynh trưởng đại nhân, mẫu thân vẫn khỏe chứ?" Lúc trốn đi Thẩm Ninh chỉ thấy áy náy với một người, đó chính là Thẩm nhị phu nhân. Tuy nói bản thân đã nhờ lão thái phó truyền đạt lại áy náy của nàng với bà, nhưng mỗi lần nghĩ đến trong lòng nàng vẫn chó chút không đành lòng. Bây giờ sự việc đã bại lộ, cũng không biết là vị phu nhân kia sẽ có suy nghĩ gì...
"Muội muội không biết rồi, mẫu thân từ sau khi muội rời đi liền bệnh nặng không dậy nổi, đến giờ vẫn nằm trền miên trên giường bệnh, mặt mày tiều tụy." Giọng nói của Thẩm Chiêu mang nỗi buồn man mác, "Chiêu, thực sự không đành lòng nhìn thẳng."
Thẩm Ninh kinh hãi, "Thật sự như vậy ư?"
"Nếu muội muội không tin, muội có thể trở về tận mắt nhìn xem," Thẩm Chiêu nói, "Chiêu sợ mẫu thân bệnh tình lặp đi lặp lại, muội muội khở tử hoàn sinh còn giấu mẫu thân không dám nói."
Thẩm Ninh trầm mặc một lúc lâu.
Thẩm Chiêu thấy vậy, giọng nói thấp dần, "Một năm trước muội muội trốn khỏi cung, phải chăng có nỗi khổ khó nói? Muội muội đã nhận tổ quy tông, cũng chính là người của Thẩm gia, muội khó xử cũng chính là Thẩm gia khó xử, muội muội cứ nói ra đi, trên dưới Thẩm phủ nhất định sẽ dốc toàn lực giúp muội muội gạt đi trở ngại."
Thẩm Ninh nghe ra lời bóng gió của hắn, nàng khó xử chính là Thẩm gia khó xử... Nàng cũng biết chuyện mình khởi tử hoàn sinh khiến cho Thẩm gia hứng chịu nhiều chỉ trích, nếu người có lòng muốn hạ thẩm gia xuống nhất định sẽ viết tấu chương dâng lên, nhưng nàng nên làm gì đây? Hắn muốn nàng khuất phục dùng phi vị đổi lấy bình an của Thẩm gia?
"Muội không có nỗi niềm gì khó nói... " Thẩm Ninh ấp a ấp úng, "Nhưng muội... "
"Chiêu nghe nói muội muội còn sống trên đời vô cùng mừng rỡ, lại nhiều lần cầu kiến Thánh thượng cho gặp mặt. Thánh thượng vẫn luôn thương tiếc muội muội bị bệnh mỗi lần đều từ chối không cho gặp. Chiêu chỉ cảm thấy Thánh thượng coi muội muội như trân bảo, mới có thể bỏ xuống tảng đá treo trong lòng." Thẩm Chiêu ngừng lại một chút, lại nói, "Muội muội, rốt cuộc là vì sao muội khiến bệ hạ tức giận, tốt xấu gì muội cũng phải nói lý do chứ, phải không?"
Nàng sao có thể giải thích được đây? Thẩm Ninh lắc đâu, "Huynh trưởng đai nhân, huynh cho muội thời gian suy nghĩ một chút, muội sẽ cho huynh một câu trả lời thỏa đáng."
"Thẩm Chiêu hít một hơi, "Nhị muội muội phải chăng vẫn không tin Thẩm gia?"
"Vì sao huynh trưởng lại nói như vậy?"
"Nếu đã tin tưởng, vì sao muội muội không nói rõ sự tình bàn bạc với huynh? Trước khi đến đây, vi huynh nhìn bệ hạ giống như dư tình chưa hết, nếu như hai ngày này muội muội đi cúi đầu nhận lỗi với bệ hạ, không chừng còn có một tia hy vọng sống, nếu kéo dài chỉ sợ không kịp nữa."
"... Muội hiểu rồi." Thẩm Ninh nhắm mát, nặng nề thở dài.
Thẩm Chiêu khó xử rời đi, một lúc sau, có tiểu binh mang đến một tấm thảm da hổ, nói là Hoàng Lăng sợ nàng buổi tối lạnh nên đưa đến, Thẩm Ninh cảm ơn, vuốt da lông nhẹ nhàng cười một tiếng.
Cuộc sống chính là liên tiếp những sự lựa chọn khó khăn như vậy. Có khi thân bất do kỷ không phải là do bản thân muốn, có khi lại lực bất tòng tâm, có khi thì tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Ninh ngồi trong xe ngựa, vuốt vuốt mi tâm phát đau. Mấy ngày nay rất nhiều người đến khuyên nàng, ngay cả Liễm Diễn cũng hư tình giả ý đến khuyên một lần, Thẩm Ninh và Đông Minh Dịch đến khuyên nhiều nhất. Dường như chỉ cần xe ngựa dừng một chút, bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt nàng, Đông Minh Dịch thậm chí còn đang trên đường hành quân lén đi xuống phía sau, chỉ vì muốn khuyên nàng nhận lỗi với Đông Duật Hoành.
Nàng vất vả lắm mới đợi được ngày hắn nói câu này, chẳng lẽ bây giờ lại muốn tự chui đầu vào lưới? Nhưng tình cảnh của Thẩm gia thực sự khiến cho nàng không thể trốn tránh trách nhiệm, nàng vì phần trách nhiệm này mà muốn nàng hy sinh cả một cuộc đời sao? Tên Hoàng đế kia... Cái hoàng cung kia... [a] Tâm Thẩm Ninh loạn như ma.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Thẩm Ninh xuống xe ngựa, thấy một bóng đen từ xe tiến tới, là Hàn Chấn. Những ngày gần đây hắn tự nhiên biến mất không thấy, Thẩm Ninh tưởng hắn đã trở về Nghi Châu tìm Hoa Phá Nguyệt rồi.
"Hàn Chấn, huynh đi đâu vậy?" Thẩm Ninh đợi hắn xuống ngựa, đưa cho hắn một túi da đựng nước.
Hàn Chấn phủi phủi bụi trên người, ngửa đầu uống một ngụm nước, mới nói: "Ta đi tìm thê tử của Diệp Điển." Hắn ngừng một chút, lại thêm một câu, "Nàng là biểu muội của ta."
"Huynh còn có quan hệ như vậy với Diệp Điển?" Thẩm Ninh thoáng ngạc nhiên.
Hàn Chấn gật đầu, "Lúc hai người bọn họ thành thân ta ở Vận Châu, vì vậy mà không quen biết. Buổi muội và Đoạn Thu Sương quan hệ thân thiết, chắc là bọn họ nói chuyện này với Diệp Điển nên hắn mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy." Hắn ngay có ý muốn giết biểu muội cũng có, tùy ý làm ẩu, mặt mũi của bọn họ đều mất hết.
"Vậy bọn họ giờ thế nào rồi? Sẽ không muốn làm ra chuyện gì ngu ngốc nữa chứ?" Thẩm Ninh có dự cảm không ổn.
"Bọn hắn định cướp xe ngục." Hàn Chấn cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói. Diệp Điển thoát được tử kiếp, bị áp giải đến Vân Châu chờ xử lý. Hắn sợ biểu muội cùng Đoạn Thu Sương tụ cùng một chỗ sẽ càng làm ra chuyện ngu ngốc, mới hỏi Diệp Điển nơi ở hiện tại của bọn họ, tra được hành tung của bọn họ, sau khi hắn biết được kế hoạch tiếp theo của hai người, hắn lệnh cho biểu muội quay về sơn trang chờ hắn, "Ta đã ngăn cản bọn họ rồi."
"Cướp tù thì cũng phải chờ đến Vân Châu, đợi sau khi Hoàng đế đi rồi tính tiếp." Thẩm Ninh gật đầu.
Hàn Chấn vốn cũng định như vậy, nghe Thẩm Ninh nói hắn lại có chút cổ quái, "Muội thật sự không trách Diệp Điển?"
"Ai, người sống một đời, có ai mà chưa từng làm mấy chuyện ngu xuẩn." Thẩm Ninh khoát tay, "Hắn cũng là tốt bụng làm chuyện xấu, có thể thay đổi được."
Hàn Chấn buồn cười lắc đầu, sau đó lại nói: "Quan phủ hình như cũng đang tra tung tích của Đoạn Thu Sương."
Thẩm Ning nghe vậy nhướng mày, hồi lâu trầm giọng nói: "Đều tại ta suy nghĩ không chu toàn, khiến cho huynh có thêm nhiều phiền phức." Vốn tưởng chỉ là một chuyện nhỏ, ai ngờ đâu sẽ xảy ra mấy chuyện lằng nhằng như này, còn suýt chút nữa có người phải chết.
"Sao có thể trách muội được? Là bọn họ tự chuốc lấy khổ vào người." Hàn Chấn dừng một chút, "Còn muội thì thế nào?"
"Ta? Ta rất tốt, gãi đúng chỗ ngứa!"
Hàn Chấn chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt nàng, "Thật sự?"
Thẩm Ninh ráng chống đỡ một lúc, rồi như quả bóng bị xì hơi ỉu xìu, "Tất nhiên là không thật rồi."
"Hối hận rồi sao?"
Thẩm Ninh lắc đâu, "Ta không hối hận, kết thúc như thế này là tốt nhất, nhưng mà Thẩm gia..."
Hàn Chấn nói: "Cho dù muội vì Thẩm gia nhịn một lần, chỉ sợ sau này cũng không thể nhịn lần thứ hai, lần thứ ba."
Một câu nói khiến cho Thẩm Ninh như tỉnh dậy từ trong cơn mê. Cho dù nàng miễn cưỡng cúi đầu trước Đông Duật Hoành đổi bình an cho Thẩm gia, nhưng khi về lại hoàng cung sâu thẳm kia, nàng lại có thể nhẫn nhịn bao lâu? Sợ là khi đó Thẩm gia sẽ bị nàng liên lụy thảm hơn.
Buổi tối, Hoàng đế ngồi trong lều lớn, mặt không thay đổi nhìn tấu chương trước mặt của các tướng sĩ liên tục dâng lên, là vì muốn cầu tình cho phụ nhân kia.
Vạn Phúc nhìn một lúc, chầm chậm nói: "Bệ hạ, nương nương qua khỏi đại nạn, sợ là trong lòng đối với cái chết còn sợ hãi, nên mới không phân nặng nhẹ lấy kim bài miễn tử. Bệ hạ khoan dung độ lượng, tha cho nương nương lần này."
Đông Duật Hoành cụp mắt không nói.
Vạn Phúc tiếp tục nói: "Nương nương bệnh mới khỏi, lần nữa lại tích tụ công tâm, chỉ sợ..."
"Rời khỏi trẫm, nàng nhất định sẽ thoái mái cười to." Đông Duật Hoành quăng tấu chương trên tay xuống, "Đừng nhắc đến nàng nữa, bảo người gọi người đến gảy hai khúc nhạc đi."
Vạn Phúc thấy chủ nhân không muốn nhắc đến Duệ phi, trong lòng hắn càng thêm mâu thuẫn. Hắn vốn cho rằng Thánh thượng chẳng qua chỉ là tức giận nhưng mà mấy ngày qua người không hề quan tâm đến chuyện của nương nương, bất kỳ đại thần nào thỉnh cầu cũng không hé miệng. Chẳng lẽ chủ nhân định thả nương nương đi? Chủ nhân thật sự cam lòng? Thật ra bỏ được cũng là một chuyện tốt, nhưng trái tim của chủ nhân... "
Cho đến khi đến Vân Châu, Đông Duật Hoành cũng chư từng triệu kiến Thẩm Ninh.
Đại quân không nhanh không chậm đi mười ngày cũng đã đến Vân Châu, lúc đi xuyên qua bãi tha ma, Thẩm Ninh nhất thời dâng lên ngàn vạn cảm xúc. Tiến vào trong thành Thẩm Ninh mới nhận thấy Vân Châu bây giờ thật khác xưa. Bách tích đứng đầy đường hẻm nghênh đón cũng nhiều hơn gấp hai lần số dân trước đây, còn những hộ kinh doanh mọc lên san sát nhau, Thẩm Ninh biết rõ toàn bộ những điều này đều là công lao của nam tử đằng trước kia.
Hắn là một minh quân, điểm này không có cách nào phủ nhận.
Đại quân đóng quân ở ngoài thành, Thẩm Ninh tạm thời đi theo vào trong thành, chờ đợi nam tử kia hạ chỉ.
Liễm Diễm cho rằng chủ nhân đã lạnh nhạt với chuyện của Thẩm Ninh, vì vậy cũng không do dự hỏi, "Bệ hạ, người từng hạ chỉ để Duệ, Thẩm nương tử lưu lại Vân Châu, người còn có ý chỉ gì cần dặn dò không ạ?"
Đông Duật Hoành dường như lúc này mới nhớ đến chuyện này, hắn dừng lại chuyện đang làm trong tay, ngồi trên long ỷ trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Truyền ý chỉ của trẫm, ban thưởng cho nàng một phủ đệ, thêm bốn nha hoàn, tám tên tạp dịch, chi phí ăn mặc đều do quan phủ chịu trách nhiệm, chung thân không được tái gả, không được bước ra khỏi Vân Châu nửa bước."
"Cầu xin bệ hạ nghĩ lại." Vạn Phúc quỳ xuống, cuối cùng bệ hạ cũng hạ quyết tâm, hắn lại cảm thấy tiếc nuối thay người.
Hoàng đế im lặng vẫy tay.
Vạn Phúc đi đến một góc lều, hơi quay đầu lại liếc trộm chủ nhân, chỉ thấy chủ nhân ngồi trên long ỷ không nhúc nhích, vẻ yếu ớt trong mắt khó mà phai đi được.
Vạn Phúc cảm thấy bệ hạ như vậy có chút đáng thương, giống như, đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hắn so với bất kỳ ai đều hiểu rõ hơn Duệ phi nương nương ở trong lòng bệ hạ quan trọng đến nhường nào. Trên đường truy kích Nỗ Nhi Linh, trong lúc cấp bách thỉnh thoảng bệ hạ sẽ thất thần nhớ nương nương, thần sắc sững sờ kia cùng khóe môi cong lên không thể lừa người đưuọc, hơn nữa, để cho người tử ngàn dặm xa xôi mang về cho nương nương cây tương tư... Trên đường trở về, bệ hạ dường như chỉ muốn mau mau trở về, đại quân trở về A Nhĩ Đóa với tốc độ nhanh nhất, sau khi tiến vào trong thành bệ hạ gần như không kiềm chế nổi tâm trạng vui sướng. Hắn vốn cho rằng bệ hạ sẽ lập tức đi gặp nương nương, không ngờ bệ hạ muốn lấy gương đồng nhìn bản thân trong gương một lúc, rồi đi tắm rửa thay y phục, sửa soạn cả người nhẹ nhàng thoải mái lấy lại phong độ ngọc thụ lâm phong rồi mới đi về phía viện của nương nương... Nhưng không ngờ được nương nương vững tâm như vậy, tình nguyện một thân một mình chết già ở Vân Châu, cũng không muốn bầu bạn bên cạnh bệ hạ.
Duệ phi nương nương này... Haiz.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.