Văn Vật Không Dễ Chọc

Chương 4:




“Hả? Vậy sao?” – Từ Lương cũng không ngẩng đầu lên, vừa chấm thịt nướng vào sốt vừa nói: “Có điều cũng bình thường. Nhóm đồ vật này trước khi nhập vào bảo tàng đều phải thông qua chị ấy, mấy ngày trước chị ấy đều rất bận, nghe nói về nhà cũng không ngủ ngon. Hôm qua công việc của chị ấy mới kết thúc, hôm nay đã xin nghỉ phép rồi. Hai ngày trước tôi thấy trạng thái tinh thần của chị ấy không tốt lắm, dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, cảm giác cả người đều cụp xuống.”
Tề Thần cực kỳ kinh ngạc: “Trong bảo tàng của các cậu bận rộn đến mức áp lực vậy sao?”
“Cũng không phải…” – Từ Lương lắc đầu: “Dù sao tôi cảm thấy không có áp lực gì, cũng rất ít khi bận rộn. Về phần áp lực vốn dĩ chỉ là phải chịu trách nhiệm với văn vật trong bảo tàng, lúc xử lý không được phạm sai lầm, nhưng mọi người đều không phải lần đầu tiên trải qua như vậy, không đến mức tạo thành áp lực quá lớn thế này. Chẳng qua là tính cách khác biệt, chị Tần thuộc về kiểu thích nhọc lòng, bình thường chỉ chút chuyện nhỏ cũng sẽ tách ra để suy nghĩ, cho nên có chút áp lực cũng không có gì lạ, nói không chừng là do trong nhà có chuyện phiền lòng.”
Tề Thần khẽ gật đầu, dù sao cũng không liên quan quá nhiều đến cậu, thế nên cũng không thảo luận tiếp nữa.
Một bữa ăn của hai người kéo dài từ sáu giờ đến gần chín giờ, lúc này Tề Thần mới trưng ra dáng vẻ “Cuối cùng tôi cũng no bụng”, cùng Từ Lương tản bộ đến trạm xe buýt.
Chỗ Từ Lương thuê cách nơi này không quá xa, chẳng qua là vừa vặn ngược hướng với Tề Thần. Cậu ta chào Tề Thần một tiếng lập tức lên cầu vượt đến đối diện bắt xe.
Nơi này cách Công ty Quảng Hòa chỉ hơn một trạm dừng, thật ra đi bộ về cũng không mất bao lâu, còn có thể thuận tiện tiêu cơm. Nhưng đừng thấy Tề Thần da dẻ trắng nõn dáng dấp nhã nhặn, trên thực tế cậu là tên lười có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng.
Cậu vô cùng không biết xấu hổ mà đứng dưới biển quảng cáo tại trạm xe buýt chờ một lúc, nhìn thấy xe buýt số 85 mình chờ chậm rãi lái qua mới cầm lấy thẻ xe buýt, ung dung theo dòng người thưa thớt phía sau mà lên xe, ngồi xuống chỗ trống gần cửa sổ ở hàng cuối cùng.
Ai ngờ bác tài vừa khởi động đã phanh gấp lại, người bên cạnh Tề Thần bởi vì phía trước không có ghế ngồi che chắn mà bị quán tính hất văng ra, sau đó ngồi dưới bậc thang lớn giọng phàn nàn: “Lái xe kiểu gì vậy hả?! May mà tôi khỏe nếu không đã ngã nhào xuống dưới!”
Ai ngờ bác tài cũng kìm nén lửa giận mà đáp một câu: “Tôi muốn sao?! Phía trước có người không có mắt đột ngột xông thẳng tới trước bánh xe, tôi không phanh lại ép người ta thành bánh nướng cậu có đền không?!”
Xe lại nhanh chóng khởi động, thanh niên nọ ngồi trên bậc thang hừ một tiếng, vỗ nhẹ bụi trên mông rồi ngồi lại vị trí vừa rồi, thối mặt nhét tai nghe trở lại tiếp tục chơi di động của cậu ta.
Tề Thần nhìn cậu ta một cái lập tức quay đầu về phía cửa sổ, kết quả vừa vặn bắt gặp một người phụ nữ tóc dài mặc áo khoác đỏ rực đang xách túi loạng choạng đi bên cạnh xe. Nhưng không đợi cậu nhìn rõ mặt, xe đã phóng đi lại rẽ một cái đã bỏ người phụ nữ kia lại phía xa.
“Sao lại thấy có chút giống chị Tần mà Từ Lương đã nói…” – Tề Thần lẩm bẩm một câu nhưng lại nhanh chóng cảm thấy hẳn là bị sự việc lúc trưa ảnh hưởng nên mới có suy nghĩ thế này, dù sao cậu vốn dĩ không thấy rõ gương mặt của người kia.
Nhiệt độ trong xe cao hơn bên ngoài, không bao lâu sau cửa sổ xe đã phủ một tầng sương mỏng, cảnh sắc bên ngoài cũng không còn rõ ràng.
Con đường này nằm ở phía tây quận Gia Dương, không thuộc trung tâm nên cũng không sầm uất, biển quảng cáo và đèn đường sáng trắng hai bên cũng không nhiều, từng cái bị xe lướt qua cộng thêm hơi nước làm nhòe tạo thành một quầng sáng mờ ảo.
Bóng đêm thế này lại khiến cậu có một loại cảm giác quen thuộc.
Đoán chừng là từng mơ thấy cảnh tượng tương tự, trong mơ cậu cũng ngồi trên một vật nào đó lắc lư tiến về phía trước thế này, đưa tay lên vén tấm màn ở một bên là có thể nhìn thấy những chiếc đèn lồng làm bằng giấy mỏng tản ra ánh sáng nhợt nhạt chiếu rọi con đường phía trước.
Lúc trở về khuôn viên công ty, tòa A đã tối đen, ngược lại tòa B vẫn còn vài đốm sáng, cũng không biết là ai còn đang tăng ca. Ký túc xá Tề Thần ở nằm phía sau tòa nhà văn phòng, băng qua một mảng vườn hoa tươi xanh là đến.
Nhưng khi cậu bước xuống cầu thang lấy chìa khóa dự định lên lầu lại bắt gặp một bóng người cao lớn, đèn đường vàng nhạt chiếu lên nửa bên mặt hắn làm lộ ra gương mặt và đường nét sâu sắc.
Người nọ cau mày cúi xuống liếc Tề Thần một cái, “Chậc” một tiếng, dùng giọng điệu cực kỳ ghét bỏ mà nói: “Sao cậu cứ luôn xuất hiện trước mặt tôi vậy?!”
Tề Thần lặng lẽ phun một ngụm máu: “…” Có cần mặt mũi nữa không? Tôi cũng muốn hỏi anh đó Long đại gia! Tránh cái gì là đến cái đó, đúng là oan gia ngõ hẹp…
“Chào buổi tối.” – Cậu theo phép lịch sự chào hỏi một câu, sau đó nghiêng người nép sang bên cạnh, ý muốn để Long đại gia lên lầu trước.
Nhưng ai biết được tổ tông này vừa đi hai bước đã đột ngột dừng lại.
Tề Thần cho là hắn muốn nói gì đó, khó hiểu mà ngẩng đầu, lại đúng lúc đối mặt với gương mặt đang dán sát lại của người nọ.
“Anh làm gì vậy?!” – Cậu giật thót một cái, vô thức lùi lại một bước, kết quả tay vịn cầu thang vô dụng lại chặn sau lưng, cản trở đường lui của cậu.
Tổ trưởng Long này mặc dù tính tình có chút kém, nói chuyện cũng vô cùng khó nghe, nhưng bề ngoài đúng là cực kỳ dễ lừa gạt người khác. Đường nét gương mặt cứng rắn mà sắc bén, lúc nhíu mày hay mím môi quanh thân đều toát ra khí chất tựa như bọc trong ánh đao lạnh lẽo.
Mà bây giờ, cây đao này đang kề sát một bên cổ Tề Thần, chỉ cần cậu khẽ quay đầu là lập tức đụng trúng gò má của người nọ, còn cổ áo khoác len dựng thẳng của hắn lại vô tình cọ lên cằm của Tề Thần lúc hắn cúi đầu.
Dù có áo khoác và khăn quàng cổ, nhưng Tề Thần vẫn cảm thấy chóp mũi của người kia gần như sắp chạm vào cổ mình, tức khắc sợ hãi dựng cả một mảng tóc gáy lên, toàn thân cứng đờ như vách quan tài.
Nhẫn nhịn một lúc, vách quan tài cuối cùng vẫn cứng cỏi mở miệng: “Tổ trưởng Long, có thể dời đầu đi –––– ”
Chữ “không” còn chưa nói hết, cậu đã nghe thấy người nọ hít mũi hai cái, dường như đang ngửi ngửi, sau đó tổ tông kia cuối cùng cũng ngẩng đầu đứng thẳng người, lấy một tư thế trịch thượng từ trên cao nhìn xuống Tề Thần, nói ba chữ ––––
“Ăn thịt nướng?”
Tề Thần: “…”
Cái… quỷ… gì…
Đây chẳng khác nào một tên cướp vũ trang đầy đủ chĩa súng vào thái dương của cậu, tắt chốt an toàn còn nói một tràng đe dọa rồi bóp cò, kết quả chỉ như tạt nước vào mặt, đến rắm cũng chẳng có!
WTF!
Trong nháy mắt này, Tề Thần cảm thấy trên gương mặt “họ Long bệnh tâm thần” kia đang viết hai chữ lớn, bên trái là “thiếu”, bên phải là “đánh”.
Cậu giật giật môi, còn chưa kịp mở miệng, đã thấy tổ tông kia quay người nhấc chân đi lên lầu, vừa đi vừa lạnh lẽo ném xuống một câu: “Hơn nửa đêm đừng rảnh chân đến mốc meo chạy loạn bên ngoài, nếu dẫn dụ đồ vật không nên đến thì khóc lóc cầu xin người ta đừng xem cậu như thịt nướng mà tiêu hóa từng miếng đi.”
Tề Thần: “…” Vừa mới hơn chín giờ đã là nửa đêm… Rốt cuộc là cách anh xem đồng hồ không đúng hay là cách tôi xem đồng hồ có vấn đề?
Còn về từng miếng gì đó… Tề Thần vừa ăn xong một bàn thịt nướng không cẩn thận tưởng tượng chút xíu, lập tức cảm thấy toàn thân không ổn! Thế là lắc đầu ném hết mấy thứ ghê rợn kia ra ngoài, xanh mặt đi lên lầu.
Tòa nhà này của Công ty Quảng Hòa tuy nói là ký túc xá, thật ra lại giống chung cư riêng lẻ hơn. Mỗi một tầng lầu có hai căn phòng, tổng cộng có năm tầng, đếm trên đầu ngón tay chỉ có mười phòng, nhìn thế nào cũng không giống chuẩn bị cho nhân viên của công ty.
Lúc Tề Thần đến phỏng vấn còn lo lắng ký túc xá này không còn phòng trống, kết quả Chủ nhiệm Đổng cười tít mắt nhìn cậu trấn an: “Yên tâm, không có nhiều phòng thật nhưng không phải tất cả nhân viên đều ở đó.”
Lúc ấy Tề Thần ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, người ở thành phố Giang này đương nhiên không cần ở ký túc xá, người đã kết hôn cũng không có khả năng chấp nhận ở đây, chỉ có nhân viên độc thân không có chốn về ở thành phố Giang này mới cần ở ký túc xá. Thế nhưng dù ban đầu cậu nghĩ vậy thì tòa ký túc xá thế này cũng sẽ nhanh chóng được lấp đầy, ai ngờ đến khi thật sự chuyển vào, đến ban đêm cùng lắm chỉ có năm sáu phòng mở đèn.
Cậu chọn phòng ở tầng cao nhất, căn phòng bên cạnh kia hình như cũng không có người ở, hôm qua vẫn thấy tối như bưng.
Tề Thần vừa lên lầu vừa nhìn bóng người trước mặt này, trong lòng mừng thầm, còn may không ở cùng một tầng, nếu không ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, ít nhất phải giảm mười năm tuổi thọ!
Ai ngờ đi qua lầu hai, người kia vẫn ở phía trước…
Đi qua lầu ba hắn vẫn ở phía trước…
Qua lầu bốn…
Cái người này sao còn! chưa! ngừng!
Tề Thần: “…”
Cậu cầm chìa khóa, đứng trước cửa phòng ký túc xá của mình, mang theo gương mặt như đi viếng mồ mà quay đầu nhìn phía bên phải, lập tức nhìn thấy Tổ trưởng Long mở cửa phòng ký túc xá bên cạnh, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm ném cho cậu liền đi vào, sau đó “Ầm –––– ” một cái đóng cửa lại.
… Mới nói tối như bưng không có ai ở đâu?!
Tề Thần đỡ đẫn bước vào cửa, lúc này mới nhớ ra họ Long đi công tác hôm nay vừa trở về, cho nên hôm qua phòng ký túc xá tắt đèn thật sự là quá bình thường.
Cậu ngồi trước bàn nhớ lại lúc chọn phòng ký túc xá, đến cuối cùng vì sao đầu ngón tay lại câu lấy cái chìa khóa kia mà vô cùng muốn lấy đao chặt đứt nó đi.
Ban đêm lập xuân còn lạnh hơn cả mùa đông luôn thúc giục người ta mau chóng chui vào trong chăn.
Không biết có phải bởi vì vừa thay đổi hoàn cảnh sống không, đêm nay Tề Thần ngủ vô cùng không thoải mái, giấc mộng rối loạn mà lộn xộn bao trùm lấy cậu, dù đầu óc không tỉnh táo nhưng lại không thể tỉnh dậy.
Cậu nằm mơ thấy bản thân bị một hồi chuông báo thức kiểu cũ ồn ào đánh thức, sau đó nắm chặt lấy di động, lắc lư ra khỏi ký túc xá tiến trong bóng tối sâu thăm thẳm, đi ra đường lớn. Cậu tựa như một tên say rượu, lắc lư từ bên này sang bên kia không thể đi thẳng nổi.
Tựa như có người lén lút quay lại khung cảnh ấy bằng camera có độ phân giải thấp làm cho cảnh tượng lay động không ngừng, còn ảm đạm không thấy rõ.
Có một giọng nữ già yếu xuyên qua màn sương mù hỗn loạn u ám, lờ mờ truyền vào lỗ tai cậu, giống như đang khóc lóc, lại giống như đang than thở, giọng nói lơ lửng mà kỳ dị.
“Xin cậu…”
“Cầu xin cậu…”
“Đến đây…”
“Đến đây có được không…”
Giọng nói già nua khàn khàn càng nói càng nhanh, từng tiếng nói bị che lấp đi, lúc nặng lúc nhẹ, lúc xa lúc gần, chồng chất bao trùm xuống, Tề Thần nghe thấy chỉ muốn bịt tai lại.
“Cậu đến nơi này có được không, có được không –––– ” – Giọng nói vốn lả lướt đột ngột trở nên bén nhọn, như thể đột nhiên bật máy đổi giọng, toàn bộ âm điệu cao ngất mà quỷ dị, chữ cuối cùng còn ngắt quãng, như thể móng tay cào trên nhôm khiến người ta dừng hết tóc gáy.
Ngay tại lúc màng nhĩ như bị dư âm sắc nhọn kia đâm thủng, Tề Thần mới dần được kéo ra khỏi cảnh trong mơ.
“Nè!” – Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, trong giọng điệu vẫn tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn: “Quỷ thịt nướng gì đó của cậu bôi thuốc mê lên sao hả, gọi cũng không chịu tỉnh?!”
Tề Thần vẫn chưa tỉnh hẳn khỏi giấc mơ, mơ hồ “Ưm” một tiếng, không rõ tình huống hiện tại.
“Là ai…” – Trong giọng nói còn mang theo giọng mũi chưa tỉnh ngủ, còn có chút khàn khàn, khẽ hé mắt mà vung tay về phía phát ra tiếng ong ong, giống như muốn đuổi cái giọng phiền phức này đi.
“Mở mắt!” – Giọng nói kia càng thiếu kiên nhẫn, Tề Thần còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trên trán bị vỗ mạnh một cái.
“Bép –––– ” một tiếng, lảnh lót dứt khoát.
“Ui!” – Cảm giác đau nhói cộng với giọng nói trong trẻo phát huy tác dụng, cuối cùng Tề Thần cũng mở mắt ra, hoàn toàn thoát ra khỏi ý thức hỗn loạn mới rồi. Vô thức che cái trán bị đánh, có chút tức giận: “Ai đánh tôi?”
Tề Thần vẫn còn gắt ngủ vừa định cãi lại đã thấy rõ bản thân đang ở nơi nào, thế là cả người cứng đờ tại chỗ.
Nơi này là ngã tư đường Văn Xương quận Gia Dương, cách sân Công ty Quảng Hòa không đến một ngàn mét, nhưng từ cổng lớn đi dọc đường phố phải mất sáu, bảy phút mới đến, đi thẳng là được không cần rẽ, gần trong khả năng.
Nhưng khoảng cách hiện tại có gần đi nữa cũng không nên là nơi Tề Thần đang đứng, mà cậu phải nằm trên giường ở ký túc xá mới đúng!
Nhưng Tề Thần dụi dụi mắt, lại nhéo cánh tay một cái, không thể không thừa nhận bây giờ bản thân đang đứng ở một nơi chết tiệt như vậy.
“Shh –––– ” – Ngón tay bất chợt đau xót nhắc nhở Tề Thần, lúc này cậu mới cảm giác được bản thân còn đang nắm chặt một thứ ở tay phải. Cúi đầu nhìn xem lại phát hiện đó là di động được đặt trên tủ đầu giường trước đó.

Trong khoảnh khắc kia, Tề Thần cảm thấy bản thân quả thật đã bị một thùng nước đá giội từ đầu đến chân.
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:
Tề Thần: Thay mặt độc giả hỏi anh một vấn đề.
Long Nha: Chậc, nói!
Tề Thần: Không phải anh bị gãy mất sao, xin hỏi gãy ở đâu vậy? →_→
Long Nha: …
Tầm mắt Tề Thần và da đen thuận theo mặt Long Nha một đường dời thẳng xuống
Một đường dời thẳng xuống…
Long Nha giận tím mặt: Nhìn chỗ nào hả?!
Trong nháy mắt ánh đao lóe sáng.
Da đen đi đời.
Người sống sót Tề Thần vẻ mặt vô tội: Không có, tôi đoán là chân của anh nha.
Hồn ma da đen lệ nước mắt giàn giụa: Thật ra em cũng vậy mà ┬_┬

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.