Tấm ảnh kia thật sự chụp thảm không nỡ nhìn, đoán chừng ngay cả người bị chụp cũng mẹ nó không nhìn ra. Trong hình còn có vài gợn nước cho nên bóng người vốn đã nhòa lại còn bị vặn vẹo không ra hình. Hơn nữa cũng không biết là bởi vì máy móc đã lão hóa hay là nguyên nhân gì khác, cả tấm hình cực kỳ tối đen, màu sắc quái dị lệch lạc.
Thứ duy nhất có thể nhìn ra thông qua tấm ảnh này chính là ––– kẻ trộm mặc quần áo thiên đỏ.
Tề Thần vẫn luôn nhạy cảm với màu sắc, mặc dù cả tấm ảnh tối đen mờ ảo, độ bão hòa và độ sáng thấp đến mức khiến người ta tức điên, dính dáng đến một chút màu đỏ phiếm cặn than đá nhìn như xám tro kia, cậu vẫn có thể phân biệt rõ người này chính là đang mặc một bộ quần áo màu đỏ hoa hồng.
Vì thế, người phụ nữ loạng choạng bên ngoài cửa sổ xe kia nhất thời hiện lên trong đầu cậu, nhân tiện còn kéo được một cái tên vào –––– chị Tần.
Thật ra khách quan mà nói, giữa ba điều này cũng không có cái gì liên quan thật sự.
Thứ nhất, cùng lắm thì chị Tần chỉ là một trong số nhân viên đông đảo có liên quan đến bảo tàng này, toàn bộ hiểu biết của Tề Thần về chị ta chỉ vẻn vẹn một lần trùng hợp vây xem ở ven đường vào giữa trưa và một cái tên nghe được từ Từ Lương.
Thứ hai, trên xe buýt đêm qua, người phụ nữ mặc quần áo màu đỏ hoa hồng cùng lắm là cậu vội vàng nhìn thoáng qua, vốn dĩ không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Mà người mặc quần áo màu đỏ hoa hồng trên đường cũng không phải chỉ có một mình chị ta, toàn bộ khu này, thậm chí là toàn bộ thành phố càng nhiều đếm không xuể.
Hơn nữa, người trên bản vẽ trong tin tức sáng nay đừng nói là mặt mũi, ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt nổi, càng khó chứng minh người này là ai.
Nguyên nhân ba điều này kết nối được với nhau chỉ là bởi vì đúng lúc trong vòng một ngày một đêm lấy tần suất tương đối cao mà xuất hiện trong mắt Tề Thần.
Có điều trực giác cũng được, suy đoán cũng vậy, chuyện này cũng không có liên quan đến Tề Thần, trong tin tức nói viện bảo tàng đã báo án, cảnh sát cũng đã bắt đầu điều tra, hơn nữa còn nắm giữ một ít manh mối. Những người không liên quan xem bản tin còn chưa tính vào.
Vào lúc Tề Thần dự định đóng trang web đi, trong có một vật từ tấm ảnh chụp cuối cùng chợt lóe lên trong tầm mắt, cậu cầm lấy con chuột di về phía góc trên bên phải rồi dừng lại nửa chừng.
“Hửm?” – Cậu trợn trừng mắt nhìn, có chút nghi hoặc xích lại gần màn hình.
Trong tấm ảnh chụp màn hình cuối cùng kia, phía sau tên trộm mặc đồ đỏ là một mảng tối ánh đèn không thể chiếu tới, còn vật ban nãy dường như xuất hiện vừa đúng tại vị trí này.
Tề Thần vừa nhìn chằm chằm mảng tối kia, vừa điều chỉnh góc độ tầm mắt, kết quả ngay khi cậu dừng lại ở một góc độ nào đó mà màn hình phản chiếu, trong bóng tối như thể không có bất kì vật gì kia lờ mờ xuất hiện một đôi mắt.
Đó là đôi mắt âm u tràn ngập tử khí, mí mắt sụp xuống, tròng trắng mắt quá nhiều lại khá trong, còn hiện lên chút đen, thoạt nhìn tựa như có người lặng lẽ đứng trong góc dõi theo camera giám sát…
Thình lình đối mặt với cặp mắt này khiến cho Tề Thần giật bắn mình, thở hổn hển, cả người bất chợt tựa vào lưng ghế.
Ghế xoay trượt về phía sau một bước, lưng ghế đàn hồi bị cậu dựa như thế “Ầm ––– ” một tiếng đập vào cạnh bàn của Tổ trưởng Long phía sau.
“Ai ui mẹ ơi, cậu làm sao vậy?” – Giọng Hồng Minh truyền đến từ bên cạnh, đại khái là bị tiếng động này của cậu dọa cho giật mình kêu lên, nhưng giọng nói lại loáng thoáng như thể không hề mở miệng mà khẽ ép ra từ kẽ răng.
“Hả? Không có… có thể là tôi nhìn lầm…” – Tề Thần khẽ vỗ ngực, vừa nói vừa quay mặt nhìn về phía Hồng Minh, kết quả một gương mặt đen tuyền chỉ chừa ra hai cái lỗ phía trên viền mắt đập thẳng vào mắt cậu.
Cái… má!
Khóe miệng Tề Thần giật giật, trái tim vừa bị dọa sợ xém xíu đã ngừng đập còn chưa hòa hoãn suýt chút đã ngừng đập thêm lần nữa.
“A hì hì hì hì…” – Hồng Minh đắp mặt nạ bùn đen không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra tiếng cười từ trong cổ họng như một con xà tinh.
Cô lần mò lấy chiếc túi trên bàn, đứng thẳng người đạp giày cao gót đi đến bên cạnh bàn Tề Thần, đặt món đồ trong tay lên bàn cậu, nói: “Sao vậy, chưa từng nhìn thấy đắp mặt nạ? Bị dọa đến mặt mày xanh lét. Nè! Tiểu đồng chí Tề Thần, ăn cam cho đỡ sợ.”
Tề Thần: “…” Chị thật sự không phải cố ý đến trêu chọc có đúng không!
“Mấy ngày trước đi công tác, da mặt chị nứt nẻ hết rồi nên hôm nay mới rảnh một chút.” – Hồng Minh trưng gương mặt đen như than tiến về phía màn hình máy tính, nhìn thấy trang web tin tức: “Ha, đang xem tin tức này à, cái này trước mắt vẫn không liên quan đến chúng ta, phải xem bên phía cảnh sát nói thế nào. Nhưng mà cậu xem tin tức sao lại bị dọa kêu to một tiếng như vậy?”
Tề Thần cảm thấy gương mặt kia chỉ là ảo ảnh thị giác xuất hiện khi nhìn gần, thế lẳng lặng dời tầm mắt, ngồi thẳng tắp nhìn phía trước như vách quan tài, cậu cảm thấy mặc dù chị Minh dù có hùng hùng hổ hổ, nhưng dù sao cũng là con gái, cái thứ đáng sợ thế này vẫn không cần thiết phải nói cho cô biết. Khiến cho người khác mất ngủ là tội lỗi lớn lắm, thế là lắc đầu: “Không có, vừa rồi xuất hiện quảng cáo pop-up có hơi đáng sợ.”
Có lẽ là gương mặt than đen có chút cảm giác vui mắt trước mặt này đã di dời lực chú ý, Tề Thần bị cô dẫn dắt bằng mấy lời nói nhăng nói cuội đã nhanh chóng quên sạch cảm giác kinh hồn bạt vía vừa rồi.
Nói chuyện không bao lâu, Chủ nhiệm Đổng đã gọi vào số máy nội bộ của Hồng Minh, cũng không biết là nói cái gì, chỉ thấy Hồng Minh “Ồ” một tiếng rồi cúp máy vội vàng rời đi. Tề Thần gọi cô hai tiếng, cô cũng không bận tâm, chỉ ném lại một câu: “Quay lại rồi nói!” Đã mất hút. Tề Thần im lặng bóc vỏ cam trong tay mà thầm nghĩ: Tôi chỉ muốn nói chị quên bóc mặt nạ…
Cậu bình tĩnh ăn hết quả cam, lại uống thêm một ngụm nước để chuẩn bị tinh thần, lúc này mới ngồi thẳng dậy lần nữa nhích đến gần màn hình, muốn nhìn tấm ảnh chụp màn hình kia từ góc độ nọ lần nữa.
Kết quả lần này cậu nhìn trái nhìn phải chỉnh góc độ vô số lần, chỉ còn thiếu chút nữa là hái luôn cái đầu xuống cũng không thể nhìn thấy cặp mắt trắng dã kia nữa, cứ như thể tất cả trước đó chỉ là ảo giác của cậu.
Ngoại trừ đôi mắt kia làm nhạc đệm, một ngày của Tề Thần trôi qua vô cùng nhạt nhẽo mà nhàn nhã.
Trên thực tế cậu đã vào Công ty Quảng Hòa này được hai ba ngày, công việc vẫn luôn nhàn rỗi quá mức, công việc thật sự cần cậu ra tay cũng chỉ có tu sửa một món đồ là Long Nha, về sau vẫn luôn không có công việc thực sự nào. Có đôi khi cậu nhìn thấy người phụ trách vội vã ra ra vào vào văn phòng của nhóm tổ trưởng tổ phó, còn từng mở miệng hỏi có việc gì cần làm không, kết quả chị Minh lại trả lời: “Đừng sốt ruột, công việc của cậu không phải những chuyện này, có việc sẽ gọi cậu.”
Bốn năm đại học Tề Thần cũng từng đi thực tập, cũng từng làm việc qua không ít công ty, về cơ bản đều có thể làm bất kỳ việc gì được sai bảo, công việc dồn đến không hề ngơi nghỉ, ngây ngốc như ở Quảng Hòa này vẫn là lần đầu tiên.
Cho nên Chủ nhiệm Đổng tuyển một kẻ không có phẩm chất gì nổi bật như cậu đến cùng là có mưu đồ gì? Không phải là để làm linh vật đó chứ?
Tuy rằng cậu vô cùng lười tự tìm rắc rối, nhưng dưới tình huống mọi người đều bận rộn thế này, một mình cậu thong dong tự tại cũng thật sự quá mức không cần mặt mũi. Thế là thỉnh thoảng cậu lại gõ da đen, hoặc là em gái nhân sự hỏi những việc cậu có thể giúp.
Cứ như vậy, cậu mới phát hiện Quảng Hòa phân chia công việc có chút kỳ lạ, muốn nói là hỗn loạn, thì hết cái này đến cái khác lại đâu ra đó, hiệu quả còn rất cao. Nhưng muốn nói là ngay ngắn ––––
Khi cậu trơ mắt nhìn một phần thông tin về bộ sưu tập văn vật vừa mới được gửi đến bộ phận nhân sự, lại thật sự không biết nên phàn nàn thế nào.
Đối với một công ty phân công kỹ thuật viên vào tổ Hậu cần, rồi lại phân lọ sành bát sứ cho nhân sự, từ đầu đến cuối đều không qua con đường bình thường, mà việc duy nhất cậu có thể làm chính là ngồi… im… như… thóc.
Raw 安静如鸡 yên tĩnh như gà
Ha ha, mấy người vui vẻ là được.
Từ đêm qua tuyết đã bắt đầu rơi ngắt quãng, vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Bên ngoài, trên con đường xe cộ và dòng người qua lại tấp nập vẫn chưa đọng thành tuyết, ngược lại là vườn hoa trong sân Công ty Quảng Hòa đã phủ một tầng như lông xù trắng xóa.
Tề Thần nhìn nhiệt độ liên tục giảm xuống và lớp băng vụn phủ bên ngoài mặt đường, trong lòng vô cùng buồn rầu.
Cậu có hơi lo lắng, lỡ như đêm nay không cẩn thận lại mộng du đi ra khỏi công ty, chờ đến khi cậu tỉnh dậy có thể sẽ phát hiện bản thân té ngã bầm dập còn mất hết mấy ngón tay vì đông cứng hay không…
Cậu cuộn mình trong chăn, dần thiếp đi với những suy nghĩ dữ dội như thế. Nhưng may mắn đó là một đêm không mộng mị, mãi đến lúc rạng sáng, cậu mới bị di động trên tủ đầu giường rung “ong ong” đánh thức.