Vạn Vật Lưu Vết

Chương 47: Gương mặt phóng đại của Đường Thiệu Nguyên




VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 4: Bột mịn
Edit: Cá trê
__________
Hiềm nghi phạm tội của Khổng Bình hoàn toàn được loại trừ, chẳng qua tuy rằng không giết người nhưng hành vi cất giấu số lượng lớn kíp nổ của anh ta cũng gây nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn công cộng nên cần phải chịu trách nhiệm hình sự, sau khi thú nhận hành vi trộm cắp ngòi nổ và chế tạo những vật phẩm nguy hiểm tại nhà, Khổng Bình đã bị mang vào trại tạm giam.
Vụ án đấu súng liên hoàn lại đi vào ngõ cụt, tất cả lại lần nữa trở lại điểm bắt đầu.
Ngoại trừ đội trưởng Tra Thanh cùng Cảnh Chí Trung là lãnh đạo cần phải duy trì tinh thần chiến sĩ cho mọi người thì các thành viên tổ chuyên án ai nấy cũng đều nản lòng ra mặt.
Đội trưởng Tra Thanh dường như đã đánh dấu Thịnh Văn Hạo, anh dành cả ngày mất ăn mất ngủ để điều tra hắn ta, sự nhiệt huyết trong công việc như đang bùng cháy trong cơ thể nhỏ bé của anh khiến Lộ Tranh vô cùng khâm phục.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, Thịnh Văn Hạo không thể nào bốc hơi được, chỉ cần hắn còn tồn tại trên thế giới này thì chúng ta nhất định có thể tìm được dấu vết để lại!"
Đội trưởng Tra đã nói như thế.
Có lẽ vì nhắc mãi ắt sẽ có hồi đáp, ngay hôm sau ngày Khổng Bình bị bắt, nhóm Lộ Tranh đã có được tin tức của Thịnh Văn Hạo.
"Cách thành phố Nguyên Bảo khoảng 30km về phía đông có một thôn biên giới nhỏ tên Dương Hưng, người dân phát hiện được một thi thể nam trong một cái ao nhỏ ngoài thôn. Pháp y Đường đã dẫn đội sang đó khám nghiệm tử thi." Lộ Tranh vừa mới trở về đã bị Tra Thanh kéo vào phòng họp nhỏ.
Đội trưởng Tra canh thời gian rất chuẩn, bọn họ vừa mới ngồi xuống không lâu thì Đường Thiệu Nguyên đã vội vã cầm báo cáo khám nghiệm tử thi cùng kết quả đối chiếu DNA đẩy cửa vào.
"Có hai chuyện, một, thời gian tử vong của người chết là hơn nửa đêm hai ngày trước, cũng chính là rạng sáng ngày Nguỵ Xuân Hoa bị hại, trên tay chân có vết thương bị trói, công cụ là dây thừng, nguyên nhân tử vong là bị đạn bắn vào đầu, viên đạn đã được lấy ra."
Nói đoạn, Đường Thiệu Nguyên cầm túi vật chứng trong suốt đựng viên đạn đã được làm sạch đưa cho Lộ Tranh.
Lộ Tranh nhận lấy, híp mắt nhìn xong liền đưa ra kết luận: "Viên đạn 7.62 ly do súng tự chế bắn ra."
Cái này cùng loại với súng giết chết Nguỵ Xuân Hoa và Lại Phong, tuy rằng không có vỏ đạn tuy nhiên khả năng có thể gộp cả ba vụ án này lại khá cao.
"Chuyện thứ hai thì sao?" Tra Thanh không thể chờ nữa hỏi.
"Chuyện thứ hai, chúng tôi đã đối chiếu DNA của người chết với cha mẹ, chị gái cùng con của Thịnh Văn Hạo, có thể xác định nạn nhân chính là Thịnh Văn Hạo đang mất tích."
Nháy mắt, trong phòng họp im lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Một hồi trầm mặc thật lâu.
"...... Tốt lắm, tốt, thật không ngờ tới mà." Người đầu tiên mở miệng chính là đội trưởng Tra, mắt anh như hai ngọn lửa cháy hừng hực, tràn ngập ý chí chiến đấu, "Người này thật sự là một phần tử nguy hiểm, thông báo toàn đội, dồn tất cả cảnh lực vào vụ án này ____ ha! Tôi không tin thứ này tà đến vậy."
**
Dù đội trưởng Tra đã giương cao lá cờ chiến đấu nhưng điều khiến mọi người lúng túng chính là manh mối trước mắt không đủ, cho dù trong lòng nghĩ muốn giây tiếp theo sẽ bắt hung thủ về quy án, song bọn họ lại phải bó tay không có biện pháp.
Rơi vào đường cùng, đội trưởng Tra đành phải dựa vào đề nghị của Cảnh Chí Trung, bắt tay vào điều tra các mối quan hệ của Thịnh Văn Hạo, tiến hành khảo sát điều tra chung.
Một ngày trôi qua, vẫn không có kết quả như cũ.
Lộ Tranh lê bước chân mệt mỏi quay về Cục Cảnh sát, lúc này đã là chạng vạng, trên cầu thang dài dưới cánh cửa ở phía Tây tòa nhà chỉ còn sót lại vài tia nắng vàng chiếu rọi.
Một thân ảnh cao lớn với đôi chân dài mặc đồng phục màu xanh nhạt đang ngồi trên bậc thang vừa hút thuốc vừa nheo mắt nhìn mặt trời đang dần lặn ở phía chân trời, sắc trời hơi tối khiến cho đầu thuốc màu đỏ càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn kỹ lại, dưới mông người nọ còn lót thêm hai tờ giấy.
Không phải Đường Thiệu Nguyên thì ai nữa.
Lộ Tranh không biết vì sao nhưng tâm tình phí công dã tràng xe cát bỗng chốc trở nên tốt hơn.
Đường Thiệu Nguyên tựa như phát hiện ánh mắt của anh, cậu ngậm điếu thuốc nhìn xuống dưới bậc thang, vừa thấy anh cậu liền theo bản năng rút điếu thuốc ra khỏi miệng, khoé mắt sau kính cong cong, cười tươi lộ cả hàm răng trắng.
"Anh về rồi."
Cậu ôn nhu nói, tay cầm nửa điếu thuốc còn lại ấn xuống bậc thang.
"Đừng, không cần." Lộ Tranh mệt mỏi cười cười, ngăn cản động tác của cậu, bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh Đường Thiệu Nguyên.
Hai người sóng vai ngồi trên bậc thang ngắm hoàng hôn dần tắt nơi sườn núi.
Một cái, hai cái, ba cái.
Đèn đường sáng lên, người trên đường lớn phía trước Cục dần ít đi, Lộ Tranh thu hồi tầm mắt, xoay đầu sang bên cạnh, Đường Thiệu Nguyên không kịp xoay người sang chỗ khác, tầm mắt hai người cứ như vậy mà chạm nhau.
"Nhìn gì thế? Tôi đẹp không?" Lộ Tranh cười hì hì, nghiêng người về phía trước, khoé miệng đuôi mày đều cong lên.
Bậc thang chật hẹp như thế, anh vừa đến gần thì khoảng cách giữa chóp mũi hai người lập tức rút ngắn chỉ còn không đến 30cm.
Trong lòng Đường Thiệu Nguyên loạn lên, chỉ thấy trong mắt Lộ Tranh như mang theo cái móc nhỏ khiến cả người cậu đều ngứa ngáy.
Thấy mặt cậu dại cả ra, Lộ Tranh như chơi rất vui, anh lui về cúi đầu nở nụ cười, cười xong lại nghĩ tới cả ngày đi điều tra thăm hỏi không ra kết quả gì thì không khỏi buồn bã, tâm tình cũng lên xuống theo.
"Còn thuốc không?" Anh bĩu môi hướng về phía ngon tay thon dài đang cầm thuốc của Đường Thiệu Nguyên.
Đường Thiệu Nguyên vẫn còn chìm trong thất thần, ngơ ngác sờ túi, lấy điếu thuốc từ hộp thuốc mỏng màu trắng đưa qua.
Lộ Tranh vươn tay nhận, bị đầu ngón tay ấm áp của anh chạm trúng Đường Thiệu Nguyên mới phản ứng lại, mặt đầy kinh ngạc: "...... Đàn anh, không phải anh không hút sao?"
"Có hút nhưng không nghiện á." Lộ Tranh cười, "Thấy cậu hút nên đến cọ một điếu thôi."
Đường Thiệu Nguyên nghe thế thì cười theo, đưa điếu thuốc trong tay lại vào miệng, rít một hơi, khói nhẹ nhàng bay đi, ánh lửa lại hiện lên.
Cậu lẳng lặng ngồi bên cạnh nhìn Lộ Tranh miệng ngậm thuốc, một tay thì lục lọi trong túi quần.
"Ấy, không có bật lửa, bỏ lâu quá rồi." Lộ Tranh mơ hồ than thở, xoay đầu nói: "Cho xin ít lửa nhé?"
Lúc nói những lời này anh tiến lại rất gần, cằm nâng lên, mắt hơi híp, đôi môi đỏ mọng ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt chán nản trong ánh sáng hoàng hôn mờ ảo toả ra sức quyến rũ đặc biệt. Chiếc móc câu nhỏ trong mắt anh giờ đã biến thành dây câu hồn sắc bén, quăng một cái liền mang ý tưởng "Từ từ sẽ đến", "Làm bạn bè đã tốt lắm rồi" trong lòng Đường Thiệu Nguyên câu đi sạch sẽ.
Kích động muốn gào thét ra hết, thế này còn nhịn thì mịa nó có còn là đàn ông không?
Lộ Tranh chỉ thấy ánh mắt của Đường Thiệu Nguyên chợt thay đổi, đôi mắt ôn nhu nhã nhặn ngày thường trong chớp mắt đã trở nên tà tính, chỉ thấy cậu nhếch môi cười, sau cổ anh chợt lạnh ngắt, cả người bị kéo lại gần.
Trước mắt là gương mặt phóng đại của Đường Thiệu Nguyên.
Lông mi dài ghê......
Thời điểm này trong đầu Lộ Tranh bỗng nhảy ra câu này đầu tiên.
Giữa ánh lửa mông lung, Đường Thiệu Nguyên hơi rũ mi, điếu thuốc trên môi chạm nhẹ vào điếu thuốc trong miệng của Lục Tranh, điếu thuốc màu trắng tiếp xúc với nguồn nhiệt thì bắt đầu cháy, dần dần nó cùng với điếu thuốc mồi lửa trở thành một mảng sáng hơn.
Thật nhiều đốm sáng màu vàng đỏ.
Giữa ánh sáng lập lòe, Đường Thiệu Nguyên ngước mắt lên, con ngươi màu nâu trong suốt của cậu chất chứa rất nhiều điều không thể giải thích được.
Cảm nhận được sức lực sau gáy dần giảm, Lộ Tranh chật vật xoay đầu tránh đi.
Ánh mắt kia quá nóng bỏng, giống như chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi thì một số việc sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của nó.
Sự trầm mặc kéo dài khiến người trong cuộc hít thở không thông.
Lộ Tranh không dám xoay đầu lại, song ánh mắt Đường Thiệu Nguyên cứ dừng trên sườn mặt khiến anh có chút bất an.
Điếu thuốc trên tay cứ lặng lẽ cháy, tàn thuốc cháy thành hình trụ rồi rơi xuống đất.
Lộ Tranh cúi đầu, dùng giày nghiền chúng thành bột.
Anh nhìn mảng tàn thuốc bị nghiền mịn dưới chân, ánh mắt bất chợt sáng lên, nhanh chóng dùng răng cắn chặt điếu thuốc, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu.
Đường Thiệu Nguyên bên cạnh không biết anh đang làm gì, đành phải ngồi yên nhìn anh.
"Tôi đi, tôi đi đi đi đi!" Lộ Tranh bỗng kích động đứng lên: "Nhầm rồi! Tàn thuốc đã khiến tôi nhầm lẫn!"
Còn chưa kịp nói xong, anh đã chạy về phía toà nhà, trên tay vẫn không quên nắm chặt điếu thuốc như một bảo bối.
Đường Thiệu Nguyên bị bỏ lại:......
**
"Tổ trưởng, anh lợi hại quá, xin re sờ pết (~respect)." Nguỵ Hùng Phong vừa lái xe vừa nói không ngừng.
Hiện tại bọn họ đang trên đường thôn Tiên Bình, thị trấn Cửu Hoài thuộc thành phố Nguyên Bảo.
"Gì mà re sờ pết chứ, đừng nói mấy từ trên mạng đó, nghe không hiểu đâu." Lộ Tranh phun tào: "Cậu nhìn Thiệu Nguyên đi, không bao giờ nói những từ lẫn lộn như thế, đây mới là phong thái của học bá, đúng không Thiệu Nguyên?"
Đường Thiệu Nguyên trốn ở ghế sau, cả người bị bao phủ bởi một luồng khí lạnh, tựa như một cây nấm độc.
"Ây da, để ý tôi một chút đi mà." Lộ Tranh nhích lại gần cậu, cười hì hì búng ngón tay phải, giữa những ngón tay mảnh khảnh bỗng xuất hiện một viên kẹo sữa hình vuông, cứ như dỗ con nít mà nói với cậu: "Xin lỗi mà, vừa nãy tôi đã quên mất cậu...... Nè, ăn kẹo rồi thì làm anh em tốt của tôi nha?"
Thẳng nam trêu ngươi là thứ trí mạng nhất.
Cổ Đường Thiệu Nguyên đỏ lên, chẳng qua đang ở trong xe nên không quá rõ ràng. Cậu lẳng lặng nhìn Lộ Tranh, thấy anh cười đánh yêu quá thể, những tiếc nuối cũng như buồn bực trong lòng bỗng chốc không còn lại gì.
Đường Thiệu Nguyên nhanh tay lấy viên kẹo, cậu không ăn mà chỉ trân trọng sờ sờ rồi nhét vào túi.
"Đàn anh sau này không được ném tôi bên ngoài nữa đấy." Giọng cậu nghe vô cùng uỷ khuất.
Trái tim anh cả của Lộ Tranh nháy mắt đã hoà tan: "Tôi hứa."
Nguỵ Hùng Phong ngồi phía trước nghe xong đoạn đối thoại, cảm giác chính mình cũng không quá ổn.
"Đường Thiệu Nguyên, sao cậu gay lọ quá vậy, còn chưa cai sữa à? Tui nổi da gà hết rồi đây!"
Đường Thiệu Nguyên hiện giờ có kẹo sữa của đàn anh mình yêu nhất cho nên hoàn toàn không sợ bất kì nào từ bên ngoài nữa, ngẩng đầu lạnh lùng liếc Nguỵ Hùng Phong từ gương chiếu hậu: "Gay hay không thì đâu phải chuyện của cậu, dù sao thì gay cũng chướng mắt cậu."
Nguỵ Hùng Phong bị đánh bại, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Cảnh lão đại ngồi ở ghế phó lái như thiên sứ mặt đen đứng ra giải cứu Nguỵ Hùng Phong khỏi trận chiến: "Lộ à, tôi vừa đi điều tra về, cậu nói cho tôi biết làm sao để xác định nghi phạm mới thế."
Tác giả có lời muốn nói:
Các bạn nghĩ sắp hôn rồi ư?
Hi hi hi
Đàn anh Lộ: muốn cong rồi.gif
Đàn em Đường: bỗng nhiên biến công.gif
Vụ án không có tiến triển gì nhưng chuyện tình cảm lại có tiến triển, xem như để chúc mừng lễ Giáng Sinh nha~
____ đến từ một người đàn ông vẫn luôn làm việc chăm chỉ.
== Hết chương 47 ==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.