Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 12: Cho Mao Mao ngủ chung đi mà




Sự xuất hiện của Tiểu Mao Mao trong đêm tối khiến cho Dịch Long Huấn lẫn Cố Phi đều bất ngờ, mà bất ngờ nhất có lẽ vẫn là đại thiếu gia nhà họ Dịch.
Trong đầu hắn thầm nghĩ.
" Bản thân vốn dĩ rất nhạy bén, vậy mà thằng nhóc này làm thế nào có thể trèo lên giường mình nằm mà mình lại mất một lúc sau mới cảm nhận được kia chứ!?"
Cố Phi đứng ở cửa cũng có chút hoảng hốt, thân thể của y rất nhanh nhẹn lúc đánh nhau cũng có thể né được tất cả các đòn của địch. Vậy mà riêng thằng nhóc này lẻn vào khi nào thì y không thể hay được.
Trong một phút thoáng qua, Cố Phi thầm nghĩ.
" Chẳng lẽ người tâm thần cũng có một ưu điểm riêng mà ta không biết được!?"
Tiểu Mao Mao vẫn lạc quan giữa tâm điểm này, cũng chẳng hiểu lí do tại sao mới gặp có một lần mà thằng bé lại mê Dịch Long Huấn như điếu đổ, thậm chí là mặc kệ sống chết chui vào phòng Long Huấn nằm cạnh hắn.
Khuôn mặt tròn tròn, trắng trắng như cái bánh bao hiện ra trong cái mũ thỏ, Tiểu Mao Mao ngây thơ lên tiếng gọi.
" Anh Mì Trứng! Cho Mao Mao ngủ chung với nhé? Mao Mao muốn ngủ chung với anh"
" Mau cút đi"
Câu trả lời dứt khoát, rành mạch của Dịch Long Huấn phát ra cũng đủ hiểu hắn không ưa cậu nhóc đến cỡ nào. Nhưng Tiểu Mao Mao là kẻ ngốc, khó mà bị tổn thương với mấy lời lẽ này. Nhóc con ngây thơ vẫn cười khúc khích nằm sát lại gần người Long Huấn hơn, ngây thơ vô tội nói.
" Mao Mao buồn ngủ rồi, anh đừng làm ồn nữa. Để Mao Mao ngủ, anh Mì Trứng ngủ ngon nhé"
Sự tự nhiên của thằng nhóc này khiến Dịch Long Huấn và Cố Phi không thể lường trước được, nhìn Tiểu Mao Mao đã an an ổn ổn sắp ngủ. Cuối cùng Cố Phi cũng biết mình nên làm gì, nếu không chỉ sợ Long Huấn nổi điên lên mà tẩn cho thằng nhóc một trận mất.
Trong khi Tiểu Mao Mao cứ tưởng mình sắp say giấc trong chăn êm nệm ấm thì Cố Phi đã đi lên, nhấc cậu lên bỏ trên vai mình... Sau đó y tiến thẳng ra cửa, đặt thằng bé ở bên ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Đấy chính là cách Tiểu Mao Mao bị đuổi ra khỏi phòng.
Cậu không cam lòng, thật sự không cam lòng... Cậu muốn ngủ với anh Mì Trứng.
Bỗng nhiên không còn được nằm bên cạnh Dịch Long Huấn, Tiểu Mao Mao dỗi hờn đập cửa như đòi nợ, bắt đầu gào khóc.
" Mở cửa, mở cửa cho Mao Mao vào đi mà... Oa oaaaaa.... Mao Mao muốn ngủ chung với Mì Trứng, mở cửa cho Mao Mao đi... Anh Mì Trứng ơi! Mao Mao sẽ không quậy anh đâu mà"
Âm thanh đập cửa vang lên, Dịch Long Huấn và Cố Phi cũng không buồn bận tâm đến cậu, cứ thế hai người ở trong phòng đeo tai nghe, mở nhạc rồi ngủ yên giấc.
Tiêu Anh từ đầu xuất hiện nhìn thấy Tiểu Mao Mao vừa đập cửa vừa khóc thì nhanh chóng tiến đến, nhỏ giọng hỏi.
" Khuya rồi sao không? Bình thường chẳng phải em ngủ rất ngoan sao? Hôm nay lại đi gõ cửa phòng người lạ, làm sao thế? Tuấn Kiện hôm nay phải tăng ca ở công ty, em đừng làm loạn nữa"
Vừa nhìn thấy Tiêu Anh, Tiểu Mao Mao vừa dụi mắt vừa khóc, tủi thân khiến cậu tố cáo hai tên kia.
"Mì... Mì Trứng không cho em ngủ chung, em muốn Mì Trứng, muốn ngủ chung"
Tiêu Anh nhíu mày, cảm thấy không vui hỏi tiếp.
" Em bình thường đâu thích ngủ chung với ai? Kể cả Tuấn Kiện em còn không cho ngủ chung mà? Tại sao mới gặp Long Huấn lần đầu em lại muốn ngủ chung. Anh họ anh mà biết sẽ buồn lắm đó"
" Mao Mao không thích Tuấn Kiện, Mao Mao chỉ thích Mì Trứng thôi... "
Càng nói Tiểu Mao Mao càng khóc, thằng bé này nổi tiếng được Tuấn Kiện chiều đến hư, nếu tối nay không ngủ... E là ngày mai Tuấn Kiện đến sẽ có chuyện lớn mất.
Hết cách, Tiêu Anh đành nhỏ giọng thỏa thuận.
" Mao Mao ngoan, hôm nay người ta mới đến có chút không quen. Em ở đây lâu phải gương mẫu chút. Như thế này đi, tối nay quay về phòng mình ngoan. Ngày mai anh sẽ nói chuyện với Mì Trứng của em, xin phép cho em ngủ chung nhé!?"
Nghe được lời thỏa thuận, Tiểu Mao Mao nín khóc hỏi.
" Thật không?"
" Thật, anh không nói dối em"
" Được, Mao Mao tin anh đó"
Vừa nãy còn khóc xong bây giờ lại cười hì hì, Tiêu Anh cảm thấy đêm nay đối phó đã xong. Anh nhanh chóng đưa Tiểu Mao Mao về phòng ngủ, đợi thằng bé an ổn say giấc mới rời đi.
- -----****-----
Ở chỗ lạ ngủ không quen, tầm năm giờ sáng Dịch Long Huấn đã giật mình tỉnh dậy. Hắn cảm thấy bản thân không thể ngủ thêm được nữa cho nên nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ mới. Dự tính ra ngoài ban công hít thở chút không khí buổi sáng.
Nào ngờ lúc vừa mở cửa đã thấy Tiểu Mao Mao đội mũ tai thỏ, cậu nằm trệ sàn nhà lạnh lẽo ngủ say sửa, mình đắp chiếc chăn bông. Khuôn mặt ngủ không hề mang theo chút khổ cực hay oán tránh gì cả.
Dịch Long Huấn nhíu mày tự hỏi.
" Ngủ cả đêm ở đây thật sao!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.