Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 19: Chịu trách nhiệm




Cuộc đời Dịch Long Huấn sống hơn hai mươi năm nay rất ít gặp sai lầm. Vậy thử hỏi, việc ngu ngốc hắn từng làm là gì?
Dịch Long Huấn nhìn xuống thằng nhóc ngu ngốc đang lấy đầu dụi vào lòng mình mà thở dài. Đám thuộc hạ vây xung quanh hắn nhịn cười không nổi.
Trắc Ảnh lần đầu tiên thấy bộ dạng khóc cũng không được mà cười cũng xong của thiếu gia mà nổi hứng trêu chọc hắn.
" Chà! Bắt thằng bé chọn làm gì cho thành ra như vậy. Úi trời, xem xem...mới hai ngày mà tình cảm thắm thiết nhỉ. Cố mama, cậu đã chọn ngày lành tháng tốt để gả con trai cho thiếu gia chưa?"
Cố Phi để hai tay trước ngực, ra vẻ trịnh trọng của bậc phụ huynh trước nghiêm túc đáp.
" Hừm, con trai hơi ngốc nhưng bù lại được cái đáng yêu. Thiếu gia đẹp trai nhưng hơi cọc cằn. Nhà ngoại quyết gã vì thiếu gia có tiền"
Sau đó, cả đám người không sợ chết bật cười như thể trêu tức Dịch Long Huấn, mà hắn cũng không thể chịu nổi cái cảnh này. Lập tức cầm một cái gối ném thẳng vào đám người kia, làm bọn họ im bật.
Tiểu Mao Mao vẫn ngây ngô chui đầu vào bụng của Dịch Long Huấn đáp.
" Em chọn Mì Trứng, Mì Trứng đáng yêu. Em mua socola cho Mì Trứng ăn nhé?"
Họa từ miệng mà ra, chỉ vì hơn thua với cái tên họ Trương kia mà giờ đây Dịch thiếu gia kêu trời không thấu, khóc than không hay.
Mỹ nữ thì không có, ở đâu chui ra thằng nhóc nửa tỉnh nửa mê này vậy? Đã thế... Hắn còn không thể động tay, động chân với thằng ôn còn này.
Dịch Long Huấn nghĩ.
" Nghiệp chướng, quả là nghiệp chướng"
Chụt!
Dịch Long Huấn đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên trên môi xuất hiện cảm giác ấm nóng và ươn ướt. Một nụ hôn như chim gõ kiến mổ thân cây đi vào lòng người. Đám thuộc hạ "ồ " lên một tiếng. Còn riêng hắn thì đứng yên bất động chưa thể nói thành lời.
Tiểu Mao Mao hai tay vỗ vào nhau, nị cười vui sướng xuất hiện trên môi cậu bé. Mao Mao đánh tiếng hô lớn.
" Oa....oa.... Em được hôn anh rồi, cảm giác thật thích mà. Anh Mì Trứng có thích không?"
Viễn Minh trông vẻ mặt của Long Huấn như hoa đá mà bật cười lớn, cái tên họ Viễn không sợ chết còn thêm dầu vào lửa.
" Từ lúc nào mà Dịch thiếu gia lại có thể để người ta hôn dễ dàng như vậy. Xem kia, thích đến nổi hóa đá luôn à? Thiếu gia, mau tỉnh lại để còn trả thù cho cha mẹ chứ"
Tiểu Mao Mao thì liên tục xoa mặt hắn, đám thuộc hạ không ngừng ở bên cổ vũ thằng nhóc. Dịch Long Huấn chịu không nổi nửa lập tức nghiến răng nghiến lời, khóa hai tay của Mao Mao. Mặt hai người sát vào nhau, hắn lớn tiếng cảnh cáo.
" Này nhóc con! Nghe cho rõ đây. Anh mày vừa nãy chỉ là giúp mày thoát khỏi cái thằng kia thôi. Còn việc mày chọn ai cũng không liên quan đến anh, giờ thằng đó đi rồi thì mày cũng mau cút luôn đi. Còn nếu mày dám làm phiền anh một lần nữa, anh sẽ giết mày rồi vứt xác ra ngoài đường cho chuột gặm, kiến đậu. Có biết chưa?"
Vẻ mặt Dịch Long Huấn hiện lên vẻ tà ác khiến ai cũng phải sợ hãi, Tiểu Mao Mao mở to mắt nhìn hắn... Như thể nhìn thấy một người khác vậy.
Dịch Long Huấn cứ tưởng thằng bé bị dọa khóc, lương tâm bỗng nhiên cảm thấy mình như kẻ hèn hạ đi ăn hiếp một người yếu đuối vậy.
Tiểu Mao Mao nhìn Dịch Long Huấn.
Dịch Long Huấn nhìn Tiểu Mao Mao.
Đám người thuộc hạ nhìn hai người.
Bầu không khí vô cùng ngột ngạt, bọn họ chờ đợi tiếng gào khóc sợ hãi của Tiểu Mao Mao.
Mắt thằng bé rưng rưng, điều không lành sắp đến.
Một giây! Hai giây! Ba giây....
" Í hí hí, trên mặt anh Mì Trứng có râu, anh Mì Trứng chưa cạo râu. Í hí hí, cho Mao Mao sờ miếng cái coi!"
Đáp lại sự mong chờ của đám người kia, Tiểu Mao Mao bỗng nhiên cười đùa đòi xem râu của Dịch Long Huấn. Vẻ mặt cậu không có chút gì gọi là sợ hãi cả.
Cuối cùng... Đám thuộc hạ cũng nhận ra được khắc tinh của Dịch Long Huấn không phải là Dịch Tan, mà chính là thằng nhỏ Tiểu Mao Mao.
Còn Dịch Long Huấn nhận ra một điều rằng.
" Đừng cố hù dọa người điên, nếu không người khóc sẽ là hắn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.