Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 20: Sự thay đổi




Một tháng trôi qua ở trại tâm thần có gì thay đổi? Người bình thường có bị điên không? Kẻ bị điên có bình thường được chứ?
Đây là câu hỏi rất nhiều người đã đặt ra. Vậy thì hai nhân vật sẽ trả lời câu này chắc chắn không ai khác là Dịch Long Huấn và Tiểu Mao Mao.
Dịch Long Huấn vẫn bình thường, ngày ăn đủ ba bữa. Thường xuyên cập nhập tình hình của Dịch Tan, cố gắng liên lạc với những bang hội khác. Cùng đàn em lập ra kế hoạch lật đổ người chú của mình.
Tiểu Mao Mao cũng vậy, không thể nào trở thành người bình thường. Sáng vui vẻ chơi đùa, buổi trưa cùng Tuấn Kiện dạo phố. Tối đến thì thích làm gì thì làm. Tự do tự tại không ai nói gì.
Chỉ là cuộc sống của Dịch Long Huấn bỗng nhiên xuất hiện thêm một Tiểu Mao Mao hay gây rối, ví dụ như bây giờ vậy. Trong phòng của Long Huấn vang lên âm thanh mắng chửi.
" Ranh con, mày dám vẽ lên mặt ông? Mày chán sống rồi phải không?"
" Ble ble... Mì Trứng bắt em đi, đố anh bắt được em"
" Thằng ranh con này, mày chết với tao"
Dịch Long Huấn mang khuôn mặt bị vẽ xấu bởi cây son Tiểu Mao Mao mới lấy của chị y tá chạy khắp phòng. Một mực muốn đuổi đánh thằng nhỏ kia.
Tiểu Mao Mao cả người nhỏ nhắn lại rất hay nghịch, thoắt một cái đã chạy sang bên này, thoắt cái nữa thì nhanh chóng đi sang bên kia. Y hệt một con thỏ nhỏ chơi trò trốn tìm.
Đám hạ nhân rãnh rỗi ngồi xem kịch, bọn họ cứ có cảm giác... Ở chốn này thật sự không cần nghĩ nhiều.
Tiểu Mao Mao đang định chơi trò " đuổi bắt" với Dịch Long Huấn một chút nữa, nào ngờ hắn đã tóm kịp cậu.
Dịch Long Huấn đè Tiểu Mao Mao nằm sấp xuống giường, dùng tay đánh vào mông của cậu.
" Thằng cún con này, mày dám phá giấc ngủ ông. Mày dám hỗn hào, ông đánh cho mày chừa nhé"
Lực đánh của Dịch Long Huấn quả thực không hề nhẹ, Tiểu Mao Mao bị đánh đến chảy nước mắt nhưng vẫn nhe răng ra cười.
" Vui... Vui quá...hức, chúng ta chơi trò đuổi bắt tiếp đi... Hơi đau một chút nhưng vui, hihi"
" Cút, ông không thèm chơi với mày. Mau biến ra ngoài cho ông đi ngủ"
Dịch Long Huấn đánh sướng tay rồi thì trơ trẽn đuổi người đi, Cố Phi ngồi bên xem kịch nhanh chóng lên tiếng.
" Này thiếu gia, anh cũng lật mặt nhanh quá rồi đó. Thằng bé chơi với anh cả buổi trời, bây giờ anh nỡ lòng đuổi con trai tôi à?"
Dịch Long Huấn lườm Cố Phi muốn rách mắt, hắn nghiến răng nghiến lợi hạ giọng.
" Cậu thích thì chơi với con trai cậu đi? Tôi không có nhu cầu."
Cố Phi nhìn sang Tiểu Mao Mao đang cầm cây son đã nát be bét trên tay lăm lăm hướng về phía mình. Cuối cùng anh đành lắc đầu cười một cái xin khiếu.
Xem ra trong phòng, người sung sức nhất vẫn là Tiểu Mao Mao. Cậu còn muốn chơi nữa, nhưng Dịch Long Huấn thì lại nhịn hết nổi rồi. Hắn vác cậu trên vai, sau đó ném ra ngoài hành lang rồi đóng chặt cửa lại.
Tiểu Mao Mao gõ cửa gọi.
" Anh ơi, anh ơi cho em vào đi. Mao Mao muốn chơi tiếp"
Dịch Long Huấn ở bên trong nói vọng ra ngoài.
" Mày ở đó đợi đi, thằng Trương Tuấn Kiện sắp đến đón mày đi chơi rồi đấy. Đừng làm phiền tao nữa."
Còn tầm mười phút nữa cũng đến giờ Trương Tuấn Kiện, mỗi lần cái tên kia đón Tiểu Mao Mao đi đều phải đấu khẩu với Long Huấn một trận mới hả dạ. Cho nên Long Huấn mới vứt thằng nhỏ này ra ngoài hành lang càng sớm càng tốt, tránh cho gặp phải tên hách dịch lắm chuyện họ Trương kia.
Tiểu Mao Mao ở ngoài cửa dùng son tô tô vẽ vẽ một hồi thì Trương Tuấn Kiện một tay cầm áo khoác, tay còn lại mang theo balo con vịt màu vàng xuất hiện. Hắn vừa nhìn thấy Mao Mao đang chơi một mình thì lập tức vui vẻ gọi.
" Tiểu Mao Mao mau đi thôi, hôm nay anh đưa em đi dạo mua thêm bút màu nhé?"
Tiểu Mao Mao rất thích đi chơi, chỉ có đi chơi mới khiến cậu vui vẻ nghe lời Tuấn Kiện, cho nên hắn luôn tích cực trưa nào cũng mang cậu đi cả.
Vừa nghe tiếng gọi đi chơi, Tiểu Mao Mao vui vẻ ném cây son đi. Cậu được Tuấn Kiện lau mặt sạch sẽ, mặc áo khoát, đeo cặp. Sau đó nhanh chóng cùng y xuất phát.
Nào ngờ, lúc Trương Tuấn Kiện và Tiểu Mao Mao đi xuống thì gặp phải một đám người mặt mũi lạnh lùng, còn mặc đồ vest đen. Kẻ đi đầu khuôn miệng cười nhạt ngẩng cao đầu tiến về phía trước, chẳng ngó ngàng gì đến xung quanh.
Tiểu Mao Mao vốn không để ý nhiều, nhưng Trương Tuấn Kiện vừa thấy kẻ đi đầu lập tức có cảm giác quen thuộc... Nhưng mãi y vẫn không nhớ ra là ai cả. Cho nên y vẫn mặc kệ, tiếp tục mang Mao Mao đi chơi.
Chẳng qua là lúc đi ngang qua đám người kia, Tuấn Kiện nghe được một câu.
" Ngài Dịch Tan, phòng của cậu Dịch Long Huấn nằm ở tầng trên cùng ạ"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.