Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc

Chương 24: Thu nhận đàn em




Lắm lúc bản thân Dịch Long Huấn cảm thấy làm người điên thật sướng. Họ vô tư vô lo, dù bị hành hạ hay áp bức cũng không thể hiểu được. Họ ngây ngô sống với thế giới của họ, không phiền...không phải lo lắng nghĩ ngợi nhiều.
Chuyện phiền đâu cứ để cơn điên xoa dịu, bản thân người điên có thể gào thét, khóc lóc nức nở khi cảm thấy buồn. Họ cười vì được cho kẹo, yêu mến ai đó cũng ngây ngô bộc lộ mà không cần nghĩ ngợi.
Làm người bình thường, ấm ức cũng chỉ dám khóc trong thầm lặng, vui vẻ một chút rồi lại thôi. Gồng gánh bao nhiêu việc trên vai nhưng có những lời than vãn...họ không thể nói cùng ai.
Tiểu Mao Mao đứng ở cửa, trên tay cậu ôm một rổ kẹo nhỏ vừa được Tuấn Kiện mua cho. Nụ cười trên môi ngây ngô đến lạ thường, ánh mắt thuần khiết nhìn lấy đám người đang ngồi trong phòng. Đứa nhỏ ngốc gọi.
"Hôm nay Mao Mao có rất nhiều kẹo, chia cho các anh một ít nhé?"
Cố Phi không kìm lòng được, một tay ôm trái tim, giả vờ nói.
" Thằng bé này đúng là con trai tôi rồi. Dễ thương chết mất"
Trắc Ảnh phì cười, mở miệng nói thêm.
" Như thế này bảo sao thiếu gia họ Trương kia không mê nhóc chứ? Nào lại đây với các anh! Đừng đứng đó nữa "
Tiểu Mao Mao cười hì hì không thôi, nhóc con mang thân hình nhỏ nhắn đi vào. Cậu chia cho mỗi người một thanh kẹo nhỏ, sau đó ôm cả một rổ còn đầy kẹo rồi tự nhiên cởi giày, trèo lên giường ngồi cạnh Dịch Long Huấn. Dùng âm giọng non nớt nói.
" Anh Huấn, Mao Mao lột vỏ kẹo cho anh ăn nhé?"
Đám người ngồi cạnh đồng loạt kêu gào.
" Cẩu lương này không ăn đâu"
Dịch Long Huấn tâm trạng vẫn chưa tốt hẳn, hắn thấy Mao Mao cũng không có hứng thú mắng chửi nữa. Mặc kệ cậu đang tự nhiên ngồi trên giường mình, hắn cũng chỉ " hừ" một tiếng rồi thôi.
" Anh Mì Trứng, anh còn buồn hả. Lại đây Mao Mao thương anh nhé?"
Thằng nhóc với đôi mắt to tròn nghiêng đầu nhìn hắn. Sự hồn nhiên của cậu khiến hắn muốn mắng cũng mắng không được.
Dịch Long Huấn thở dài, chỉ lạnh nhạt nói.
" Đi chỗ khác, đừng làm phiền tao"
Mọi người ngồi xung quanh ai cũng hiểu rõ tâm trạng của Dịch Long Huấn, đường đường là một thanh niên trai tráng. Vậy mà lúc bị hành hung cũng không có sức phản kháng, hắn đang nghĩ đến sự kì vọng của bố mẹ... Rồi lại tự thất vọng của bản thân.
Lời nói của Dịch Long Huấn vẫn không tử tế nỗi, nhưng Tiểu Mao Mao lại không sợ hắn, cậu chỉ cười khúc khích rồi đặt rổ kẹo xuống. Cậu quỳ thẳng gối, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu Dịch Long Huấn, tựa như một người lớn thực thụ dỗ dành.
" Anh Mì Trứng ngoan ngoan, không buồn không buồn nhé. Có Mao Mao đây rồi, Mao Mao sẽ bảo vệ anh"
Tiểu Mao Mao không nghĩ ngợi mà nói ra những lời chắc như đinh đóng cột. Một đứa bé thân hình nhỏ nhắn lại bị ngốc làm sao có thể bảo vệ nam nhân đã trưởng thành? Nhưng cậu ấy có tấm lòng, có sự thành tâm trong đó. Lắm lúc, những lời nói đơn thuần cũng có thể xoa dịu trái tim con người.
Đám người của Dịch Long Huấn cũng cảm thấy sự xuất hiện của Tiểu Mao Mao chính là sự xuất hiện đúng đắn nhất.
Dịch Long Huấn sững người, đã lâu lắm rồi mới có người dịu dàng với hắn như vậy. Đã từ rất lâu lắm rồi, khi hắn tinh thần không ổn định sẽ có người bước đến...an ủi lấy hắn.
Dịch Long Huấn cũng chỉ là một con người bình thường. Hắn tuy lạnh lùng nhưng cũng có cảm xúc... Chẳng qua, thay vì chọn cách bộc lộ thì hắn lại giấu diếm, chỉ đợi một người có thể thấu hiểu bước đến an ủi.
Dịch Long Huấn bỗng khẽ cười, hắn xoa đầu cậu nhóc. Vẫn cọc cằn nói.
" Mày cũng ranh qua nhỉ? Cũng biết lấy lòng lắm đấy chứ "
Tiểu Mao Mao cười hì hì đến ngu ngốc, nhóc con miệng cứ lẩm bẩm.
"Em cũng sẽ làm giang hồ, em sẽ làm lưu manh để bảo vệ Mì Trứng. Ai dám ăn hiếp anh, em....em....em sẽ mách anh Tuấn Kiện"
Dịch Long Huấn phì cười mắng " Ranh con". Tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Mọi người thấy hắn ổn định vậy cũng nhẹ hẳn ra. Chẳng còn ai lo lắng về việc Long Huấn sẽ nổi giận lúc nào nữa.
Dịch thiếu gia xoa đầu thằng bé ngốc, hùng hồn tuyên bố.
" Được, từ nay nhóc sẽ là người của ông, là đàn em của Dịch Long Huấn. Nếu ai dám bắt nạt nhóc, giết không tha"
Thằng bé cười khanh khách vỗ tay thỏa mãn, còn không ngại lặp lại lời nói của hắn.
" Chém không tha, chém không được thì mình chạy. Tiểu Mao Mao sẽ làm giang hồ"
Lời nói ngu ngốc ấy cũng chỉ có mình Tiểu Mao Mao dám nói ra, ai ai cũng bị cậu chọc cười đến ngây ngất. Cơn trầm lặng qua đi, thanh socola trong miệng ăn cũng thật ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.