Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa chiếu những tia nắng chói rọi qua khung cửa sổ. Dịch Long Huấn thay một bộ đổ vest đen, tóc vuốt ngược ra đằng sau. Khuôn mặt không biểu cảm tự nhìn mình trong gương.
Một năm qua, hắn đã đứng trước gương này. Tự soi bản thân không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ trở về lại bản chất cũ, vẻ mặt nghiêm nghi không cảm xúc. Bồ đồ vest đen kia càng làm hắn lạnh lùng hơn.
Chuyện gì đến cũng phải đến, thờ cơ đã đến. Hắn tạm gác lại những chuyện vui vẻ thường ngày ở trại tâm thần. Đối mặt với sự thật tàn nhẫn ngoài kia.
Viễn Minh ở phòng bên cạnh có Trương Tuấn Kiện chăm lo, Tần Liêm đi xuống phòng bác sĩ. Giao cho người kia thẻ tín dụng của mình, Tiêu Anh lại bắt Tần Liêm thê thốt phải quay trở về với mình.
Bầu không khí xung quanh đây thật ảm đạm. Chỉ riêng Tiểu Mao Mao là vẫn còn đang say ngủ.
Thực ra, tối qua... Chính Dịch Long Huấn đã bế cậu nhóc về phòng của cậu. Để tránh sáng nay khi mình tỉnh dậy đánh thức đến em ấy.
Có thể nói, hắn muốn rời khỏi Mao Mao một cách thầm lặng.
Tất cả mọi thứ đều đã thu dọn xong, đến cả tủ áo quần cũng không còn gì. Chỉ còn những chiếc móc được xếp gọn gàng trong đó. Chăn gối được gấp lại tử tế, ấm trà hôm nay không cần phải bốc khói nghi ngút nữa. Căn phòng trở về bộ dáng ảm đạm ban đầu trước khi hắn đến.
Cố Phi sửa lại cổ áo của chính mình, sau đó nói.
" Đi thôi!"
Dịch Long Huấn gật đầu, mở cửa bước ra ngoài.
Hành lang của bệnh viện tụ tập đủ thuộc hạ của Dịch Long Huấn, không ai nói với ai câu nào. Cũng chẳng ai trưng ra bộ mặt đau khổ cả.
Trương Tuấn Kiện đi đến, vỗ vai Dịch Long Huấn nói.
" Cố gắng lên, chúng tôi đợi cậu trở về"
Dịch Long Huấn cười nhạt, nhẹ gật đầu.
" Cảm ơn!"
Bỗng nhiên, Phi Quân từ sau lưng đi đến trước mặt Dịch Long Huấn, chậm rãi hỏi.
" Không vào nhìn Mao Mao một chút hả?"
Dịch Long Huấn lắc đầu, cười nhẹ đáp.
" Nhìn rồi sẽ không muốn đi"
Mọi người cũng hiểu hắn thương Mao Mao đến cỡ nào, trên vai Dịch Long Huấn còn nhiều chuyện gánh vác. Cuối cùng, hắn vẫn không thể để hai chuyện này xen lẫn vào nhau.
Nhóc con kia ngốc, đôi khi ngây thơ đến đau lòng. Nếu để nhóc con kia biết được sự thật, liệu rằng cậu ấy sẽ dễ dàng thông cảm cho Dịch Long Huấn như Tiêu Anh với Tần Liêm hay không?
Hay đại loại, vẫn sẽ cố gắng mắt nhắm mắt mở như Trương Tuấn Kiện để Viễn Minh đi?
Xin thưa rằng, cậu nhóc ấy không thể làm được chuyện đó. Nhóc con ấy thường xuyên đeo bám người, cái gì cũng không hiểu nhiều. Nếu để nhóc con ấy thấy, chỉ e rằng Dịch Long Huấn lại không thể đi được nữa.
Nhưng hắn vẫn quay đầu lại, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt kia. Khuôn mặt Tiểu Mao Mao cười tươi vẫn ẩn hiện trong đầu hắn.
Tiêu Anh thừa biết hắn đang lo lắng cho Tiểu Mao Mao, cậu biết đến. Trấn an tinh thần của người sắp ra đi.
" Được rồi, anh đừng lo lắng quá. Một lúc nữa em ấy tỉnh dậy tôi sẽ lựa lời nói sau. Cậu cứ tập trung vào việc cần làm của mình là được, ở đây có tôi và Trương Tuấn Kiện. Còn nếu cậu lo người Dịch Tan đến đây làm loạn thì yên tâm đi. Người bị tâm thần thường không dễ đối phó đâu"
Dịch Long Huấn gật đầu, hắn sửa lại cổ áo mình. Sau đó nhìn mọi người rồ đáp.
" Thời gian này cảm ơn bệnh viện cũng mọi người đã giúp đỡ chúng tôi. Sau này nếu có dịp thì hẹn gật lại"
Hiện tại, tâm trạng của ai cũng cười không nổi. Đều toàn bộ mặt nghiêm nghị như nhau.
Dịch Long Huấn nói xong những lời cần nói cũng xoay người rời đi. Đoàn người nối tiếp nhau đi xuống sân của bệnh viện.
Khoảng sân của bệnh viện vẫn rộng như thường ngày. Vẫn có những bệnh nhân ngồi đó, họ vẫn nhân ra đám người Dịch Long Huấn. Tất cả đều đưa tay vẫy chào bọn họ, miệng ai nấy cũng đều cười tươi.
Một năm ở đây không lâu, lúc đi rồi mới cảm thấy hối tiếc đến chừng nào. Chỉ cần ra khỏi cửa bệnh viện này thôi, có lẽ tất cả mọi thứ sẽ đều thành kí ức.
Dịch Long Huấn mặt mũi không cảm xúc đi trước, đám thuộc hạ cùng với Trương Tuấn Kiện và Tiêu Anh đi sau.
Bỗng nhiên, có một bóng đen chạy vụt qua mặt Trương Tuấn Kiện chạy đến rồi nắm cánh tay Long Huấn.
Một giọng nói non nớt vang lên.
" Anh ơi! Anh đi đâu vậy?"