Mạch Tiểu Khê không muốn trả lời câu hỏi này. Nàng quay đi trốn tránh, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía người đang nằm trên giường kia.
Phương Hàn Lãnh tự hiểu được câu trả lời của nàng, bèn lắc đầu bất lực mà nói tiếp:
– Nàng yêu hoàng huynh. Tiểu Khê, nàng đã yêu huynh ấy, nhưng ngay cả nàng và bản thân hoàng huynh đều cố chấp không chịu thừa nhận.
Ngừng một lát, Phương Hàn Lãnh lại nói tiếp:
– Tiểu Khê, nàng hãy dũng cảm đối mặt với sự thật. Ta mong rằng nàng sẽ được sống thật với chính tình cảm của mình, không còn phải buồn phiền hay đau khổ thêm nữa.
Phương Hàn Lãnh đi rồi, Mạch Tiểu Khê chậm rãi khép cửa lại.
Nàng chưa từng nghĩ rằng mình đã dành tình cảm cho Phương Bành Hạc từ lúc nào. Chỉ biết, hết lần này đến lần khác hắn vì nàng mà vào sinh ra tử, vì nàng mà nhiều lần suýt chết, nàng quả thật rất rất đau lòng.
Mạch Tiểu Khê bước đến chiếc bàn gỗ đặt trong góc phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Chợt nàng thấy bên dưới đáy bàn còn có một kẽ hở rất kỳ lạ nữa, bèn đưa tay kéo thử ra bên ngoài.
Ngay khi đồ vật được nhét bên dưới đáy bàn lộ ra, ánh mắt Mạch Tiểu Khê lập tức nhòe đi.
Thời gian rảnh rỗi, Phương Bành Hạc vẽ rất nhiều tranh. Những bức tranh hắn vẽ đều tùy theo cảm hứng, nhưng toàn bộ đều là chân dung của Mạch Tiểu Khê trong đủ mọi loại dáng vẻ khác nhau.
Hơn nữa, còn có cả bức tranh nàng ôm một đứa trẻ sơ sinh, ánh mắt thâm tình mà tràn trề hạnh phúc…
Vì sao chứ?
Mạch Tiểu Khê nghẹn ngào lên tiếng, tự hỏi chính mình.
Vì sao hắn lại vẽ nàng, vẽ cả đứa con còn chưa biết mặt, chưa kịp chào đời của họ.
Chẳng phải hắn vẫn luôn căm ghét nàng, muốn hành hạ nàng đến chết đi sống lại hay sao?
Chẳng phải hắn luôn cự tuyệt đến vô hồn, có chết cũng không chịu thừa nhận đứa con chung của cả hai đó ư?
Đôi tay cầm tranh của nàng càng lúc càng thêm run rẩy.
– Phương Bành Hạc, tại sao chứ?
– Ta sẽ không trả lời, có được hay không?
Một giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên từ phía sau.
Mạch Tiểu Khê theo phản xạ quay phắt lại.
Phương Bành Hạc đã tỉnh dậy từ lức nào, đôi môi tái nhợt, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía nàng một cách hết sức chăm chú.
Mạch Tiểu Khê đặt bức tranh lên bàn, rảo bước về phía hắn, đưa tay đỡ lấy người hắn mà lo lắng hỏi:
– Người vừa mới tỉnh lại đã vội vã đứng dậy làm gì? Mau nằm xuống nghỉ ngơi!
Nhưng lời nói chưa kịp dứt, nàng liền bị bàn tay vững chắc của hắn kéo mạnh vào trong lồng ngực, đoạn đưa mặt áp sát khuôn mặt xinh đẹp của Mạch Tiểu Khê, trầm ngâm hỏi:
– Nàng muốn biết câu trả lời có phải hay không?
Mạch Tiểu Khê bị hắn nhìn chằm chằm, nhất thời hai má đỏ ửng, vội vàng quay mặt sang một bên, im lặng mà không đáp.
Khóe môi Phương Bành Hạc khẽ cong lên, nở một nụ cười xấu xa, đê tiện mà đẩy nàng nằm dưới thân mình, sau đó nhanh chóng áp môi lên môi nàng.
– Yêu hay hận, giờ đây đã không còn quan trọng nữa!
Cứ như thế, hai con người đẹp tựa tranh vẽ cuốn chặt lấy nhau, cùng nhau trầm luân trong thứ cảm xúc thăng hoa tuyệt vời.
Đây cũng là lần đầu tiên Mạch Tiểu Khê chấp nhận đón nhận hắn một cách tự nguyện nhất, thoải mái nhất.
Ánh mặt trời ấm áp bắt đầu phản chiếu lên khắp không gian, soi tỏ mọi ngóc ngách…
Phương Bành Hạc nghiêng mình nhìn người con gái xinh đẹp đang nằm cuộn tròn trong lòng mình, tâm trạng vô cùng phấn khích và hạnh phúc.
Hắn nở nụ cười tươi rói, mọi đau đớn về thể xác đều đã biến mất.
Dù hắn không muốn nhưng cuối cùng hắn cũng đã chịu thừa nhận, Phương Bành Hạc hắn thực sự đã yêu nàng, yêu nàng đến say đắm, yêu nàng đến chết đi sống lại.
Tình yêu này được nuôi dưỡng từ chính sự hận thù, ghét bỏ lâu dài khi trước. Dần dần, họ đã yêu nhau từ khi nào mà chính bản thân họ cũng không nhận ra.
– Hoàng thượng đã khỏe lại, đây quả thực là một tin tức tốt lành cho Tịch Quốc.
Hoàng thái hậu vừa mỉm cười, vừa gật đầu nói với Phương Hàn Lãnh.
Thực ra, mặc dù ngoài mặt bà ta tỏ ra mình hết sức vui mừng trước sự chuyển biến cực tốt về sức khỏe của Phương Bành Hạc. Nhưng ẩn sâu trong thâm tâm bà ta, hoàng thái hậu lại khó chịu và bực bội bấy nhiêu.
Bà ta vẫn luôn cầu nguyện cho Phương Bành Hạc không thể hồi phục lại được nữa. Thế nhưng, trái với ý muốn của bà ta, Phương Bành Hạc không những đã tỉnh lại mà còn cùng Mạch Tiểu Khê chính thức trở thành một cặp uyên ương đẹp đẽ, quấn quýt nhau như những đôi phu thê mơn mởn.
Phương Hàn Lãnh rất buồn. Nhưng đối với huynh ấy, chỉ cần Mạch Tiểu Khê hạnh phúc huynh ấy cũng đã vui mừng thật rồi.
Sớm nay, Mạch Tiểu Khê cùng Phương Bành Hạc bước đi trong khuôn viên hoàng cung, cùng nhau ngắm cảnh và trò chuyện hết sức vui vẻ.
– Tiểu Khê à, nàng sẽ không còn căm hận ta nữa chứ?
Hắn lo lắng cất giọng hỏi.
Mạch Tiểu Khê nhìn ra phía xa xăm, lắc đầu mà đáp:
– Như chàng đã nói trước đó, yêu hay hận, đến giờ này cũng không còn quan trọng nữa!…