Phương Bành Hạc trong lòng khẽ cười thầm. Nhà họ Tuyết càng mong muốn đuổi hắn đi bao nhiêu thì hắn lại càng cảm thấy thích thú, phấn khích bấy nhiêu. Càng chọc tức hắn, hắn lại càng muốn chơi đùa với họ.
– Hôn ước giữa ta và Tuyết Ngưng là do hai bậc trưởng bối đã thề với trời đất trước khi quyết định. Một lời nói tùy ý của các ngươi há chẳng phải đang biến nghĩa phụ và phụ thân ta bị người đời cười chê vì đã bội ước hay sao?
– Cái gì mà bội ước, nhảm nhí!
Tuyết Phàm tức giận đập mạnh tay xuống bàn, tách chén đồng loạt rơi xuống dưới đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Y trừng mắt nhìn Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê, quát lớn:
– Phụ thân giờ đã đổ bệnh, chưa biết sống chết ra sao, ta thân là trưởng tử của người, giờ đây mọi việc đều do ta quyết định.
Tuyết phu nhân càng nghĩ càng thêm tức,chỉ hận bản thân không thể một chân đạp thẳng hai kẻ đáng ghét đang đứng trước mặt ra khỏi phủ của mình.
Lão gia quả thật hồ đồ, đang yên đang lành lại đi kết giao với mấy kẻ nghèo hèn, thấp kém, không những thế còn tự mình quyết định hôn sự cả đời của con gái.
Bà ta hết mực chán ghét, càng nhìn Phương Bành Hạc càng cảm thấy hắn không xứng đáng làm phu quân của tiểu nữ cành vàng lá ngọc của mình. Do vậy Tuyết phu nhân bèn đưa mắt lườm hắn cùng Mạch Tiểu Khê, xoay người rời khỏi.
Đợi bóng lưng hai người đó khuất sau cánh cửa, Mạch Tiểu Khê bèn quay sang Phương Bành Hạc hỏi nhỏ:
– Xem ra chúng ta không ở đây được lâu nữa đâu. Bây giờ huynh tính như thế nào?
Phương Bành Hạc chỉ cong môi cười, sau đó lạnh nhạt đáp:
– Chúng càng muốn đuổi ta, ta lại càng muốn chơi đùa với chúng.
Tuyết Ngưng vừa gảy đàn tì bà, vừa đăm chiêu suy nghĩ. Ngay khi nàng ta bước được vào nhà họ Chấn, danh chính ngôn thuận trở thành Chấn phu nhân, việc làm đầu tiên chính là phải cho đám người Phương Bành Hạc một bài học thích đáng. Tống cổ chúng ra khỏi phủ và làm cho Phương Bành Hạc đã thảm lại càng thê thảm hơn.
Về phần Tuyết Phàm lúc này, mong muốn duy nhất của y đó là phải tìm cách dạy dỗ cho Phương Bành Hạc bớt cái tính hống hách, ngông cuồng đi.
Ngày ngày phải tận mắt trông thấy hắn đi đi lại lại trong phủ, Tuyết Phàm càng lúc càng cảm thấy ngứa mắt vô cùng.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, đêm đã về khuya dần, màn sương đêm lạnh lẽo mỗi lúc một dày hơn, che phủ khắp mọi ngóc ngách.
Trong căn phòng tĩnh lặng của Tuyết lão tiên sinh, một bóng đen cao lớn chận rãi tiến lại gần, lén lút nhìn ngó xung quanh, cố gắng không để bất kỳ ai nhìn thấy gã.
Sau khi đã chắc chắn không có ai ở trong phòng ngoài Tuyết Thiều Quang, gã mới thở phào nhẹ nhõm, lách cửa bước vào bên trong. Động tác của gã vô cùng nhanh nhẹn, dứt khoát, kể cả một tiếng động cũng không hề nghe thấy.
Tuyết Thiều Quang đang nằm ngủ, mặc dù sức khỏe của ông đã yếu dần nhưng mức độ nhạy bén và khả năng cảm thụ tiếng động của ông rất tốt. Bởi vậy ngay từ xa, ông đã có thể cảm nhận được tiếng bước chân đang tiến sát lại phía mình.
Đặc điểm bước đi của người này vô cùng nhàn nhã, thảnh thơi, không nghe ra một chút nào gọi là sợ sệt hay lúng túng. Gã chắc chắn là một kẻ có võ công rất cao cường, nội công thuộc vào hàng thâm hậu.
Tuyết Thiều Quang cố gắng mở hai mí mắt nặng trịch, khó nhọc liếc nhìn một lượt xem kẻ nào đang lén lút vào phòng của ông.
Nhưng ông chưa kịp suy xét xung quanh, gã người bí ẩn kia đã xông tới đứng trước mặt ông. Đôi mắt hắn thâm sâu khó lường, nhìn ông chằm chặp. Ngay sau đó, gã đưa tay điểm vào người ông một số huyệt đạo quan trọng nhất, lập tức Tuyết Thiều Quang mất hoàn toàn khả năng cử động, chỉ biết trơ mắt tùy ý để gã làm càn.
Một đêm thật dài cuối cùng cũng đã trôi qua, ánh sáng tươi mát đã dần dần xuất hiện. Mạch Tiểu Khê đang say giấc ngủ, đêm qua nàng ngủ rất ngon, hầu như không gặp ác mộng gì cả.
Aaaaaaa….
Tiếng hét thất thanh, chói tai từ ngoài phủ vang lên thảm thiết, xé rách toàn bộ bầu không khí trầm đục, tĩnh lặng. Mạch Tiểu Khê choàng tỉnh, nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng chỉnh trang lại y phục, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Tất cả người làm trong Tuyết phủ đều trong tình trạng hớt hải, xô đẩy nhau chạy tán loạn khắp sân. Ngay cả Phương Bành Hạc cũng không ở trong phòng nữa, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Mạch Tiểu Khê rảo bước theo chân mọi người, càng đến gần phủ chính, nàng càng nghe thấy tiếng la khóc đau thương vang lên mỗi lúc một rõ hơn.
Tuyết phu nhân cùng Tuyết Ngưng đang ôm nhau khóc thảm thiết, ngất lên ngất xuống, người hầu phải thay đỡ lấy hai người họ. Tuyết Phàm đứng lặng lẽ một bên, đôi mắt cũng đỏ hoe chua xót.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Mạch Tiểu Khê cũng đã phần nào đoán ra. Tuyết lão tiên sinh do bệnh tình phát tác đột ngột, cơ thể suy kiệt trầm trọng, không trụ được mà đã qua đời ngay trong đêm.
Nàng đưa mắt lướt tìm Phương Bành Hạc, thấy hắn đang đứng lặng lẽ ở ngoài cửa, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã nhưng vẫn cố gắng không để lộ ra cho ai thấy.
– Phương Bành Hạc, huynh…
Mạch Tiểu Khê muốn lên tiếng an ủi hắn, nhưng Phương Bành Hạc lập tức rút lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày. Hắn không nói không rằng, xoay người bước trở vào căn phòng của Tuyết lão tiên sinh.
Tuyết Thiều Quang nằm yên lặng trên giường, đôi mắt khép hờ như đang ngủ, lồng ngực đã không còn dấu hiệu còn thở nữa. Da mặt ông xanh xao, tái nhợt, bộ dạng trông rất thảm thương.
Tuyết phu nhân quỳ rạp dưới đất, khóc lóc rất thảm thiết, mái tóc quấn gọn đằng sau giờ rơi vãi, xõa dài trên lưng.
Tin tức Tuyết lão tiên sinh qua đời khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, không tin vào những gì chính tai mình nghe.
Người đàn ông đứng đầu Tuyết phủ danh giá, sở hữu cơ ngơi và uy thế khiến nhiều người nể phục, bây giờ đột ngột qua đời, quả là một sự tiếc nuối.
Chấn Vương ngay khi hay tin nhạc phụ tương lai qua đời, tức tốc cử một đám người cùng mình đến phủ họ Tuyết, chuẩn bị lo tang.
Hầu hết ai nấy đều bận rộn, chạy ra chạy vào khắp nơi, khung cảnh trở nên nhốn nháo, phức tạp.
Tuyết phu nhân đã nén cơn khóc, nhác trông thấy Phương Bành Hạc cùng Mạch Tiểu Khê vẫn đứng ở đó, càng nhìn càng không thuận mắt, bèn hếch mặt ra hiệu cho Tuyết Phàm cũng Chấn Vương ra dạy dỗ hắn một phen.
Chấn Vương vì đã được Tuyết Ngưng chấp thuận, trong lòng càng thêm đắc ý, hếch mặt vắt tay ra sau, bước tới bên Phương Bành Hạc mà cười khẩy:
– Tuyết lão tiên sinh đã quy tiên, ngươi cũng nên rời khỏi đây đi. Hay là, ngươi còn muốn ở lại chứng kiến lễ thành thân của ta và Tuyết Ngưng?
Tuyết Ngưng đang đứng ở gần đó, sẵn nghe thấy vậy bèn hừ lạnh, đoạn bước tới bên cạnh Chấn Vương, đưa tay choàng qua cánh tay hắn, nhếch miệng đáp:
– Chàng đừng để ta biến thành trò cười cho mọi người chứ? Ta đã thoái hôn với Phương Bành Hạc, vậy nên kẻ tầm thường như hắn không có tư cách gì để mà dự lễ thành thân của hai chúng ta!
Vương Chấn thoáng thấy Tuyết Ngưng đã thay đổi hẳn thái độ, trong lòng có chút ngạc nhiên. Tuy nhiên hắn vẫn nở nụ cười tự mãn. Mỹ nhân đã sẵn sàng ở trong vòng tay hắn, kẻ thắng cuộc là hắn chứ không phải ai khác.
Phương Bành Hạc nhìn những kẻ đang đứng trước mặt như trông thấy một trò hề hèn hạ, hắn khẽ cong môi, cười lạnh đáp:
– Ta là phu quân tương lai của cô, vì vậy chính ta mới có quyền thoái hôn. Khi ta chưa đồng ý, cô trước sau vẫn là nương tử của Phương Bành Hạc ta. Làm thế nào đây? Ta đột nhiên muốn đổi ý.
Ngừng một lát, hắn nói tiếp:
– Ta muốn thành thân với cô!