Ngay khi nghe thấy hai từ “Xảy thai”, La Hải Triều và Phương Hàn Lãnh đều sửng sốt vô cùng. Thật không thể ngờ Mạch Tiểu Khê lại mang thai, hơn nữa nàng đã bị sẩy.
Trong lòng Phương Hàn Lãnh dâng lên cảm giác buồn bã, chua xót khôn nguôi, nhưng đành cố nuốt cảm xúc thật của mình vào trong. Huynh ấy cũng thừa biết cha của đứa bé chính là Phương Bành Hạc, nào phải ai khác đâu.
Nhưng trên gương mặt của Phương Bành Hạc tuyệt đối không biểu hiện một chút gì gọi là thương xót cho đứa bé đã không may mất cả. Sự lạnh lùng này của hắn quả thực cũng khiến hai người họ cảm thấy nghi ngờ vào chính suy đoán của bản thân mình.
Phương Bành Hạc bế Mạch Tiểu Khê trao lại cho Phương Hàn Lãnh, đoạn hắn xoay lưng ngồi xuống bên cạnh cửa hang, mệt mỏi nghỉ ngơi một chút.
La Hải Triều nhanh chóng giật mạnh dây thừng để báo hiệu cho đám người phía trên.
Cấm vệ quân đang chờ chực ở đó, nhác thấy dây thừng không ngừng co giật mạnh liền biết là tướng quân và An Bình vương đã tìm thấy hoàng thượng, vội vã chuẩn bị kéo người lên trên. Mạch Tiểu Khê được buộc dây vào giữa lưng, Phương Hàn Lãnh cũng lên cùng nàng, trong suốt khoảng thời gian hai người được kéo lên đó, huynh ấy luôn luôn ôm chặt Mạch Tiểu Khê, cảm tưởng như chỉ cần bỏ tay ra là nàng sẽ rơi xuống bất kỳ lúc nào.
- Tiểu Khê, Tiểu Khê, muội hãy cố gắng lên!
Phương Hàn Lãnh nhìn gương mặt xinh đẹp của Mạch Tiểu Khê, thì thầm mà an ủi.
Như vậy, dưới sự hợp sức của cấm vệ quân, cuối cùng Phương Bành Hạc và Mạch Tiểu Khê cũng đã được cứu.
- Hải Triều!
Phương Bành Hạc cho gọi La Hải Triều tới, chỉ xuống vách hang tối tăm kia, ghé tai hắn nói nhỏ.
“Phía dưới có một gã quái nhân sức lực rất mạnh. Hãy điều người xuống điều tra hắn cho ta. Phải tìm đủ mọi cách để thu phục được hắn!”
Nói xong, Phương Bành Hạc xoay người trở về tẩm cung của mình để chữa trị vết thương.
Tin tức hoàng thượng đã bình an vô sự trở về khiến toàn bộ hoàng cung hết sức vui mừng. Ít ra Tịch Quốc không rơi vào cảnh mất đi một vị hoàng đế trẻ tuổi, tài năng hơn người như Phương Bành Hạc.
Kẻ vui sướng nhất lúc này là Hạ Bích phi cùng đám phi tần mặt hoa da phấn kia. Chúng vui vì mình sẽ không phải bị đem đi quẫn táng theo hoàng thượng nữa.
Hạ Bích phi ngồi trong vườn hoa đang trò chuyện cùng đám phi tần khác, miệng nở nụ cười hả hê:
- Hoàng thái hậu muốn quẫn táng chúng ta cũng đâu có dễ. May thay hoàng thượng đã bình an vô sự trở về. . Truyện Võng Du
Một ả phi tần khác nghe vậy vội vàng nói chen vào:
- Bẩm Bích phi nương nương, Phương Hoa cũng cảm thấy tin tức này quả thực quá là may mắn. À mà nghe nói, Mạch Tiểu Khê kia cũng được cứu, nhưng ả lại bị thương vô cùng nghiêm trọng, chưa rõ sống chết thế nào.
Tốc độ uống trà của Hạ Bích Phi chậm lại hẳn. Nàng ta nheo mắt nhìn ra phía tẩm cung của Phương Hàn Lãnh, hừ lạnh đáp:
- Lát nữa ta sẽ đến An Bình cung để nghe ngóng tình hình xem sao.
Lại nói về Mạch Tiểu Khê, sau khi được Phương Hàn Lãnh đưa vào An Bình cung của mình để chữa trị liền mê man mãi không tỉnh.
Phương Hàn Lãnh sai người hầu lau người cho nàng, đồng thời thay một bộ y phục mới, đoạn đích thân huynh ấy đi tìm một vị thái y giỏi nhất trong hoàng cung đến thăm khám cho nàng.
Hoàng thái hậu cũng bước tới An Bình cung để xem xét, vừa vặn nghe thấy tiếng thái y đang nhận định về tình hình của Mạch Tiểu Khê
- Khởi bẩm An Bình vương, vị cô nương này ngoài phải chịu các vết thương hở ra thì bọ kiệt sức do mất máu quá nhiều. Thêm nữa…
Vị thái y khẽ nuốt nước bọt, đoạn tiếp tục nói;
- Nàng ấy đã bị xảy thai. Do vậy cần nghỉ ngơi tính dưỡng cẩn thận.
Hoàng thái hậu nghe thấy Mạch Tiểu Khê xảy thai, lập tức hai mắt long sòng sọc, giơ chân đạp cửa phủ mà xông vào nói lớn:
- Cái gì, Từ Khâm thái y! Ngươi mau nói lại cho bổn cung biết, Mạch Tiểu Khê kia là bị làm sao?
Phương Hàn Lãnh thấy mẫu hậu đã phát hiện ra bí mật mình định che giấu, thâm tâm không khỏi cảm thán. Nếu hoàng thái hậu truy xét đến cùng xem cha đứa trẻ là ai, Mạch Tiểu Khê chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Bởi Phương Bành Hạc đã phủi tay chối bỏ cốt nhục của mình. Do vậy, nàng ấy ắt sẽ rơi vào tình trạng quan hệ bừa bãi, chu di cửu tộc.
Từ Khâm thái y sợ sệt, bèn lắp bắp nhắc lại phán đoán khi nãy của mình một lần nữa:
- Muôn tâu thái hậu, vị cô nương này đã mang thai được một tháng. Nhưng do sức khỏe quá yếu ớt lại phải chịu tác động mạnh nên… nên… cái thai đã không giữ được nữa.
Đám phi tần hóng chuyện đứng ở bên ngoài cửa nghe lén nãy giờ cũng trợn tròn mắt kinh ngạc, đưa tay che miệng mà lật đật quay ngược trở ra bàn tán.
“Thật không thể ngờ trông cô ta mặt mũi ngây thơ thế kia mà lại làm ra cái chuyện tày đình đến như thế?!”
“Ta tò mò muốn biết cha của đứa bé là ai quá!”
“Phen này, có giời cũng không thể cứu được Mạch Tiểu Khê nữa rồi!”
Hoàng thái hậu hừ lạnh, nhìn Mạch Tiểu Khê đang nằm yên lặng trên giường mà cất lời đay nghiến:
- Ở trong hoàng cung của ta, chưa thành thân mà đã dám mang ô uế, đợi khi cô ta tỉnh lại ta sẽ tống cổ cô ta vào ngục truy xét.
- Mẫu hậu, người không thể gọi đích tôn của mình là “ô uế ” như vậy chứ!
Phương Hàn Lãnh chắp tay nghiêm mặt đáp.
Nhìn thái độ khác thường của con mình, trong lòng hoàng thái hậu khẽ động.
- Con, ý con là sao, hoàng nhi?
Cả tẩm cung bị không khí yên lặng bao trùm, dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập của nhau.
Gương mặt Phương Hàn Lãnh hết sức nghiêm túc, bèn gật đầu mà rằng:
- Phải, nàng ấy đã mang thai cốt nhục của con!Mạch Tiểu Khê đã tỉnh lại từ lúc nào. Toàn bộ cuộc trò chuyện của họ nàng đã đều nghe thấy hết. Nàng cắn chặt đôi môi của mình, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy xuống, đôi môi vì đau mà lập tức chảy máu.
Càng nghĩ tới đứa con xấu số, nàng càng căm hận Phương Bành Hạc bấy nhiêu. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới ham muốn hư vinh là sẽ nhập cung làm phi tần. Nhưng dù sao âu cũng là cốt nhục ruột thịt của hắn, vậy mà hắn lại vô tình đến mức không nhận con.
Chờ hoàng thái hậu đi khỏi, Phương Hàn Lãnh đến bên ngồi xuống cạnh nàng, dịu dàng cầm lấy đôi tay của Mạch Tiểu Khê mà nói:
- Tiểu Khê, ta biết muội đã tỉnh lại rồi. Muội hãy nghỉ ngơi cho khỏe hẳn. Chuyện này, ta sẽ bàn bạc kĩ lưỡng lại với muội sau.
Mạch Tiểu Khê nhẹ nhàng gật đầu.
Lòng người vô tình, hoa rơi hữu ý!
Phương Bành Hạc ngồi lặng lẽ trong tẩm cung, phê duyệt tấu sớ. Gương mặt anh tuấn của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, quả thật máu lạnh còn hơn cả băng tuyết.
Phương Hàn Lãnh gõ cửa bước vào, muốn một lời hai mặt nói rõ với hoàng huynh của mình.
- Sao vậy? Hoàng đệ tới tìm ta là vì chuyện của Mạch Tiểu Khê hay sao?
Phương Hàn Lãnh ngồi bên cạnh, gật đầu đáp:
- Hoàng huynh, đệ chỉ muốn hỏi, vì sao huynh không nhận con. Mặc dù đứa bé đã không còn, nhưng chí ít cũng nên để cho nó có danh phận chứ?
Giọng nói của Phương Hàn Lãnh càng về sau càng trở nên run rẩy. Không phải vì huynh ấy sợ Phương Bành Hạc mà là vì huynh ấy đang cố gắng che giấu nỗi tức giận của mình vào bên trong.
Đứa bé cũng là cốt nhục đầu tiên của Phương Bành Hạc. Vậy mà…
Phương Bành Hạc cong môi cười lạnh, chán ghét đáp:
- Ta đã nói đó không phải là cốt nhục của ta
Biết mình không thể đôi co với hắn được, Phương Hàn Lãnh cũng dịu lại giọng, mỉm cười chua chát, đáp:
- Vậy thì hoàng huynh, đệ tới đây là để xin hoàng huynh ban hôn cho đệ!
- Ban hôn?
Phương Bành Hạc ngạc nhiên hỏi lại.
- Đúng vậy! Đệ muốn thành thân cùng Mạch Tiểu Khê!