Vật Cưng Của Đế Vương

Chương 65: Đầu vùi trong hồ Sen




Cấm vệ quân cùng La Hải Triều gần như đã lục tung khắp mọi chỗ có thể trong hoàng cung nhưng đều không tìm thấy dấu vết của chiếc đầu Mật Lan.
Có điều, họ không thể ngờ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, chiếc đầu đáng thương tội nghiệp của Mật Lan đã bị hung thủ dùng chính mớ tóc dài mà đem buộc vào trong một tảng đá to, dìm xuống chiếc hồ sen ở cạnh ngự hoa viên.
Chỉ đến khi một người thái giám phụng lệnh hoàng thái hậu dọn dẹp cặn bẩn trong hồ, vô tình trông thấy dưới đáy có vật gì đó trông rất khả nghi. Bởi nước trong hồ sen rất trong, có thể dễ dàng nhìn thấy những chú cá nhỏ đang bơi lội nên ông nghi ngờ mà dùng gậy chọc chọc xuống.
Nào đâu, tảng đá được đẩy ra, chiếc đầu trắng bệch đáng thương của Mật Lan lập tức nổi lên, khiến vị thái giám già vì sợ quá mà ngã lăn từ trên xuồng xuống dưới hồ, suýt chút nữa thì chết đuối.
La Hải Triều cùng Phương Hàn Lãnh nhanh chóng đi đến, xem xét tình trạng của cái đầu.
Vì chiếc đầu của Mật Lan đã bị ngâm trong nước một ngày, do vậy đã xảy ra hiện tượng phù nề, trắng bệch, bắt đầu bốc mùi hôi.
- Tàn nhẫn quá!
Tiến Hoàng Long đứng bên cạnh La Hải Triều mà thương cảm nói.
Một phi tần tuổi chừng đôi mươi xuân thì, xinh đẹp như hoa như ngọc, chỉ trong một đêm lập tức biến thành một cỗ thi thể không toàn vẹn.
Phương Hàn Lãnh ngồi xuống bên cạnh thi thể của Mật Lan, cẩn thận quan sát kĩ vết cắt trên cổ. Trầm tư một lúc, huynh ấy bèn nghiêm giọng mà đưa ra kết luận cuối cùng:
Hung thủ giế/t chết Mật Lan nương nương bằng cách chặt đầu. Y đã dùng một thanh kiếm có lưỡi vô cùng sắc bén, một đường hạ xuống đã dễ dàng chặt đứt đầu của Mật Lan. Quan sát vết cắt trên cổ, phần thịt rất nhẵn và đều, y còn phải là một kẻ có võ công không phải hạng xoàng. Từ đó chúng ta có thể dễ dàng khẳng định suy đoán trên là đúng.
Nếu họ không nhanh chóng phá được hai vụ án này thì chắc chắn sẽ có thêm vài người nữa phải chết.
Mạch Tiểu Khê đang đứng bên cạnh Phương Hàn Lãnh, nhẹ nhàng mà nói:
- Thiếp nghĩ hung thủ lựa chọn các phi tần của hoàng thượng để giết hại là nhằm gửi đến chúng ta một thông điệp nào đó.
Yên lặng một lúc, nàng bèn nói tiếp:
- Hàn Lãnh, thiếp thiết nghĩ chúng ta có thể thiên về phương án giết người với mục đích báo thù.
Nghe suy đoán của Mạch Tiểu Khê, đôi mắt Phương Hàn Lãnh khẽ nhíu lại. Nàng nói cũng rất có lý. Chắc hẳn hung thủ phải có cừu hận rất lớn với một kẻ nào đó trong hậu cung của Phương Bành Hạc, do vậy mới nhẫn tâm ra tay gi/t chết những ai có trong hậu cung để mà trả thù.
Lại một ngày dài nữa trôi qua, hai cỗ thi thể để càng lâu sẽ lại càng bốc mùi. Mặc dù thời tiết lạnh nhưng cũng không thể ngăn chặn sự phân hủy của xác chết. Nhà xác không ngừng phảng phất thứ mùi kì dị khiến người nào hít phải đều cảm thấy vô cùng lợm giọng, buồn nôn.
Nếu họ không nhanh chóng phá được án, chỉ e tối hôm nay sẽ tiếp tục xảy ra thảm án nữa.
Trong lúc Mạch Tiểu Khê cùng Phương Hàn Lãnh đang cùng dùng điểm tâm thì Triệu công công đem lệnh của Phương Bành Hạc truyền tới.
- An Bình vương gia, hoàng thượng cho gọi ngài tới ngự thư phòng có việc quan trọng muốn bàn.
Phương Hàn Lãnh nghe lệnh vội đặt chén trà xuống, bước nhanh theo sau Triệu công công. Trong phòng lúc này chỉ còn một mình Mạch Tiểu Khê cùng nha hoàn của mình. Dạo này mối quan hệ của nàng và Phương Hàn Lãnh đang tiến triển rất tốt, đi đâu cũng có nhau, trông họ giống hệt một đôi phu thê hạnh phúc.
Nhưng điều làm nàng cảm thấy kì lạ nhất đó là thái độ của hoàng thái hậu. Bà ta không lên tiếng phản đối, cũng không nói rằng mình đồng ý mà từ đầu tới cuối đều giữ thái độ yên lặng đến đáng sợ.
Mặc dù Mạch Tiểu Khê sắp trở thành vương phi của Phương Hàn Lãnh, cũng đồng nghĩa với việc sẽ trở thành con dâu của bà ta, vậy mà hoàng thái hậu đều chưa một lần truyền lệnh gặp riêng nàng.
Mạch Tiểu Khê cũng không quan tâm. Lễ nghĩa, quy cách khi phải thành thân nàng cũng chẳng buồn hỏi đến. Dù sao thì ngay sau khi hôn lễ kết thúc, nàng cùng Phương Hàn Lãnh sẽ đường đường chính chính mà xuất cung, không còn phải dè chừng sự kiểm soát độc đoán của Phương Bành Hạc nữa.
Thêm nữa, Phương Hàn Lãnh đã hứa, để nàng nà toàn xuất cung, huynh ấy sẽ trở lại hoàng cung dâng hưu thư.
Phương Hàn Lãnh lúc nào cũng chu đáo và cẩn thận đến như thế.
Tại thư phòng của Phương Bành Hạc…
Không khí xung quang vô cùng yên tĩnh, đôi khi chỉ nghe thấy tiếng sột soạt mở tấu chương của hắn.
Dạo gần đây, Phương Bành Hạc phải xử lý chính sự vô cùng nhiều, tấu chương chất dày như núi. Hắn làm việc không quản ngày quản đêm, cũng chưa từng kêu mệt lấy một tiếng.
Hơn nữa, dạo gần đây, hoàng cung xảy ra rất nhiều chuyện lớn, hết vụ án giết hại các phi tần mà vẫn chưa tìm ra được hung thủ, đến cả hôn sự của Phương Hàn Lãnh cùng Mạch Tiểu Khê cũng sắp tới.
Chỉ còn mười ngày nữa…
- Hoàng huynh cho gọi đệ sao?
Phương Hàn Lãnh đẩy cửa bước vào.
Hai huynh đệ bọn họ từ trước tới nay đều thoải mái, vô tư với nhau như vậy, nên việc hành lễ trước mặt Phương Bành Hạc sớm đã bỏ qua một bên.
Phương Bành Hạc nghe tiếng Phương Hàn Lãnh bèn ngẩng đầu lên nhìn, đoạn đặt tấu sớ sang một bên, ngả lưng ra sau mà nói:
- Ta gọi đệ đến để bàn qua về vụ án này. Đệ có nhận thấy điểm chung của cả hai vụ đều nằm ở đâu không?
Phương Hàn Lãnh nghe hắn nói bèn gật đầu tán thưởng, nhẹ nhàng đáp:
- Có hai điểm chung mấu chốt ở trong vụ án lần này. Thứ nhất, nạn nhân đều là các phi tần trong tẩm cung của hoàng thượng. Thứ hai, hung thủ nắm rất rõ địa hình và giờ giấc sinh hoạt của hậu cung, do vậy y dễ dàng gây án, qua mặt lính gác. Đệ nói có đúng không, hoàng huynh?
Hai điểm này cũng là suy đoán của Phương Bành Hạc. Quan trọng nhất hung thủ phải có mối cừu hận rất sâu đối với một kẻ nào đó nên mới nhẫn tâm mà thẳng tay giết hại như thế.
Tuy nhiên, Phương Hàn Lãnh đã bỏ qua một chi tiết hết sức quan trọng. Đó là, hung thủ không những giỏi võ công mà còn làm chức to trong cấm vệ quân hoặc triều đình. Cho nên y mới có thể ngang nhiên mà đi lại trong hoàng cung, động thái không khiến lính gác chú ý.
Phương Hàn Lãnh nghe hoàng huynh của mình nói cũng gật đầu theo, vừa đúng lúc La Hải Triều gõ cửa cung kính bước vào, hai người cùng không ai bảo ai ngước lên nhìn.
Nếu suy đoán của họ là đúng thì…
Có người từng nói:
“Thứ họ cảm thấy sợ hãi nhất không phải là lòng dạ con người mà là bóng đêm. Khi màn đêm buông xuống cũng là thời điểm tâm can họ bị nuốt chửng và bóp nghẹn, cố thoát cũng không thể thoát.”
Hạ Bích phi hiện tại vẫn chưa ngủ. Đôi tay nàng ta vẫn không ngừng thêu tranh, không biết mệt mỏi là gì.
Bức tranh Hạ Bích phi thêu là một bức hình đôi chim phượng vũ đang chao liệng trên nền trời xanh thẳm. Hạ Bích phi còn thêu cả dòng chữ chúc mừng sinh thần rất to và đẹp ở hai bên cạnh đôi chim. Năm ngày tới sẽ là sinh thần của hoàng thái hậu, hoàng cung sẽ tổ chức một buổi yến tiệc rất lớn để chúc mừng.
Hạ Bích phi biết hoàng thái hậu không chỉ yêu hoa mà còn rất thích tranh thêu. Do vậy, vì để muốn lấy lòng hoàng thái hậu, nàng ta quyết định tự tay mình thêu một bức tranh thật hoàn chỉnh để dâng. Nhất định hoàng thượng sẽ chú ý đến nàng ta, Hạ Bích phi thầm nghĩ.
Nữ hầu của Hạ Bích mặc dù đôi mắt đã gà gà nhưng vẫn cố gắng mở thật to, không dám ngủ gật.
Lúc này đã là canh hai, mọi người đều đã đi ngủ hết, chỉ riêng phủ của Hạ Bích vẫn còn sáng đèn.
Từ phía đằng xa, một bóng đen cao lớn đang đứng lặng yên, đưa mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình của Hạ Bích phi in lên trên thành cửa.
Trên tay y cầm một chiếc búa sắc lẻm, lạnh lùng mà tàn ác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.