– Vì ta là hoàng đế. Mọi quyền hạn tuyệt đối, đều nằm trong lòng bàn tay của ta!
Một lời này vừa thốt ra, trái tim Mạch Tiểu Khê khẽ co thắt lại. Hắn ỷ vào vị thế và quyền lực của mình, do vậy mới hành hạ và bức ép nàng đến con đường cùng như thế.
Ngay cả đứa con tội nghiệp…
Càng nghĩ, cơn uất hận trong lòng Mạch Tiểu Khê càng dâng lên, chỉ muốn ngay lập tức mà phát tiết.
Nàng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, bèn dùng chính cây trâm cài tóc Phương Hàn Lãnh tặng cho mình, thẳng tay đâm mạnh xuống vai Phương Bành Hạc. Bàn tay đang giữ chặt nàng của hắn vẫn không hề nới lỏng ra dù chỉ một chút.
Nước mắt Mạch Tiểu Khê chợt rơi lã chã, nàng nghẹn ngào nói:
– Chính vì thứ quyền hạn tuyệt đối đến mức độc ác này của ngươi mà đã nhẫn tâm hại chết con của ta. Ta căm hận ngươi đến tận xương tủy.
“Ta căm hận ngươi đến tận xương tủy!”
Trong lòng Phương Bành Hạc chợt cảm thấy vô cùng nhói đau. Sự đau đớn này khiến hắn không thể làm chủ được bản thân mình nữa mà nhẹ nhàng buông Mạch Tiểu Khê ra, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc trâm nhọn sắc đang cắm lên trên người.
Thì ra, nàng vẫn luôn căm hận hắn đến như thế.
Tuy nhiên, bản thân Phương Bành Hạc vốn rất ương bướng và độc tài. Mạch Tiểu Khê càng muốn nhanh chóng rời xa hắn bao nhiêu thì hắn lại càng muốn khống chế và kiểm soát nàng bấy nhiêu.
Ngay khi Mạch Tiểu Khê vừa xoay người bước đi được mấy bước, Phương Bành Hạc đã thẳng tay rút mạnh chiếc trâm ra khỏi vai mình. Hắn mặc kệ máu tươi đang chậm rãi rỉ ra qua kẽ áo, lao tới phía trước kéo mạnh Mạch Tiểu Khê lại lần nữa, đoạn hung hăng bóp lấy cổ nàng mà cưỡng hôn.
Dật Hi bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây ngốc. Hôm nay là ngày đại hỉ của nàng ta và hoàng thượng, là ngày nàng ta chính thức trở thành hoàng hậu- người phụ nữ đầu ấp tay gối, cùng hắn cai trị Tích Quốc. Ấy vậy mà, ngay trước tẩm cung đại hôn, hắn lại ngang nhiên ôm hôn một người con gái khác trước mặt nàng ta.
Dật Hi càng nhìn cảnh tượng trước mắt này càng cảm thấy vô cùng tức giận và ngứa mắt. Do vậy nàng ta bèn kéo mạnh cánh cửa ra, hung hăng bước tới phía hai kẻ trước mặt.
Đến giờ phút này, Dật Hi cũng không còn phải giấu giếm bản tính thật sự của mình nữa.
– Bệ hạ!!!
Nghe tiếng gọi, Phương Bành Hạc miễn cưỡng rời khỏi đôi môi mềm mại của Mạch Tiểu Khê, nhưng hắn vẫn còn thèm muốn thêm nữa.
Mạch Tiểu Khê nhìn thấy người tới là Dật Hi, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ và có lỗi, vội vàng dập đầu hành lễ:
– Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương!
Thái độ của Dật Hi không còn niềm nở với nàng như khi trước nữa, mà thay vào đó là một sự căm ghét đến tột cùng. Dật Hi ngước nhìn Mạch Tiểu Khê bằng một ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, đến chào hỏi một câu cũng không thèm đếm xỉa.
– Bệ hạ, thần thiếp, thần thiếp đã đợi người gần bốn canh giờ!
Dật Hi hai mắt rưng rưng, bên trong giọng nói chứa đầy sự thương xót và đau khổ.
Thế nhưng, Phương Bành Hạc vẫn không tỏ ra một chút động lòng nào. Hắn không buồn liếc nàng ta, hừ lạnh đáp:
– Thân làm hoàng hậu một nước mà lời nói không dứt khoát, mới đầu đã khóc lóc yếu ớt. Đừng để ta phải phế hậu chỉ trong vòng vài ngày!
Lời cảnh cáo này của Phương Bành Hạc khiến Dật Hi cả kinh, nhanh chóng lấy lại tinh thần, đầu cúi nhẹ xuống đất, cắn cắn môi chờ đợi.
Mạch Tiểu Khê không muốn dây dưa không dứt với hai người bọn họ, nhân cơ hội bèn cáo lui trước. Nhưng hành động tiếp theo của Phương Bành Hạc khiến hai người con gái đều sửng sốt không ngừng. Hắn không chịu buông tha cho nàng rời đi, mặc kệ hôm nay là ngày phong hậu, mặc kệ nàng là vương phi của hoàng đệ hắn, tất cả hắn đều bỏ ngoài tai hết.
Giờ phút này, hắn thật sự rất muốn nàng, thèm khát nàng. Do vậy, Phương Bành Hạc dùng đôi tay cứng ngắc của mình giữ chặt lấy Mạch Tiểu Khê, đoạn bế xốc nàng lên trên tay, mặc cho nàng la hét, giãy giụa mà bước nhanh vào phòng tân hôn, giơ chân đạp mạnh cánh cửa.
Chỉ để lại một mình Dật Hi ngơ ngác, mãi không thể nào lấy lại bình tĩnh mà đứng ngây ngốc ở ngoài sân, ánh mắt dính chặt vào căn phòng tân hôn vốn là của mình kia.
Ánh nến bên trong bị Phương Bành Hạc thổi tắt, cả căn phòng tân hôn trở nên tối tăm. Còn hai người họ làm gì với nhau, không cần hỏi Dật Hi cũng tự biết.
Nàng ta ngồi phịch xuống dưới đất, ngửa cổ lên trời cười như điên. Mặc lệ cho những giọt nước mưa lạnh lẽo đang không ngừng rơi xuống, làm ướt cả hỉ phục.
– Phương Bành Hạc, tại sao ngươi lại có thể đối xử với ta như thế cơ chứ.
Mạch Tiểu Khê hoàn toàn không thể chống cự nổi. Nàng cảm thấy bản thân mình lúc này vô cùng nhục nhã. Mặc cho Phương Bành Hạc đang không ngừng tham lam mà mơ/n trớn cơ thể của mình, Mạch Tiểu Khê chỉ nhìn chằm chằm lên trên trần nhà bằng ánh mắt vô hồn.
Thân dưới của nàng nhanh chóng bị xé rách, sau đó là cảm giác bị lấp đầy đau đớn, hai hàng nước mắt mặn chát không ngừng chảy ra.
Chỉ còn vài mét nữa thôi là nàng đã có thể trở về An Bình phủ, Phương Hàn Lãnh đang chờ đợi nàng.
Vậy mà…