Editor: Thuỷ Nguyệt Lam
Trở lại trong phòng, Tô Ngưng Mi bình phục lại tâm tình rồi mới ghé qua mắt mèo trên cửa phòng nhìn ra ngoài thì phát hiện người đàn ông kia đã không còn ở trong phòng khách. Lúc này cô mới ngừng nhìn qua lỗ hổng, âm thầm nhắc nhở mình về sau tuyệt đối không thể một mình ở chung với anh ta, nếu không trong sạch của cô định khó giữ được a!
Tô Ngưng Mi khóa trái cửa lại, trực tiếp đi vào không gian, mấy ngày nay cô vội vàng chạy ngược chạy xuôi cùng với người nhà, luôn không dám vào không gian. Vừa tiến vào không gian liền phát hiện giá nho sau nhà gỗ đã kết đầy quả, chùm quả trĩu nặng như sắp kéo rơi dây nho xuống. Ruộng ngô phía sau kia cũng đã trưởng thành khiến cả phiến ruộng nhuộm màu xanh ngắt, rau dưa gieo trồng mấy ngày hôm trước cũng đã sẵn sàng để người hái, Tô Ngưng Mi vội vàng vận dụng linh khí trong cơ thể thu hoạch ngô, nho và rau dưa.
Tô Ngưng Mi thu hoạch nho cùng ngô, lại gieo chút lạc, đậu đỏ, đậu xanh, đậu tương, vân vân, mặt khác cũng gieo thêm hoa quả, dưa hấu, dâu tây mà mình thích ăn.
Linh khí trong cơ thể nhanh chóng bị hao phí không còn một mảnh, cô ngồi xếp bằng xuống bắt đầu vận hành đại chu thiên, chờ linh khí trong cơ thể đầy mãn, cô lại tiếp tục gieo trồng cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Cô ra khỏi không gian, mở cửa thì thấy là bác gái Chu Thu Tâm: "Tiểu Mi, căn cứ đang cungcấp nước ấm, con mau tắm rửa chút đi, bằng không đợi lát nữa sẽ hết đó."
Căn cứ đã nghiên cứu thiết bị tinh lọc nguồn nước nên đã thống nhất cứ vào năm giờ chiều sẽ cung cấp điện nước cho các khu dân cư trong căn cứ. Nước sẽ cung cấp trong vòng hai giờ, tới mười giờ đêm căn cứ sẽ ngừng phát điện.
Tô Ngưng Mi cảm ơn bác gái rồi nhanh chóng tìm quần áo đi tắm rửa, kết quả vừa mới tắm xong bước ra ngoài đã thấy Liên Cẩn Viên mặt đen như than đang đứng ở trước cửa phòng tắm. Tô Ngưng Mi giật mình nhảy dựng lên, theo bản năng trốn vào phòng tắm, cũng không ngờ là Liên Cẩn Viên chân dài nên đã nhanh nhẹn len vào, còn thuận thế khóa trái cửa lại.
Sắc mặt Tô Ngưng Mi đại biến, cô nhìn Liên Cẩn Viên, hung tợn nói: "Nếu anh dám khi dễ tôi thì tôi có liều cái mạng già này cũng phải đồng quy vu tận với anh!"
Mặt Liên Cẩn Viên càng đen hơn, giọng nói lạnh như băng: "Tôi khiến cô chán ghét như vậy sao?"
"Vô nghĩa!" Tô Ngưng Mi cả giận nói: "Có cô gái nào vui vẻ khi bị người khãc ép buộc chứ!"
"Vậy cô tưởng tôi nguyện ý chắc!" Liên Cẩn Viên quay mặt qua chỗ khác: "Mùi hương trên người cô đối người tu chân mà nói quả thực là mĩ vị khó có thể cưỡng được, tôi cũng rất nỗ lực khắc chế bản thân rồi có được không!"
Súc vật, cho rằng chính mình là chó sao, lại còn rất khó khắc chế! Lời này Tô Ngưng Mi cũng chỉ có thể ngẫm trong lòng. Cô nói: "Một khi đã như vậy thì anh cứ ít tiếp xúc với tôi không phải đà được rồi sao, hoặc là anh mua căn nhà ở nơi khác đi, tội gì phải ở cùng một chỗ với tôi."
Cô ngửa đầu nói chuyện khiến hơi thở phun lên mặt Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên có chút hoảng hốt không được mà cúi đầu hôn lên môi Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi hét lớn một tiếng, đánh một phát vào ngực Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên không chú ý nên bị cô đánh lùi ra sau vài bước. Thấy Tô Ngưng Mi nổi giận đùng đùng, Liên Cẩn Viên rốt cục trầm mặt xuống mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Tô Ngưng Mi nhẹ nhàng thở ra, cấp tốc chạy tới phòng khách. Người nhà họ Tô đều ngồi ở trong phòng khách, thấy Tô Ngưng Mi, bà ngoại vẫy tay nhìn cô: "Tiểu Mi, mau tới ngồi cạnh bà ngoại nào." Tô Ngưng Mi nghe lời đi qua ngồi tán gẫu với bà ngoại. Bà ngoại nhìn đứa cháu gái có dung mạo giống với con gái mình, hốc mắt trở nên chút đỏ: "Ai, nếu mẹ của con mà còn sống thì thật tốt biết mấy......."
Ông ngoại hừ một tiếng: "Trong thế giới như bây giờ thì sống còn khổ hơn chết....." Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tô Ngưng Mi vẫn có thể nhìn thấy một chút tưởng niệm trên khuôn mặt ông.
Tô Ngưng Mi không muốn ông ngoại bà ngoại đau lòng như vậy, cô ngồi ở giữa sofa ôm ông bà ngoại của mình, cười nói: "Ông ngoại, bà ngoại có con ở cùng ông bà mà. Ông bà yên tâm, chỉ cần có con ở đây, nhất định con sẽ để hai người đượcsống một cuộc sống như trước khi tận thế đến." Nhìn mái tóc bạc của ông ngoại bà ngoại, trong lòng Tô Ngưng Mi có chút khó chịu.
Bà ngoại vỗ tay Tô Ngưng Mi, cười nói: "Con bé này, chỉ cần thấy con tìm được một người đàn ông tốt thì bà ngoại đã có thể yên tâm rồi."
"Bà ngoại, bà nói bừa gì vậy......."
Bác gái ở bên cạnh cũng cười nói: "Ý của bà ngoại chính là hi vọng có thể thấy con tìm được hạnh phúc......"
Mấy người ngồi trên sofa cũng đều nở nụ cười.
Tô Ngưng Mi đỏ mặt: "Được rồi, ông ngoại bà ngoại con đi làm cơm, mọi người chờ chút, con sẽ làm đồ ăn thật ngon cho mọi người."
Hàn Bảo ngồi trên sofa nói: "Chị Tiểu Mi, ngay cả dụng cụ để nấu cơm chúng ta còn không có, chỉ có gạo, không có rau dưa, nếu không thì chúng ta cứ tùy tiện ăn chút gì đó ứng phó với cơn đói thôi cũng được."
Tô Ngưng Mi cười cười, tùy tiện lục ra một cái lò vi sóng: "Vài ngày trước chị đã thức tỉnh dị năng không gian rồi......"
Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt kinh hỉ nói: "Chị Tiểu Mi, thì ra chị cũng có dị năng không gian sao?"
"Đúng vậy." Tô Ngưng Mi nói dối cũng không chớp mắt "Lúc trước khi còn ở nhà, vào cái lần đi siêu thị thu thập vật tư với Trình Dung rồi bị đàn zombie vây quanh, chị không may bị zombie cào thương, không ngờ lại thức tỉnh dị năng không gian."
Mấy người Hàn Bảo đều biết đến một lần mà Tô Ngưng Mi đang nhắc đến kia nên sắc mặt có chút khó coi, Tưởng Nhật nói: "Chị Tiểu Mi cũng coi như là trong họa được phúc. Đúng rồi chị Tiểu Mi, trong không gian của chị có những nguyên liệu nấu ăn gì vậy? Em muốn ăn Gà xào cung bảo, muốn ăn thịt nướng, muốn ăn cá......"
"Được được, để chị đi làm cho mọi người." Tô Ngưng Mi nói xong bưng lò vi sóng đi vào phòng bếp. Sau khi nghĩ ngợi gì đó cô lấy ra mấy quả táo và dưa hấu tứ trong không gian: "Đây là hoa quả con thu thập được vào khoảng thời gian trước, mọi người mau ăn đi, nếu không ăn chúng sẽ bị hỏng đấy." Vẻ mặt Tưởng Nhật tràn ngập phấn khởi đi lấy hoa quả, lại tìm một cây bổ dưa hấu ra: "Lâu rồi không được ăn, lâu rồi không được ăn......"
Tô Ngưng Mi mỉm cười nhìn mọi người đang cười đùa huyên náo ầm ĩ mà trong lòng ấm áp lên, lúc này cô mới mang theo lò vi sóng đi vào phòng bếp, thế nên không chú ý tới lầu hai kia có ánh mắt phiền chán.
Một giờ sau mọi người đã thấy những món ăn nóng hầm hập được bưng lên, mùi cơm chín thơm ngào ngạt, trứng sốt cà chua, trứng gà chiên, tương thịt bò, gà hầm khoai tây, thịt nướng, cà tím kho tàu, thịt khô xào hoa rau, cuối cùng còn có canh xương, phân lượng dinh dưỡng đều rất đầy đủ.
Người một nhà đều vui vẻ, thoải mái ngồi ăn cơm chiều, chỉ có Liên Cẩn Viên không xuống lầu, Tô Ngưng Mi suy nghĩ rồi nhờ Tô Hạo bưng đồ ănlên, sau đó cô lại đem toàn bộ tinh hạch zombie trong không gian ra, hiện thời chỉ còn Tô Hạo, Tô Quốc Mai, Mục Tiểu Nghiên là dị năng giả cấp một, Hàn Bảo, Tưởng Nhật Tưởng Nguyệt đều đã lên cấp hai. Chờ khi Tô Hạo bưng mâm xuống dưới, Tô Ngưng Mi mới nói phương pháp sử dụng tinh hạch cho mọi người, cuối cùng cô lấy tinh hạch thú biến dị cấp ba ra, nói: "Viên tinh hạch này sẽ để người có dị năng đạt kỳ cuối cấp hai sử dụng......"
Mấy người tỏ vẻ bản thân sẽ cô gắng, Tô Ngưng Mi nhìn thoáng qua mâm thức ăn đặt ở trên bàn thủy tinh, hỏi: "Anh họ, anh ta chưa ăn sao ạ?"
Tô Hạo nói: "Anh đã gõ cửa rất lâu nhưng vẫn không có ai ra mở cửa nên anh đành bưng mâm xuống đây."
Tô Ngưng Mi a một tiếng, nói: " Vậy mọi người mau nắm chắc thời gian tu luyện đi, dù sao chúng ta đã có đồ ăn, có tinh hạch nên chưa cần phải vội vã ra ngoài đánh zombie, vậy nên mọi người hãy mong chóng tăng cấp bậc của bản thân lên. Còn nữa, trong thời gian tu luyện thì điều kiêng kị nhất là có người quấy rầy, cho nên bác gái với mọi người trăm ngàn lần cũng đừng đi gõ cửa, đến bữa cơm cũng không cần gọi chúng con, sau khi quá trình tu luyện kết thúc chúng con sẽ tự ra ăn. Các loại nguyên liệu nấu ăn con đều đã trữ trong phòng bếp rồi, cũng đủ để cả nhà ăn trong một khoảng thời gian dài."
Chu Thu Tâm gật đầu: "Bác biết rồi, bác sẽ không đi quấy rầy các con."
Lúc này mọi người mới trở về phòng nắm chặt thời gian tu luyện, Tô Ngưng Mi cũng trở về phòng rồi tiên vào trong không gian.
Tô Ngưng Mi vào không gian dùng linh dịch với nho ủ ra vài bình rượu nho, cuối cùng ánh mắt nhìn về cung điện có phong cách cổ xưa phía xa kia, niệm tưởng một cái, cả người cô đã ở trong tòa cung điện đó. Tầng thứ nhất bên trong sung điện chính là nơi vẽ bùa, tầng thứ hai là luyện chế đan dược, tầng thứ ba lưu giữ các loại pháp bảo, đáng tiếc với tu vi hiện tại của cô căn bản là không thể khống chế được pháp bảo.
Tô Ngưng Mi lấy ra một quyển sách hướng dẫn vẽ bùa cơ bản nhất trên giá sách ở tầng một. Bên trong có vài phương pháp vẽ phù triện (bùa) cấp thấp, Tô Ngưng Mi hơi chần chờ rồi mới quyết định chính mình thử vẽ bùa. Cô cầm theo cuốn sách đi vào phòng vẽ bùa ở tầng một. Bên trong có một cái bàn lớn bằng gỗ lim mang phong cách cổ xưa, một cái ghế bằng gỗ lim, bên cạnh dựng một cái tủ bằng gỗ lim, mở ngăn tủ ra thì thấy trong ngăn tủ tất cả đều là những lá bùa vàng chưa được sử dụng.
Nhứng lá bùa màu vàng này cũng được chia thành cấp thấp, trung cấp và cao cấp.
Lấy một lá bùa cấp thấp ra, Tô Ngưng Mi đi đến cạnh cái bàn và đặt sách cùng lá bùa lên bàn, chính mình cũng ngồi xuống. Cô dựa theo thủ pháp hướng dẫn trong sách, tụ linh khí đến đầu ngón tay vẽ theo hình vẽ hỏa phù ở trong sách.
Mới vẽ được một nửa mà Tô Ngưng Mi đã không thể vẽ nổi nữa, trong cơ thể cô đã không còn lấy một chút linh khí.
Theo lý thuyết thì hiện tại lượng linh khí trong cơ thể của cô đã tương đương với một lá hỏa phù cấp thấp chứa đầy linh khí rồi, thế nhưng cô lại chưa thể vẽ thành công hỏa phù. Cô nhớ trong tiểu thuyết có giải thích rằng bản thân phù triện cấp thấp cũng không bao hàm lượng linh khí lớn, sở dĩ Trúc Cơ tu sĩ còn chưa thể vẽ bùa là vì trong quá trình vẽ bùa sẽ tiêu hao một lươngđ linh khí lớn gấp mấy lần so với lượng linh khí được tụ trong phù triện cấp thấp. Nói cách khác thì chỉ khi người nào có tu vi đạt tới Kết Đan kỳ mới có thể vẽ được phù triện cấp thấp, tu vi đạt Nguyên Anh mới vẽ được trung cấp phù triện, tu vi Hóa Thần có thể vẽ phù triện.
Luyện đan cũng tuân theo nguyên tắc trên.
Tô Ngưng Mi thất vọng vò nát lá bùa hỏng trong tay va vứt vào góc xó. Ai... Phải tới khi nào thì cô mới có thể đạt Kết Đan Kỳ a. Xem ra cô chỉ có thể chờ tới khi đạt tu vi Kết Đan kỳ mới có thể quay lại đây. Một miếng thịt lớn như vậy lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, cảm giác thật xót xa. Đột nhiên cô lại nghĩ đến Liên Cẩn , thoạt nhìn thì hỏa phù trong tay anh ta tựa hồ đều đều là phù triện cao cấp, chẳng lẽ tu vi của anh ta đã đạt tới Hóa Thần rồi sao?
Sau đó Tô Ngưng Mi không còn rối rắm về chuyện vẽ bùa luyện đan nữa, cô lại bắt đầu tu luyện ở trong không gian. Lần tu lyện này mất khoảng mười ngày, mười ngày này cô cũng không đi ra ngoài lấy một lần, mọi người trong nhà cũng không có tới làm phiền cô.
Mười ngày sau, Tô Ngưng Mi nhìn thấy rượu nho trong không gian đã được ủ thành phẩm, cô trút rượu vào hơn mười chai thủy tinh mang ra ngoài. Vừa ra ngoài đã thấy mọi người đều ngồi ở trong phòng khách, Liên Cẩn Viên thế nhưng lại đang trò chuyện với bà ngoại.
"Bà ngoại, người nhà của con đều ở thành phố B, con trở về thăm nhà thì thấy họ vẫn sống rất tốt. Thành phố B cũng đang thành lập căn cứ, chính vì vậy nên con cũng không có gì phải lo lắng." Liên Cẩn Viên cười tủm tỉm đáp lời bà ngoại.
Nhìn thấy Tô Ngưng Mi đang đi xuống lầu, Liên Cẩn Viên nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái rồi lại tiếp tục nói chuyện với bà ngoại. Bà ngoại nhìn thấy Tô Ngưng Mi thì vẫy tay nhìn cô: "Tiểu Mi, cháu mau xuống đây đi, mọi người lắng muốn chết. Con đã ở ở trong phòng cả mười rồi, cũng không biết đói sao, cái đứa nhỏ này."
Ông ngoại trừng mắt liếc nhìn bà ngoại: "Cái bà già này, không phải Tiểu Mi đi tu luyện đó sao, sao có thể tùy tiện quấy rầy con bé được!"
Tô Ngưng Mi ôm hơn mười chai rượu nho đi đến trước sofa, đặt toàn bộ rượu nho lên trên bàn thủy tinh rồi mới cười nói: "Bà ngoại đừng lo lắng, con chỉ tu luyện chút thộ. Hơn nữa trong phòng cũng có đồ ăn nên con sẽ không bị đói đâu. Đúng rồi, ông ngoại bà ngoại, đây là rượu nho con ủ trong lúc nhàn rỗi, mỗi người lấy một chai. Con ủ không nhiều lắm, mọi ngươi mỗi ngày uống một chút sẽ rất có ích đối với thân thể. Rượu nho có pha thêm linh dịch khẳng định sẽ có tác dụng tốt đối với thân thể con người, như vậy mỗi ngày uống một ngụm nhỏ s cực kỳ hữu ích với thân thể.
Trừ thức tỉnh giả ra thì người khác đều được phát hai cha rượu nho, cả Tô Vũ cũng không ngoại lệ, Tô Vũ liếc mắt một cái nhìn Tô Ngưng Mi, nhỏ giọng nói cám ơn.
Dị năng của Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt vẫn là trung kỳ cấp ha, Tô Hạo, Tô Quốc Mai, Mục Tiểu Nghiên đã lên tới cấp hai. Từ cấp một thăng lên cấp hai thật sự rất dễ dàng, nhưng từ cấp hai lên cấp ba lại không dễ dàng như vậy, càng về sau lại càng khó.
Chu Thu Tâm làm cơm chiều rồi kêu cả nhà đi ăn cơm. Tô Ngưng Mi thừa dịp còn có nước ấm nên nhanh nhẹn đi tắm rửa một chút, lại thuận tiện đem quần áo cô mặc trong mười ngày qua ra giặt sạch, cuối cùng là chạy lênban công lầu trên phơi quần áo.
Phơi xong quần áo, Tô Ngưng Mi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng trong phòng của hộ gia đình ở phía đối diện.
--- ---------
Tác giả có chuyện muốn nói: Hai chương, hi vọng nhóm em gái sẽ bình luận nhiều hơn, có đề nghị gì cũng mong hãy đề ra,╭[╯3╰]╮
Nam thật khổ sở a, mãi mà vân không được ăn thịt, buồn ơi là sầu.
Lời editor: Liên ca, anh có thê lưu manh hơn nữa không!