Editor: Tuyền Uri
Trong Đông cung uyên ương giao cảnh liều chết triền miên, nhưng bên ngoài Đông cung lại trực tiếp bùng nổ.
Đầu tiên là Triệu cô nương bị đạp xuống nước, xung quanh mặc dù rất nhiều người, nhưng rõ ràng thấy Thái tử điện hạ đạp nàng xuống nước, vậy ai dám đi cứu nàng ta? Mặc cho nàng ta đạp nước một hồi lâu. Nhưng chuyên môn mà Hoàng hậu phái tới trông thấy Triệu cô nương đã lôi nàng ta lên.
Cho dù là vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây ra.
Cô nương này rốt cuộc là gan to hay là không có mắt? Dưới con mắt của mọi người cư nhiên lại dám hạ tình dược với Thái tử điện hạ, khác nào tìm tới cái chết, nếu nàng ta hạ độc dược, vậy thái tử bây giờ có thể đã là một cái xác rồi a.
Tình tiết nghiêm trọng như này đã có thể giết cửu tộc rồi không phải sao?
Hoàng hậu bên đó vừa nghe được tin này cả người đều không khỏe rồi, theo bản năng liền sai người đi nói cho Hi đế biết, sau đó bà ngây ngẩn một hồi mới phản ứng lại, vừa đứng dậy đi về phía Đông cung vừa lo lắng hỏi: “Vậy Thần nhi bây giờ như thế nào rồi, thái y đã tới chưa?”
Cung nữ vừa vội vội vàng vàng đi theo bà vừa nói: “Sớm đã đi mời Thái y rồi. Bây giờ hẳn đã đến rồi.”
Hoàng hậu hơi yên tâm một chút, nhưng sau khi vội vàng đến Đông cung, phát hiện cửa tẩm điện đóng rất chặt chẽ, Thái y lại thủ ở cửa không có vào, Hoàng hậu tức giận, người còn chưa tới, lời đã nói ra: “Đây là chuyện gì vậy? Sao đều đứng ở cửa không vào, Thái tử đâu?”
Đám người ở cửa đột nhiên hồi phục lại tinh thần hành lễ với bà, nhưng từng nét mặt đều rất kỳ lạ, Hoàng hậu há miệng vừa định hỏi, kết quả tới gần một chút, lập tức nghe thấy âm thanh từ trong tẩm điện truyền ra khiến cho người ta phải đỏ mặt tim đập mạnh.
Hoàng hậu đỏ mặt lên trước, sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó trong lòng giật mình, nhanh chóng hỏi: “Trong đó là ai, người mà Thái tử đang ở cùng là ai?”
Lạc Quỳ là người đầu tiên phục vụ bên cạnh Tạ Bích Sơ, nghe vậy đứng dậy nói: “Hồi nương nương, là Tạ cô nương.”
Sau khi nàng ta nói xong đợi một lúc mới thấy phản ứng của Hoàng hậu, không nhịn nổi khẽ ngước mắt lên, lại kinh hoảng phát hiện Hoàng hậu trực tiếp sững người ra nơi đó, trên mặt một bộ dạng ngây ngốc. Ánh mắt càng thêm cứng đờ không chút ánh sáng.
Nàng ta nhịn không nổi kêu một tiếng “nương nương——” Lời còn chưa rơi xuống, Hoàng hậu đã trực tiếp ngã về phía sau.
Đông cung rối loạn lại lần nữa loạn thành một đám, mãi đến khi Hi đế mang theo một cỗ lãnh khí tới mới yên trở lại.
Hi đế xoay ngang Hoàng hậu ôm lên, vừa hướng Xuân Hòa cung đi tới vừa nghe thị vệ nói: “Nương nương là thời điểm nghe người đang ở cùng với Thái tử điện hạ là Tạ cô nương đã ngất đi……..”
Trong mắt Hi đế lóe lên tia sáng không xác định, nói: “Chuyện Đông cung bên đó không cần quản, kêu người bên dưới nên làm cái gì thì làm cái đó. Những chuyện khác đợi Thái tử tỉnh dậy tự mình giải quyết, ngươi đem cô nương của triệu gia xuất cung đi, nói với Triệu ái khanh, Trẫm chờ câu trả lời thảo đấng của ông ta.”
Khi Tạ Bích Sơ mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau rồi, nàng nằm thẳng một lát mới hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra trước đó, thử động động tay chân, lúc này cảm thấy, tiểu thuyết không lừa dối người, quả nhiên là cảm giác bị xe tải cán qua, tứ chi mềm nhũn cạn sạch sức lực, xương sống như bị gẫy vậy.
Nàng căn bản không cần đi sờ vị trí bên cạnh cũng biết, nàng bây giờ nằm một mình trên giường, sau đó tâm tình Tạ cô nương rất không vui, hành động ăn xong phủi đích bỏ đi như vậy thật cặn bã mà.
Mặc dù nàng là tự nguyện, hơn nữa quả thật cũng có cảm giác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng ăn thì cũng đã ăn rồi, nàng cũng không liều chết đổ thừa hắn, có cần phải chạy gấp như vậy không, đáng ghét.
Tạ cô nương quả thực tức nghẹn, vẫn tức nghẹn, càng nghĩ càng uất ức, mũi cay xe cùng nước mắt đều muốn rơi xuống, nàng muốn lập tức xông tới trước mặt hắn nói cho hắn biết nếu như sợ nàng quấn lấy thì buông nàng ra để cho nàng đi đi, nhưng nghĩ lại hành vi như vậy rất có thể sẽ bị hắn hiểu lầm thành cố ý uy hiếp, chỉ có thể ấm ức ở yên.
Nàng lại nằm trên giường một lát, sau khi lại sức mới phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, không nhịn được ngồi dậy tỉ mỉ quan sát.
Bên ngoài vẫn nghe thấy tiếng Lạc Quỳ, nhỏ giọng nói: “Cô nương tỉnh chưa?”
Nghe thấy giọng Lạc Quỳ, Tạ cô nương đột nhiên thở phào, âm thanh từ miệng phát ra có vẻ như khàn khàn không thành tiếng: “Tỉnh rồi, ngươi vào đi.”
Tạ Bích Sơ vừa giơ cánh tay ra để Lạc Quỳ hầu hạ mặc y phục cho, vừa hỏi: “Đây là đâu?”
Lạc Quỳ trên tay ngưng lại, dừng lại một chút mới nhẹ giọng nói: “Là Phương Hoa các.”
Tạ Bích Sơ ngây ra một chút, Phương Hoa các nàng biết, là một tiểu cung điện mở rộng ở góc tây bắc của Đông cung, vì vị trí rất lớn nên bình thường dùng làm nơi Đông cung yến khách, cho tới giờ chưa có tiền lệ người vào ở, nhưng không ngờ, nàng đã thành người đầu tiên vào đây sống.
Tạ Bích Sơ kinh ngạc đứng tại nơi đó, sau đó khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn, càng lúc càng xán lạn, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt đột nhiên trở nên minh sáng, nàng khẽ cười thành tiếng, nhưng trên mặt lại đầm đìa một mảnh.
Nước mắt theo gương mặt của nàng rơi xuống, đọng lại trên chiếc cằm của nàng, óng ánh như tình cảm trong trắng của nàng, từ đó chết đi.
Cố Thần, đã làm nhục nàng như vậy, đúng a, hắn vốn không muốn, hắn đã kêu nàng ngăn hắn lại, ai mượn nàng phạm tội nhất định dâng lên cửa, đáng đời!
“Cô nương,” Lạc Quỳ có chút thương hại nhỏ giọng: “Chuyện này là do Hoàng hậu nương nương làm chủ.”
Tạ Bích Sơ giống như không nghe thấy, Hoàng hậu làm chủ thì sao nào, nơi đây là Đông cung, coi như Hoàng hậu làm chủ, nếu không có Cố Thần ngầm cho phép, Hoàng hậu sao có thể sai khiến người của Đông cung?”
Nàng mở đôi mắt nhòa đi bởi nước nước mắt nhìn tất cả mọi thứ trong căn phòng xa lạ, trong lòng không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ tới lời Nam thần cha dặn khi ở Nhuận Châu, ông nói khi tình cảm phai nhạt, con làm gì cũng đều là sai, con tới gần hắn là sai, con rời xa hắn cũng là sai.
Khi nàng muốn đi hắn không chịu, dùng hết mọi thủ đoạn giữ nàng ở lại, nhưng khi nàng chủ động gần gũi hắn, hắn lại cố tình làm nhục nàng như vậy, xa lánh nàng, nàng làm gì cũng đều là sai.
Khi đó nàng thề son sắt với phụ thân nói, nói hắn sẽ không như vậy, nhưng chân chính tới một ngày, nàng mới phát hiện tất cả những gì nàng đã từng kiên trì đều là 1 câu chuyện cười.
Đều là hư ảo.
Giống như hắn ở trước mặt nàng đóng giả làm Cảnh Hoan vậy, Cố Thần thâm tình mà trước đó hắn ở trước mặt nàng đóng, đều là hình tượng giả.
Nàng ngã vào một lần, lại ngã vào lần thứ hai, lần thứ nhất là ngốc, lần thứ hai là ngu ngốc.
Đúng a, nàng ngu ngốc nhiều như vậy, ngu ngốc đến nỗi hận không thể quay trở về lúc trước, tự cho bản thân mình hung hăng khi đó một cái bạt tai.
Cũng còn hơn bây giờ, bị hắn hung hăng cho một cái tát.
Lạc Quỳ thấy nàng kinh ngạc không nói gì, nghĩ một chút cẩn thận nói: “Cô nương, hay là rửa mặt trước đi, Hoàng hậu nương nương nói, nếu cô tỉnh dậy, thì tới Xuân Hòa cung gặp bà ấy.”
Cô nương, a, nàng bây giờ đã không còn là cô nương nữa rồi, vậy mà vẫn như cũ được người ta kêu là cô nương.
Tạ Bích Sơ nơi khóe môi treo một nụ cười kỳ dị, trấn tĩnh gật gật đầu nói: “Vậy nhanh chút đi, đừng để Hoàng hậu nương nương chờ lâu.”
Thời tiết bên ngoài phòng nắng ráo, Tạ Bích Sơ vừa ra khỏi cửa, đã bị ánh sáng rực rỡ kia chiếu rọi, nhất thời có chút hoa mắt, nàng vịn vào tay Lạc Quỳ một chút mới trở lại bình thường.
Dọc đường đi đều là ánh mắt khác thường, Thái tử điện hạ vốn trước mặt bao người trúng tình dược, chuyện này muốn che giấu cũng không giấu được, theo đó chuyện cùng nàng ân ái cũng có rất nhiều người biết.
Vốn đều cho rằng Tạ Bích Sơ nhờ đó mà một bước lên trời, dù sao thì điện hạ cũng cưng chiều nàng như vậy, dù cho Hoàng hậu nương nương bên đó thái độ có chút mơ hồ, nhưng cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng ai có thể dự liệu được, bên này người còn chưa tỉnh lại, bên kia Hoàng hậu nương nương đã kêu người đem nàng đưa đến nơi vắng vẻ nhất của Đông cung.
Phải biết Tạ Bích Sơ từ lúc đến Đông cung, chiếm tẩm điện trừ nơi tốt nhất của Thái tử điện hạ ra, người vẫn luôn được Thái tử đặt trên lòng bàn tay, sau khi thừa hưởng những cưng chiều chẳng những không có được thế, ngược lại trực tiếp bị lãnh lạc rồi.
Cũng không cần để tâm những lời của người khác.
Tạ Bích Sơ cố nén thân thể khó chịu, thẳng sống lưng từng bước từng bước đều đặn, nàng đúng là không muốn làm ra dáng vẻ ủ rũ cho người ta chê cười, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ được, vào Xuân Hòa cung gặp Hoàng hậu, nàng còn chưa kịp nói gì, đầu tiên đã bị Hoàng hậu nương nương hung hăng tắt mạnh một cái.
Cái tát này rất mạnh, mạnh đến nỗi đem thân thể mà nàng cực lực chống đỡ phá hủy đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không có nhiều huyết sắc lập tức sưng lên như màn thầu.
Tạ Bích Sơ ngồi dưới nền, bên tai một mảnh ong ong, tiếng của Hoàng hậu giống như từ nơi rất xa vọng lại.
“Ngươi sao vậy, sao có thể không biết tự ái, ngươi nếu đi vì sao không đi xa xa một chút, sao lại nhất định phải trở về gieo họa cho Thần nhi, ngươi, ngươi………”
Hoàng hậu vừa nói vừa ôm ngực liên tiếp lui về phía sau, sau cùng ngồi trên ghế lặng lẽ rơi lệ.
Tạ Bích Sơ chầm chậm xoay đầu nhìn về phía bà, lần đầu tiên cởi bỏ dáng vẻ khiêm tốn của mình, châm chọc nói: “Hoàng hậu nên đi hỏi Thái tử ấy, vì sao phải tìm ta lại làm gì! Người cứ làm như ta muốn trở lại lắm không bằng!”
Hoàng hậu rõ ràng là sững sờ, sau đó nổi giận phừng phừng nói: “Ngươi nếu không đồng ý, coi như nó tìm ngươi trở lại, ngươi cũng phải cách xa xa nó chứ! Vừa nói là không muốn lại vừa quấn lấy nó, vậy mà là ngươi không muốn sao?!”
Tạ Bích Sơ tích oán với Hoàng hậu đã lâu, bây giờ coi như là không quan tâm gì nữa, luôn muốn phản bác lại bà cho bà khó chịu, nghe những lời này lập tức phụ họa nói: “Vẫn là bị người nói trúng rồi, ta là cố ý quấn lấy chàng ấy đấy, nhưng tất cả những chuyện này không phải vì người mà ra sao, chúng ta vốn rất tốt, chính vì người, người không muốn ta, nhưng ta sao có thể như vậy mà từ bỏ ý đồ?”
Hoàng hậu tức giận đến mức thở hổn hển: “Cho nên ngươi bèn nhân cơ hội nó trúng tình dược kéo nó lên giường, ngươi sao có thể……..”
“Ta vì sao không thể?” Tạ Bích Sơ ngắt lời bà, giọng điệu có chút khiêu khích: “Huống hồ rõ ràng nhi tử của người nhân cơ hội chiếm lấy thân thể ta, Hoàng hậu nương nương lại đổi trắng thay đen, hành vi ích kỷ như vậy ngược lại rất phù hợp với phong cách của Hoàng hậu nương nương đấy.”
Hoàng hậu căn bản không quan tâm tới vế sau, vừa nghe câu đầu tiên đã nhịn không nổi phản bác lại: “Nó sẽ không vậy, Thần nhi nó biết, nó…….. Dù thế nào đi nữa nó tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhất lại là ngươi!"
Tạ Bích Sơ chế giễu: “Hoàng hậu nương nương vì cớ gì mà lại khẳng định như vậy? Vì duyên cớ người chia rẽ chàng và ta, nhưng chàng vẫn yêu ta, cọng thêm trúng phải tình dược, muốn nhân cơ hội chiếm lấy ta đó là chuyện đương nhiên, Hoàng hậu nương nương vì muốn đem tội danh cài trên đầu ta, thật đúng không từ thủ đoaạn nào a.”
Hoàng hậu một mặt đỏ gay, lời phản bác vốn bật thốt lên: “Chính là vì ngươi nó mới không, vì nó biết ngươi là tỷ tỷ ruột của nó!”
Lời vừa nói ra, Hoàng hậu lập tức buồn bã mím chặt môi, ánh mắt lại có chút lo lắng nhìn về phía Tạ Bích Sơ.
Mà Tạ Bích Sơ sau khi phản ứng lại đã hoàn toàn ngây ra, một câu ngắn ngủn lại vang lên bên tai nàng: Vì nó biết ngươi là tỷ tỷ ruột của nó!
Ngươi là tỷ tỷ ruột của nó!
Nàng phản ứng đầu tiên chính là muốn cười, Hoàng hậu đang đùa cái gì vậy, tuổi của nàng rõ ràng là nhỏ hơn Cố Thần, hơn nữa đơn giản là nhìn vẻ ngoài, nàng so với Cố Thần cũng nhỏ hơn rất nhiều, huống hồ nàng còn có cha có mẹ, khả năng duy nhất có thể cùng chung huyết thống với Cố thần chính là vợ chưa cưới của Nam thần cha, Bạch Thị.
Nhưng Bạch Thị đã qua đời nhiều năm rồi………
Nàng nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên hiện ra phỏng đoán khó có thể tin được, nàng nhịn không được kinh sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng hậu, đối diện với ánh mắt phức tạp của Hoàng hậu, nàng chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh ong ong.
Không thể nào, không thể nào, sao có thể chứ?
Nhưng Hoàng hậu vốn không cho nàng có cơ hội trốn tránh, chầm rãi mở miệng nói: “Ta biết, ngươi hẳn cũng đoán ra, không sai, Bạch thị đó giờ không có 2 nữ nhi, từ đầu đến cuối chỉ có một mình ta.”
“Mà ta cũng chính là vợ chưa cưới của Lăng Vân ca, mẫu thân ruột…….của ngươi.”
Tạ Bích Sơ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mở mở khép khép của bà, hận không thể để bà thu lại lời vừa nói, hận không thể lập tức khiến bà ngậm miệng, nhưng tiếng của bà lại rõ ràng như vậy, liên tục không ngừng truyền vào tai nàng, xé tan bí mật xa xôi trước kia, cũng xé tan sự kiên trì vốn có của nàng, đầm đìa máu tươi.
Chân tướng cứ như vậy tàn nhẫn vô tình, nàng đột nhiên hiểu ra, trước đó Cố Thần vì sao không muốn nói cho nàng biết, việc làm trái với luân lý như vậy từ trong miệng hắn nói ra, tai nàng nghe được, đối với người yêu nhau mà nói, cần phải có đủ dũng khí.
Nhưng giờ phút này, Tạ Bích Sơ hận nhiều như vậy, hận hắn chủ trương muốn gánh tất cả áp lực, bởi vì sự giấu giếm của hắn, nàng như cũ vẫn tồn tại tâm lý may mắn, tồn tại dũng khí quyết đánh tới cùng.
Nếu như trước ngày hôm qua, bọn họ dù cho vĩnh viễn không có cách nào ở bên nhau, nhưng ít ra cũng còn những hồi ức đẹp.
Nhưng sau ngày hôm qua, bọn họ đến hồi ức cũng không có, bởi vì chỉ cần hồi tưởng lại, trong đầu sẽ hiện ra việc trái với luân thường đạo lý kia, cho nên tất cả các chuyện, đều sẽ phải giam cầm vào nơi sâu kín nhất của đáy lòng, không thể đụng vào, vĩnh viễn không bao giờ được tiết lộ ra.
Hắn giấu giếm, nàng tranh đoạt, vốn đều là tình, nhưng bây giờ lại là tội.
Tạ Bích Sơ ánh mắt rã rời, vừa lắc đầu vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không, không thể nào, làm sao có thể?"
Nàng nói rồi tựa hồ như nghĩ ra điều gì, giống như người chìm trong nước bắt được bè gỗ ngẩng đầu lên, nhanh chóng phản bác: “Phụ thân biết thân phận của Cố Thần, nếu chúng ta thật sự là tỷ đệ, vậy phụ thân sao có thể đồng ý cho ta đi theo chàng?!”
Hoàng hậu sững người, sau đó lại lần nữa khóc lên: “Ông ấy, ông ấy quả nhiên hận ta, ông ấy thật sự hận ta, thế như lại như vậy trả thù ta………”
“Không thể nào! Phụ thân coi như hận người muốn báo thù người, ông ấy cũng sẽ không lợi dụng ta!” Tạ Bích Sơ nghiến răng nói, nhưng tự đáy lòng lại thật sự sinh ra chút dao động.
Trải qua mấy ngày nay gặp phải đả kích thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình, hoài nghi tính thực hư của tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không muốn đi hoài nghi Nam thần cha, Tạ Bích Sơ nghiến răng đứng dậy nói: “Ta muốn xuất cung, ta muốn trở về Đại Hoàn, người đưa ta đi, bây giờ, lập tức!”
“Ngươi……….”
“Người không phải là muốn ta đi sao, chỉ cần ta đi rồi, tất cả những chuyện xảy ra lúc trước đều có thể tan thành mây khói, giống như la trước giờ chưa từng xảy ra, người không phải đã nghĩ như vậy sao, hay là nói, người là muốn đem ta diệt khẩu?!” Nói tới câu sau cùng, Tạ Bích Sơ cười châm chọc.
Lệ quang trong mắt Hoàng hậu chợt lóe lên, gấp rút nói: “Ta sẽ không, ta………Nói cho cùng tax in lỗi ngươi, nhưng nếu giữ ngươi lại, là hại 2 người các ngươi a.”
Tạ Bích Sơ dời đi ánh mắt, giọng lạnh nhạt: “Là hại Cố Thần chứ, người cũng không cần làm trò như vậy, nếu đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì nhanh chút đưa ta đi đi.”
Nàng dừng lại một chút lại nói: “Ta không tin người, cho nên ta phải đi hỏi phụ thân, nhưng bất kể chân tướng như thế nào, trong lòng ta người trước giờ đều không phải mẫu thân ta, người không xứng.”
Một tiểu thái giám từ xa chạy tới, Thanh Huy tiến lên mấy bước nghênh đón, nghiêng tai nghe tiểu thái giám nói mấy câu, sau đó quay người, theo bản năng chỉnh lại y phục, lúc này mới đẩy cửa tiến vào.
Trong điện một mảnh mờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ một bóng dáng, Thanh Huy cũng không dám nhìn nhiều, nhỏ giọng bẩm báo: “Điện hạ, Tạ………nàng ấy đã đi rồi.”
Tiếng nói của hắn từ từ rơi xuống, trong đại điện một mảnh tĩnh lặng, qua một hồi lâu, mới vâng lên một âm thanh khàn khàn mệt mỏi: “Biết rồi, lui xuống đi.”
Thanh Huy há miệng muốn nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn là không nói lời nào lui ra ngoài.
Cố Thần trong bóng tối che mắt, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm rơi vào trong kẽ ngón tay, từ từ theo mu bàn tay chảy xuống.
Hắn vẫn còn nhớ khi sắc trời hơi sáng, hắn tỉnh táo lại, đập vào mắt hắn chính là dòng nước thanh đặc của nàng chảy trên ngực hắn, nàng tựa vào cổ của hắn, hơi thở ấm áp phả trên da thịt hắn, lại khiến hco toàn thân hắn nóng rực lên.
Thật là xấu hổ.
Hắn biết hắn rõ ràng phải chống cự lại việc trái với luân thường đạo lý này, nhưng trong tiềm thức hắn lại biết, hắn rất yêu, hắn yêu cực kỳ, hắn không muốn nhớ lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng lúc động tình, khuôn mặt nổi lên lộng lẫy sắc màu.
Thân thể nàng trong vòng tay hắn khẽ run lên, lúc nàng bị hắn hoàn toàn chiếm lấy tư thái nở rộ, trong miệng nàng khẽ kêu tên hắn nghe sao mà êm tai đến vậy.
Hắn rõ ràng biết, khi nàng chủ động bám vào hắn kỳ thực hắn như cũ đã tỉnh táo, lý trí nói cho hắn biết hắn không thể, nhưng thân thể hắn lại nghe theo tâm ý hắn, cùng nàng bước vào trầm luân.
Cho nên đợi đến khi hắn hoàn toàn tỉnh táo, hắn không cách nào đối diện với nàng, càng không cách nào đối diện với điều xấu hổ đó.
Hắn quả thực muốn giữ nàng lại, nhưng khi đó, hắn chỉ hi vọng nàng vẫn luôn ở trong tầm mắt của hắn, hắn không tham lam, hắn chỉ muốn có đủ thời khắc trông thấy nàng là được, đó giờ chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày, có thể phá vỡ luân lý có được nàng.
Trong ký ức tư vị của nàng càng ngọt ngào, thì tội ác của hắn càng sâu nặng, vậy mà đáng sợ nhất lại là, hắn hoàn toàn không có hối hận, thậm chí còn muốn vĩnh viễn gạt nàng để quan hệ như vậy cứ tiếp tục.
Nhưng hắn cũng biết chuyện đó là không thể nào, cho nên hắn để mặc cho mẫu hậu át chế cái suy nghĩ này của hắn, mặc cho nàng rời xa nơi này.
Tim đột nhiên trở nên trống rỗng, giống như là có cái gì đó theo sự rời xa của nàng mà biến mất đi, Cố Thần ôm lấy nơi trái tim khẽ co rút đau đớn, cả người đều không chịu được co rúc lại.
Vẫn còn đang giùng giằng trong sự lo được lo mất, lần này hắn thậm chí còn không mượn cớ hay lý do gì đi đem nàng trở lại nữa, hắn căn bản không muốn tin, đây chính là kết quả sau cùng của hắn và nàng.
Cho dù thời khắc hắn từ trong miệng mẫu hậu biết được chân tướng kia, hắn cũng đã dự đoán được tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Khi đó hắn đã thấy được đoạn cuối con đường, cuối cùng đã gần kề trước mắt.
Nhưng, vẫn đáng, nghĩ tới nàng đã từng ở trước mặt hắn từng lần từng lần một xin đi, nghĩ tới tư thái tươi đẹp của nàng hiện ra dưới thân hắn, Cố Thần chậm rãi nhếch nhếch môi.
Dùng cuộc sống không xác định sau này, đổi lấy một việc có thể khiến cho nàng mãi mãi nhớ tới hắn.
Cả Hoàng cung đều biết, cô nương đến từ Đại Hoàn kia hình như đột nhiên đã bị bệnh nặng rồi, còn Thái tử điện hạ đau lòng quá độ, sau khi nhốt mình trong thư phòng đủ 3 ngày mới đi ra, cả người đều tiều tụy không thành hình, sau đó lại giống như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục xử lý chính sự.
Nhưng chỉ có người chân chính tiếp xúc với Thái tử điện hạ mới biết, nguyên bản là Thái tử điện hạ biến thái, dường như lại càng biến thành tinh xà bệnh, từng phút từng phút trở mặt với ngươi, từng phút từng phút âm thầm thay đổi căn bản không có quy luật nào.
Tất cả các đại thần đều bắt đầu qaq trong lòng, Hoàng thượng chi bằng người ngươi tái xuất giang hồ thống nhất triều đường có phải tốt hơn không, Thái tử điện hạ như vậy bọn thần có chút hold a, để cho Thái tử điện hạ âm tình bất định như vậy đăng cơ thật sự đảm bảo sao, bọn thần thực sự sẽ không bị điện hạ làm hư hỏng theo chứ?
Nhưng rõ ràng Hi đế không nghe được tiếng lòng của chúng thần, một tháng sau chính thức lui về nghỉ ngơi, hạ chỉ Thái tử lập vị, đại điển đăng cơ định vào nửa tháng sau.
Tân nhậm vào vị trí lãnh đạo tối cao của quốc gia chuyện như vậy đương nhiên cần phải ăn mừng, thế là Đại Hoàn và những tiểu quốc xung quanh đều nhận được thư mời của Đại Hi, mời người ta tới chúc mừng thật ra chỉ là một khía cạnh, càng quan trọng là, đổi Hoàng đế rồi, vậy chính sách ngoại giao giữa các quốc gia đương nhiên cũng phải ký kết lại chút a.
Nếu không một ngày nào đó tân đế nói, thật ngại hiệp nghị này là ký với cha ta, đến ta nơi này muốn thay đổi quy củ, khi đó có thể sẽ lớn chuyện rồi.
Cảnh Diệp ngồi trong ngự thư phòng, ngón tay thon dài có lực nắm chặt thiệp mời của Đại Hi, vừa trầm tư vừa không chút để ý nói với nữ tử ở bên dưới: “Có chuyện gì?”
Nữ tử dịu dàng hành lễ, do dự một chút nói: “Hoàng thượng, hôm nay trong cung lời đồn không ngừng, nô tỳ muốn hỏi Hoàng thượng một chút, nên xử trí như thế nào.” Đậu sử biên ba.
Cảnh Diệp hơi nhíu mày: “Lẽ nào cung quy chưa từng cho biết chuyện này nên giải quyết như thế nào?”
“Đương nhiên là cho biết rồi, nhưng……..” Nữ tử ngưng một chút, dưới ánh mắt không biểu cảm của Cảnh Diệp tiếp tục nói: “Có điều tin đồn này lại liên quan đến Hoàng hậu trước đó.”
Cảnh Diệp sắc mặt sầm lại, nhắm mắt nói: “Theo quy củ nặng trên 3 phần, phàm là nói nhăng nói cuội, nếu phát hiện ra lập tức đánh chết!”
Nữ tử kia đáp một tiếng dạ, sau đó trù trừ một lát mới cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng, không biết chuyện này rốt cuộc là thật hay giả?"
Nàng ta dưới ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Diệp tiếp tục nói: “Nếu là thật, Đại Hi này đúng là khinh người quá đáng, đột nhiên bệnh nặng là một chuyện, mọi người đều biết chẳng qua chỉ là lấy cớ mà thôi, bất kể chân tướng như thế nào, nàng ấy cũng là người của Đại Hoàn ta, nếu để mặc cho Đại Hi phách lối như vậy, thật sự sẽ tổn hại đến thể diện của Đại Hoàn ta.”