Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm

Chương 38: Chính thức gặp mặt nữ chính đại nhân




Sau khi người lãnh đạo tối cao của quốc gia phát biểu hùng hồn, vì hưởng ứng lời kêu gọi, một đám nòng cốt quốc gia ở phía dưới, để bày tỏ tinh thần yêu nước, mặc kệ nam nữ già trẻ, tất cả đều nhiệt huyết sôi trào.
Bao gồm Tạ Bích Sơ.
Đương nhiên nàng sôi trào căn bản không phải bởi vì tinh thần yêu nước gì cả, mà là bởi vì đã rất lâu không cưỡi ngựa cho nên rất hưng phấn đó được không?
Nàng cưỡi ngựa, vào lúc xoa tay dắt dây cương chuẩn bị thi thố tài năng, Đức Phi không biết từ nơi nào xuất hiện, hé cái miệng thanh tú cười một tiếng, nói: “Không ngờ năm nay nương nương sẽ đến xuân thú, không phải nương nương không biết cưỡi ngựa sao, từ trước tới giờ chưa từng đến mà.”
Nói xong giống như sực nhớ ra gì đó, đột nhiên che miệng, trên mặt tỏ vẻ ngượng ngùng thật ra là cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Xem cái miệng này của ta, đúng là nói chuyện quá thẳng rồi, nương nương cũng đừng trách.”
Tạ Bích Sơ không giải thích được luôn rồi có được không, căn bản không biết nàng ta có ý gì, sao lại trách nàng ta?
Lúc nàng đang chuẩn bị ngẫm nghĩ, đột nhiên phát hiện cung nữ áo xanh sau lưng Đức Phi đang dùng đôi mắt chứa đựng sự phẫn hận nhìn mình, chống lại ánh mắt của mình thì lập tức cúi đầu, Tạ Bích Sơ có chút khó hiểu, thuận miệng nói một câu, “Cung nữ này rất lạ mặt.”
Đức Phi sửng sốt một chút, nghiêng người theo ánh mắt Tạ Bích Sơ nhìn sang, phát hiện là Chu Tĩnh Tuệ, lập tức che miệng cười nói: “Nương nương đúng là chưa từng nhìn thấy nàng ta, chỉ là cũng không nên xa lạ gì mới đúng,“ nàng dừng một chút, cười đến có chút kỳ lạ, “Nàng chính là Tĩnh Tuệ đó.”
Sau khi vào cung, thì chính là người trong hoàng gia, nên không cho phép có họ của bản thân, cho nên trong một lúc Tạ Bích Sơ không kịp phản ứng, trong đầu vòng vo hai vòng lập tức giống như là bị sét đánh.d*đ+l$q/đ
Không có một chút phòng bị, cũng không có một tia băn khoăn, nữ chính cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của nàng, mang đến cho nàng sự kinh ngạc, cùng với im lặng.
“À, chính là nàng ta sao.”
Tạ Bích Sơ giao tiếp bằng tinh thần với nữ chính đại nhân đã lâu, giờ phút này cuối cùng cũng được nhìn thấy nàng ta, đương nhiên không nhịn được nhìn từ trên xuống dưới, chậc, quả nhiên là một mỹ nhân, mặc dù khuôn mặt không đủ diễm lệ, nhưng dù thế nào thì cũng là một đóa bạch liên xinh đẹp đó, không phải thứ hấp dẫn nam chính chính là “ánh mắt quật cường, vẻ mặt kiên cường” trong truyền thuyết sao, vẻ mặt dành riêng cho nam chính, có thể để cho nàng nhìn thấy thật là có phúc ba đời đó.
Nếu như nàng có thuật đọc tâm, có thể biết được giờ phút này trong lòng nữ chính đại nhân đang suy nghĩ gì, chắc chắn là sẽ không cảm thấy có phúc ba đời nữa.
Chu Tĩnh Tuệ vốn còn cảm thấy lời nói của Đức Phi mấy ngày trước đó nhất định là giả, kẻ ngu không có não như Hoàng hậu đó, sao có thể sẽ bởi vì một chút xíu coi trọng của Hoàng thượng dành cho mình mà gây khó dễ cho bản thân, không thấy Tôn Quý phi cũng lớn lối lâu như vậy, Hoàng hậu cũng không có phản ứng gì sao.
Nhưng giờ phút này, Đức Phi nói đôi câu ngắn ngủi với Hoàng hậu, rốt cuộc lại để cho nàng rõ ràng, trong Hậu cung căn bản sẽ không có người nào hiền lành trong sáng, hiển nhiên tâm cơ của Hoàng hậu sâu hơn so với bất luận kẻ nào, không thì cũng không thể nào đã mấy năm trôi qua, mà vẫn cho người khác ấn tượng là một người đầu óc đơn giản tính tình đơn thuần, chỉ là nàng vốn thân ở hậu vị, ngụy trang như vậy, lại mặc kệ Quý phi rốt cuộc là tại sao?
Chu Tĩnh Tuệ đã suy luận sang âm mưu rồi.
Mà Tạ Bích Sơ cũng đã quan sát xong, mặc dù nghi hoặc lúc trước ở trong cung Đức Phi hận không thể ném Chu Tĩnh Tuệ ra xa để nàng ta không thể nhìn thấy Cảnh Diệp nữa, trước mắt không biết vì cái gì lại dẫn Chu Tĩnh Tuệ tới đây, nhưng mà nàng cũng không tiện hỏi nhiều, vì vậy trực tiếp dời đề tài, nói với Đức Phi: “Ngươi cũng đến chọn ngựa sao? Vậy thì ta đi trước.”
Nói xong thúc vào bụng ngựa chuẩn bị rời đi, Đức Phi choáng luôn được không, lúc trước không phải đặc biệt muốn nhìn thấy Chu Tĩnh Tuệ sao, không phải là muốn hủy nàng ta sao, vậy tại sao gặp được rồi thì đúng là chỉ xem một chút, xem xong rồi quay đầu đi ngay?
Ngươi nhất định là đang trêu đùa ta có đúng hay không?
Đức Phi chớp mắt một cái, vội vàng tiến lên một bước chặn lại nói: “Nương nương dừng bước!”
Tạ Bích Sơ nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?” Tiếp ánh mắt nhìn lướt qua phía sau nàng ta, phát hiện căn bản không có thái giám chuyên môn chọn ngựa đi theo, lập tức bừng hiểu nói: “Thì ra là ngươi đặc biệt tới tìm ta, vậy có việc gì thì ngươi nhanh nói thẳng ra đi, nói nhiều chuyện bỏ...... chuyện không liên quan như vậy để làm gì?”
Nàng nói vô cùng nghiêm túc, trên mặt cũng tràn đầy vẻ vô tội, một đôi mắt hạnh còn trừng thật to, nghi hoặc nhìn Đức Phi, trong lòng lại sắp cười ngất, mặc dù không biết lúc nãy Đức Phi nhắc tới chuyện không tốt gì, nhưng mà một chút cũng không làm trở ngại mình gây cho nàng ta chút khó chịu nhỏ nhỏ.
Đức Phi nghẹn một hơi trong ngực, nuốt không trôi thở không ra, nhịn nhịn mới nói: “Nô tì cảm thấy hình như nương nương rất ưa thích Tĩnh Tuệ, năm lần bảy lượt nhắc tới nàng, cho nên nô tì muốn hiếu kính nàng cho nương nương, để cho nàng thay nô tì phục vụ nương nương, cũng coi như là một phần tâm ý của nô tì......”
Tạ Bích Sơ sửng sốt một chút, sau đó trong lòng là một đám chữ động đỏ chót bay qua...... Dù muốn chết cũng có thể đừng lôi kéo ta hay không, ta với ngươi có thù oán gì, ta bảo đảm về sau sẽ tác hợp ngươi và Hoàng đế, lúc có Hoàng đế cũng nhất định nhanh chóng rút lui, tuyệt đối không quấy rầy các ngươi yêu đương, mặc kệ là yêu cầu gì ngươi cứ việc nói ra ta bảo đảm đồng ý với ngươi chỉ cần ngươi lập tức thu hồi cái tâm ý chết tiệt này đi!
“Không cần......”
“Im miệng!” Tạ Bích Sơ mới vừa mở miệng, một người đi ra từ bên cạnh chuồng ngựa, lạnh lùng mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.