Lạc Kim Vũ đột nhiên vô cùng thương hại nguyên chủ.
Người này ở trong lòng cô có địa vị rất quan trọng, nguyên chủ luôn luôn mù quáng tín nhiệm mẹ mình. Vậy mà người này từ trước cho tới nay không có đối đãi cô giống như người nhà.
Suy nghĩ ăn sâu bén rễ, cho rằng mẹ ruột vĩnh viễn sẽ không hại mình, làm tất cả mọi việc đều chỉ vì tốt cho cô. Hơn nữa, từ nhỏ nguyên chủ đã nhận được sự dạy dỗ lệch lạc của Vân Tú Mẫn, từ đó tạo thành bi kịch trong tương lai của cô cùng con trai.
Thậm chí từ trong trí nhớ nguyên chủ, Lạc Kim Vũ sưu tầm càng nhiều ký ức về Vân Tú Mẫn, lại phát hiện, điểm nhấn quan trọng nhất chính là trận hỏa hoạn vào năm nguyên chủ sáu tuổi.
Vân Tú Mẫn mạo hiểm tánh mạng, không màng nguy hiểm lao vào trong đám cháy cứu cô, bị tủ đè trúng bỏng nặng phần lưng.
Bởi vì không có tiền, năm đó chỉ trị liệu sơ xài, đến nay trên lưng còn giữ vết sẹo lớn.
Sau, chuyện này lại luôn bị Vân Tú Mẫn nhắc tới, giống như tẩy não, ở trong đầu nguyên chủ đắp nặn một người mẹ vĩ đại có thể hy sinh mạng sống vì con gái.
Nhưng Lạc Kim Vũ không rõ chính là..... đến tột cùng là tại sao, lý do gì làm mẹ nguyên chủ không màng hàng xóm ngăn cản, dũng cảm lao vào đám cháy cứu cô, và tại sao bây giờ lại biến thành một người mẹ ghê tởm như vậy?
Chẳng lẽ tất cả chỉ là giả thiết do người tác giả anti fan kia nghĩ ra, chỉ vì làm vai ác có lý do hắc hóa tìm đường chết? Rốt cuộc con trai của nguyên chủ trong quyển tiểu thuyết này chỉ là một vật hy sinh, một vai phụ nhỏ nhoi mà thôi.
Thậm chí mẹ của nguyên chủ căn bản không hề được nhắc đến, có bug cũng khó tránh khỏi.
Lạc Kim Vũ ôm ấp cuối cùng một tia ảo tưởng, bắt lấy Vân Tú Mẫn tay, hai mắt chìm trong nước mắt nhìn bà ta, thống khổ nói:
"Mẹ, con không hy vọng nhìn Dương Dương lớn lên, hiểu chuyện, nghe người ta nói mẹ ruột của mình là một người phụ nữ vì gả vào hào môn không từ thủ đoạn. Con không muốn sau này lớn lên thằng bé sẽ vì có một người mẹ như con mà cảm thấy hổ thẹn. Con tình nguyện vất vả một chút, một mình mang theo con trai sống cuộc sống bình thường qua ngày"
"Sống cuộc sống bình thường?"
Vân Tú Mẫn rút tay về, cười mỉa một tiếng, nói:
"Con gái của mẹ à! Con có biết hiện tại muốn nuôi lớn một đứa trẻ phải tốn bao nhiêu tiền không?"
"Tại sao con không thể thay Dương Dương suy nghĩ? Rõ ràng thằng bé có thể ở Cảnh gia sống cuộc sống giàu sang, làm tiểu thiếu gia, con lại cố tình muốn mang thằng bé ra ngoài chịu khổ"
"Tốt thôi! Cho dù giống như con nói, một mình nuôi thằng bé, nhưng đôi vai của con quá bé nhỏ không thể khiêng, tay không thể nâng thì lấy cái gì nuôi thằng bé?"
"Tiền! Tiền..... Tất cả đều là tiền, con hiểu không?"
"Con có thể đóng phim, con học trường sân khấu điện ảnh, có thể ra ngoài kiếm tiền" Lạc Kim Vũ đem kế hoạch của mình nói ra.
Kết quả Vân Tú Mẫn trực tiếp đánh gãy:
"Đóng phim? Đừng nói chuyện cười, con còn chưa tốt nghiệp, ai thuê? Lúc trước khi còn đi học, thành tích ra sao chính con cũng còn nhớ rõ ràng đi. Lại nói sang năm con đã 24, con cảm thấy còn có công ty nào nguyện ý ký hợp đồng với con?"
Lạc Kim Vũ giơ tay lau sạch nước mắt giả tạo trên mặt, cuối cùng hỏi: "Vậy mẹ có thể cho con mượn trước một trăm ngàn được không? Nửa năm sau con sẽ trả lại cho mẹ"
Vân Tú Mẫn vừa nghe mượn tiền lập tức bắt đầu khóc than, nói đầu tư buôn bán thất bại. Hôm nay ra tới chủ yếu muốn hỏi mượn tiền, không biết con gái có thể lại đào một chút tiền trinh từ Cảnh gia ra cho mẹ hay không?
Lạc Kim Vũ xem như hoàn toàn vì người con gái trùng tên trùng họ vị nữ phụ này chua xót. Cha ruột không nhận, mẹ ruột lại là quỷ hút máu, trên đời này người cô có thể dựa vào cũng chỉ có con trai bé bỏng của mình.
Bản thân nguyên chủ không có chính kiến, tính cách lại bướng bỉnh, có Vân Tú Mẫn "Người mẹ vĩ đại, lời nói cùng việc làm đều mẫu mực", khó trách có thể dạy dỗ Cảnh Gia Dịch từ hiện tại thông minh hiểu chuyện tương lai thành vật hy sinh chuyên tìm đường chết, còn dạy thành người có tính tình ích kỷ, xấu xa ghê tởm.
Nhưng Lạc Kim Vũ lại không giống, cha mẹ cô ở thế giới cũ đã sớm qua đời, sau khi tốt nghiệp THPT lo kiếm tiền chăm sóc bà nội, cách mấy năm bà cũng qua đời. Từ đây, cô có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình.
Lúc đó cô có thể từ một nhân vật vô danh tiểu tốt hai bàn tay trắng, bơi lội trong giới giải trí xông ra một mảnh trời riêng, hiện giờ xuyên vào trong sách, tính cách cũng không thay đổi.
Không có chỗ dựa thì thế nào? Tự cô trở thành chỗ dựa cho bản thân không phải được rồi sao.
Giờ này phút này, Lạc Kim Vũ đã rõ ràng, Vân Tú Mẫn sẽ không vì cô làm ra bất luận điều gì trợ giúp, thậm chí khi biết cô muốn rời khỏi Cảnh gia, khả năng còn sẽ ngáng chân làm cô đi không được. Rốt cuộc bà ta còn muốn hút máu của con gái dài dài.
"Con đã hiểu! Con nghĩ quá ngây thơ rồi, con sẽ mang theo Dương Dương sống thật tốt ở Cảnh gia, tranh thủ gả cho Cảnh Tư Hàn càng sớm càng tốt" Lạc Kim Vũ rũ mắt nhẹ giọng nói.
"Con có thể suy nghĩ như vậy thì tốt rồi" Vân Tú Mẫn cười, tiếp theo lại xòe ra bàn tay, nói: "Tiền đầu tư lần này của mẹ......"
Lạc Kim Vũ ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ bà ta một lần, trên mặt lại vẫn mang bộ dáng khó xử hổ thẹn:
"Tháng trước con cho mẹ quá nhiều, thẻ tín dụng của con hết sạch rồi, gần đây Cảnh mẹ nhìn con gắt gao, con sợ..... Nếu con lại muốn tiền..... khả năng sẽ làm cho mẹ chồng phản cảm, về sau ngược lại......"
Nghe cô nói như vậy, Vân Tú Mẫn cũng không nói điều gì nữa: "Tạm thời như vậy đi, trước tiên con cứ yên tâm ở Cảnh gia đợi một thời gian, nhớ rõ ngoan ngoãn lanh lợi chút, thế hệ trước đều thích như vậy"
Lạc Kim Vũ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai mẹ con tạm biệt ở trước cửa quán cà phê, Lạc Kim Vũ nhìn Vân Tú Mẫn mở ra con BMW màu đỏ đô nghênh ngang đi, tức ứa gan.
Trước mắt, đối với cô mà nói đây là tin tức tốt duy nhất, khả năng nữ chủ là một tiểu hoa đán mười tám tuyến.
Vì làm nữ chủ cùng con trai tương lai của Cảnh Tư Hàn, cũng chính là nam chủ trong quyển sách này gặp mặt, tác giả sáng tạo ra một thành phố tên là Du Thành, tỉnh bên cạnh, nơi được mệnh danh là phim trường lớn nhất cả nước - Phim trường Nam Du Thành.
*Du Thành: Tỉnh, thành phố tên là Du (chỉ có 1 từ)
*Nam Du Thành: phía nam tỉnh, thành phố Du
Trong khu vực phim trường, ngoại trừ diễn viên, còn có số đông người trong lòng mang theo ước mơ, hoặc đơn giản chỉ là nhân viên công tác kiếm ăn qua ngày, còn gọi là diễn viên quần chúng.
Trước kia Lạc Kim Vũ chưa diễn qua vai diễn viên quần chúng, khi cô còn ngồi ở trên ghế nhà trường thành tích khá giỏi, rất được lòng giáo viên, còn chưa tốt nghiệp đã được giới thiệu diễn vai nữ phụ số ba của một vị đạo diễn điện ảnh nổi tiếng. Tài hoa cùng phong cách biểu diễn với ngoại hình khá bắt mắt, đạt được không ít lời khen ngợi.
Nhưng hiện tại cô không có giấy giới thiệu từ nhà trường.
Chỉ nghĩ đến cái học viện điện ảnh đứng hạng chót trong cả nước nguyên chủ đã từng theo học mà còn chưa tốt nghiệp là cô đau đầu.
Cố lên! Diễn viên quần chúng thì diễn viên quần chúng vậy, cô cũng không tin, bằng thực lực ảnh hậu của mình bơi lội trong một đống diễn viên quần chúng chưa từng học chính quy còn không ngoi lên được!
Chỉ là, đến tột cùng muốn như thế nào mới có thể nhanh chóng tìm công việc?
Trước tiên, cô phải điều tra kỹ tình huống hiện tại của giới nghệ sĩ trong thế giới này. Mặc dù phải làm diễn viên quần chúng, cũng không thể vai gì cũng nhận mà không chọn lựa kỹ càng.
Phim truyền hình khẳng định không nằm trong phạm vi suy xét, thời gian quay dài cũng không mang lại bao nhiêu danh tiếng bằng phim điện ảnh.
Hiện tại cô cần nhanh chóng kiếm được tiền, căn cứ thời gian tình tiết trong sách, mẹ ruột nam chủ sau khi vừa về nước đã hàn gắn tình cảm với Cảnh Tư Hàn. Cô cần tiền để nhanh nhanh mang theo Cảnh Gia Dịch rời khỏi Cảnh gia.
Chỉ còn một năm rưỡi..... thời gian không đợi người.
Lạc Kim Vũ ngồi vào một chiếc xe con nhỏ do Cảnh gia cho cô mua trước đó, vừa suy nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, vừa chạy thẳng về Cảnh gia.