Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 57:




Mọi người trong phòng đều bị giật mình bởi hành động đột ngột của Cảnh Tư Hàn, người ngồi ở bên cạnh lập tức cũng đứng lên theo, liên tiếp dò hỏi: "Cảnh tổng, ngài làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Nếu lửa giận trong mắt có thể hóa thành thực chất, ánh mắt của Cảnh Tư Hàn sợ là có thể thiêu cháy hai người đang nắm tay ngoài kia, tốt nhất là thiêu bọn họ thành tro.
"Có chút việc gấp, hôm nay đến này đi, hôm nào lại gặp." Không màng mọi người nghĩ gì, Cảnh Tư Hàn lấy áo khoác đi ra ngoài.
Người đàn ông đứng ở cửa thấy Cảnh Tư Hàn đi ra, nóng nảy. Ông thật vất vả mới nhờ người mời được Cảnh tổng, ông vốn định chờ anh ta say bàn một chút hợp đồng phía nam, kết quả Cảnh Tư Hàn nói dạ dày không khoẻ, không uống rượu được, hiện tại còn muốn rời đi, ai biết cơ hội tiếp theo lại phải chờ tới khi nào?
Ông ta không còn bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến mới vừa nãy, hơi nghiêng người chắn đường Cảnh Tư Hàn, nói: "Cảnh tổng chưa gì đã muốn đi rồi sao, lúc này bữa tiệc chỉ mới vừa bắt đầu thôi mà?"
Trong mắt Cảnh Tư Hàn nào còn bóng dáng của ông ta, anh thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm một nam một nữ đang nắm tay ngoài cửa. Anh có lệ bắt tay với ông ta, nói: "Có việc gấp"
Người đàn ông còn chưa từ bỏ ý định, chỉ vào trên mặt đất nói: "Cảnh tổng, nếu không ngài đi vào ngồi trong chốc lát, chờ bọn họ dọn dẹp sạch sẽ lại đi không muộn, đỡ làm dơ giày của ngài?"
Cảnh Tư Hàn rũ mắt nhìn tô súp đổ đầy trên đất, theo bản năng muốn nhìn Lạc Kim Vũ xem có bị thương không, kết quả vừa nhấc mắt lại nhìn thấy con trai đang ngơ ngác đứng đó nhìn anh.
Cảnh Gia Dịch ngay từ đầu chỉ là bản năng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, ai ngờ lại nhìn đến ba ba đứng ở nơi đó! Bé theo bản năng muốn kêu, chân nhỏ đều bước ra nửa bước, phút cuối cùng lại im lặng không phát ra, thậm chí né tránh.
Bé vốn là đứng ở dưới chân Yến Thanh, giờ phút này càng là gắt gao dựa sát gần đùi Yến Thanh. Bé sợ hãi mà nhìn ba ba liếc mắt một cái, lại lập tức thu hồi ánh mắt, tay nhỏ vô ý thức mà gắt gao nắm lấy vạt áo Yến Thanh.
(*Quả báo tới rồi ( ̄︶ ̄))
Cảnh Tư Hàn thấy động tác của Cảnh Gia Dịch ngực cứng lại, trái tim hung hăng nhói một chút.
Hành động vô ý thức của bé làm anh nhớ lại một ít hình ảnh trước kia, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần Cảnh Gia Dịch nhìn thấy anh, hình như đều chỉ là đứng xa xa nhìn, cũng không gần gũi với anh.
Lúc ấy anh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu thằng bé không muốn gần gũi với anh cũng khá tốt, thẳng cho đến sau này, cái hôm nhìn thấy Cảnh Gia Dịch đứng ở cửa ánh mắt chờ mong muốn anh hôn tạm biệt, lúc đó anh mới biết được, thằng bé cũng không phải không muốn gần gũi anh, mà là không dám.
Mà hiện tại, anh vừa mới tìm được phương pháp ở chung với con, thử chủ động đi tới gần thì Lạc Kim Vũ đã mang theo con rời khỏi anh. Lúc này mới dọn ra có mấy ngày, thằng bé đã bắt đầu muốn trốn tránh anh.
Hiện tại nhìn con trai dựa dẫm vào người đàn ông kia, nhìn dáng vẻ một chút cũng không xa lạ, Lạc Kim Vũ có phải hay không trước kia thường xuyên mang theo thằng bé ra ngoài hẹn hò? Chẳng lẽ chính là bởi vì người đàn ông này mới đột nhiên rời khỏi Cảnh gia?! Thật là lợi hại, một bên thần không biết quỷ không hay mà chui vào trong lòng anh, bên kia thì đã tìm được ba ba mới cho con trai anh.
Giỏi! Rất giỏi! Vô cùng giỏi!
Cảnh Tư Hàn cảm thấy bản thân sắp tức giận đến phát điên, hung hăng cắn chặt hai hàm răng mới đem hỏa khí áp xuống. Lo lắng ánh mắt của mình làm con trai sợ, Cảnh Tư Hàn nhíu mày nhìn người con gái làm tim gan anh đau nhói kia.
Lạc Kim Vũ nghe có người kêu "Cảnh tổng" thì đã có dự cảm không tốt, cô vừa nhấc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy được Cảnh Tư Hàn đang đứng ở bên phải trước cửa phòng VVIP, một khuôn mặt âm u.
Giờ phút này đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô, tầm mắt đó dính sát ở trên người cô làm cô cảm thấy rất khó chịu, động tác vén tay áo sơ mi cũng bị khựng lại.
Yến Thanh chú ý thấy cô bổng nhiên tạm dừng động tác, anh giương mắt nhìn Lạc Kim Vũ, phát hiện tầm mắt của cô lướt qua người anh nhìn về phía sau mình. Anh hơi nhướng mày, quay người lại nhìn, vừa lúc đối đầu một ánh mắt đầy áp lực.
Đối đầu tầm mắt kia chừng một giây, bản năng giống đực của Yến Thanh lập tức bị kích phát, chân phải đi phía trước một bước, ý đồ dùng thân thể ngăn cản tầm mắt của Cảnh Tư Hàn nhìn hai mẹ con.
Giống như là hai con sư tử đang đấu tranh giành lãnh thổ, bọn họ cẩn thận quan sát đối phương, ánh mắt sáng quắc, đồng thời đều có được sự kiên nhẫn hơn người, chỉ cần chờ đến đối thủ sơ hở một cái, sẽ lập tức nhào lên cắn xé cổ họng đối phương một chút cũng không lưu tình.
"Quấy rầy đến các vị khách quý thật sự là ngượng ngùng, chúng ta tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ."
Giám đốc nhà hàng nghe được tin tức vội vã chạy đến đây, trước tiên, ông cúi người tạ lỗi với Cảnh Tư Hàn, lại nhìn thấy vết thương trên tay Yến Thanh, lại cúi người xin lỗi anh:
"Giám đốc Yến, ngài có sao không? Xin mời tới phòng nghỉ của chúng tôi xử lý vết phỏng, hoặc là chúng tôi phái xe riêng đưa ngài tới bệnh viện gần nhất, bên phía chúng tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm toàn bộ chi phí, thật sự là xin lỗi."
Giám đốc nhà hàng đã đến đánh vỡ bầu không khí khó thở ở hiện trường.
"Thì ra là Yến tam thiếu, đã lâu không gặp."
Cảnh Tư Hàn mặt mày nhìn như buông lỏng, thật ra là cả người vẫn cứ căng chặt, ánh mắt dừng không quá một giây ở trên mu bàn tay của Yến Thanh, nói tiếp: "Nhìn dáng vẻ là bị bỏng không nhẹ, giám đốc Lý vẫn nên phái người nhanh chóng đưa Yến thiếu đi bệnh viện thì hơn."
Trên mặt Yến Thanh cũng lộ ra nụ cười không thể bắt bẻ, anh quơ quơ tay, nói: "Đa tạ Cảnh tổng quan tâm, không phải chuyện gì to lớn, rửa tay là được, không ngại."
"Tôi xem bị bỏng chính là có chút nghiêm trọng, nếu không vẫn là đi bệnh viện nhìn xem đi? Tôi đi với anh." Dù sao cũng là vì bảo vệ con trai cô mới bị thương, Lạc Kim Vũ tự nhiên hy vọng Yến Thanh có thể được điều trị dịch vụ tốt nhất.
Nhưng lời này dừng ở trong màng tai Cảnh Tư Hàn lại không giống nhau.
Một người đàn ông trưởng thành trên tay bỏng một chút không hề hấng gì, đáng giá cô phải quan tâm anh ta như vậy? Ha, cảm tình cũng thật không tồi.
Trong lòng chua lòm, trên mặt lại nhìn không ra mảy may tới, Cảnh Tư Hàn thậm chí còn nhếch khóe miệng, nói: "Lạc tiểu thư nói không sai, vẫn là đi bệnh viện nhìn xem đi. Vừa lúc tôi cũng muốn đi, không bằng để tôi đưa Yến thiếu một đoạn."
Yến Thanh tự nhiên muốn cự tuyệt, nhưng Cảnh Tư Hàn lại híp mắt nhìn anh nói: "Sao vậy, chẳng lẽ Yến thiếu chướng mắt tài xế này sao?"
Yến Thanh ánh mắt vừa động.
Trong giới hao môn ở Du Thành biết bao nhiêu người đều ngóng trông có thể nhéo chút quan hệ với Cảnh Tư Hàn, hiện giờ người ta chủ động "có ý tốt" với mình, chẳng lẽ anh còn không biết tốt xấu mà cự tuyệt sao?
Mấy năm nay anh vất vả cẩn thận đi từng bước một đạt được một vị trí nhỏ trong Yến thị, hiện tại đúng là thời kỳ mấu chốt nhất, nếu anh có thể thúc đẩy kế hoạch hợp tác với Cảnh thị thì......
Nhưng mà......
Yến Thanh môi mỏng nhấp thành đường thẳng, anh dùng dư quang liếc Lạc Kim Vũ, cuối cùng vẫn nhượng bộ: "Cảnh tổng nói đùa, tôi chỉ là lo lắng chậm trễ thời gian của ngài mà thôi"
"Sẽ không, tiện đường." Cảnh Tư Hàn nói đem ánh mắt dừng ở trên người Lạc Kim Vũ, ánh mắt hơi lóe nói: "Cô cũng muốn đi?"
Lạc Kim Vũ nhíu mày một chút, Yến Thanh là bởi vì Cảnh Gia Dịch mà bị thương, thâm làm mẹ hẳn là đi trả tiền thuốc men, nhưng Cảnh Tư Hàn lại đột nhiên nửa đường xông ra, cô cũng thật sự không nghĩ dính dáng đến anh, trong lòng có chút chần chờ.
Yến Thanh đứng ở một bên lập tức thay cô trả lời: "Trời cũng đã tối, tối cũng không có chuyện gì, Lạc tiểu thư không cần quan tâm."
Nghe anh vừa nói như vậy, Lạc Kim Vũ càng ngượng ngùng, cô nghĩ thầm, nếu không vẫn là đi chung đến bệnh viện đi, lại nghe anh nói tiếp: "Thật sự không có việc gì, ngủ trễ không tốt cho thằng bé lắm đâu, cô mang Dương Dương đi về trước đi, xử lý xong rồi tôi đem kết quả chẩn bệnh gửi cho cô, cô đừng lo lắng."
Cảnh Tư Hàn đứng ở tại chỗ, nhìn một nam một nữ đưa đi đẩy lại làm trò trước mặt anh, còn quan tâm đến tình trạng của con trai anh, anh cảm thấy tim gan phèo phổi sắp nổ tung rồi, làm sao còn có thể chịu đựng chuyện Lạc Kim Vũ đòi đi theo? Đến lúc đó người hai lớn một nhỏ ở phía sau xe anh giao lưu cảm tình, khi đó anh thật sự sẽ biến thành tài xế cho bọn họ.
Anh nhìn Lạc Kim Vũ, giọng điệu nghe vô cùng quen thuộc: "Đúng vậy, thằng bé quan trọng nhất. Cô ôm thằng bé đi về trước đi, Yến thiếu có tôi lo là được"
Yến Thanh khóe mắt nhảy dựng, Cảnh Tư Hàn những lời này nháy mắt cột mẹ con Lạc Kim Vũ với anh ta, giống như bọn họ mới là một nhà ba người, lập tức loại trừ anh ra ngoài.
Lạc Kim Vũ kỳ quái nhìn Cảnh Tư Hàn, lời này của anh giống như cô với con phải về Cảnh gia không bằng, cô lo lắng bản thân suy nghĩ nhiều, không có trả lời anh, quay mặt nói chuyện với Yến Thanh: "Anh thật sự OK sao?"
Cảnh Tư Hàn trực tiếp bị xem nhẹ, hung hăng nhéo nhéo áo khoác trong tay, nghe được Yến Thanh thấp giọng trả lời: "Không thành vấn đề, sau khi cô về đến thì gửi tin nhắn cho tôi."
"Đi." Cảnh Tư Hàn lạnh như băng mà ném xuống một câu, bước qua mặt đất đầy dơ bẩn, dẫn đầu đi đến cửa thang máy.
Yến Thanh chỉ phải vỗ vỗ cánh tay Lạc Kim Vũ trấn an, bước nhanh đi theo.
"Mommy......"
Lạc Kim Vũ cảm giác được vạt áo của mình bị bé túm trong tay, cô lập tức ngồi xổm xuống, đôi tay nhẹ ôm gương mặt nhỏ của Cảnh Gia Dịch, âm thanh đầy dịu dàng hỏi: "Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Cảnh Gia Dịch mất mát lắc lắc đầu, duỗi tay vòng lấy cổ, ôm cô, nhỏ giọng nói: "Thì ra ba ba không phải tới tìm chúng ta nha......"
Lạc Kim Vũ vội vàng ôm ngược lấy bé, trong lúc nhất thời không biết muốn trả lời bé như thế nào cho phải, lại nghe bé nhỏ giọng nghẹn ngào nói thầm ở bên tai cô: "Chúng ta về nhà đi, mommy, con muốn về nhà."
Lạc Kim Vũ nghe xong trong lòng đau nhói tê rần, một tay bế bé lên: "Được, mẹ con chúng ta về nha."
Bởi vì lo lắng cảm xúc của Cảnh Gia Dịch, trên đường trở về nhà, Lạc Kim Vũ không để bé ngồi một mình phía sau, mà là di chuyển ghế dành cho trẻ em lên ghế phụ phía trước, để bé ngồi gần cô.
Mở nhạc nhẹ từ radio trong xe, Lạc Kim Vũ vừa lái xe vừa trò chuyện với bé, ý đồ dời đi lực chú ý của bé: "Dương Dương cảm thấy đồ ăn ở tiệm cơm vừa rồi ăn ngon không?"
"Ừm, ăn ngon." Cảnh Gia Dịch gật đầu, nhưng giọng nói vẫn rất uể oải.
"Vậy lần sau mommy lại dẫn con tới ăn nữa có được hay không?"
Lúc này Cảnh Gia Dịch không có lập tức trả lời, Lạc Kim Vũ lại "Hửm?" một tiếng, bé mới lắc lắc đầu nói: "Không muốn."
Lạc Kim Vũ cảm thấy kỳ quái: "Nếu thích ăn tại sao lại không muốn đến?"
Cảnh Gia Dịch rũ xuống mắt, tay nhỏ vô ý thức mà moi móng tay, nhỏ giọng nói: "Ba ba......"
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng Lạc Kim Vũ nháy mắt đã nghe hiểu, cho nên cô cũng trầm mặc xuống dưới.
Bởi vì không nghĩ lại nhìn thấy ba ba, cho nên mới không nghĩ lại đến chỗ đó.
Trước đó Lạc Kim Vũ vì không muốn làm bé buồn nên mới lừa bé, nói, ba ba đi công tác hiện không có ở đây, đợi ba ba đi về nhất định sẽ đến gặp bé ngay, nhưng ai ngờ lại chạm mặt anh ta ở đó, trực tiếp đánh nát lời nói dối này của cô.
Cô vươn một bàn tay sờ sờ đầu Cảnh Gia Dịch, nói: "Mommy ở đây với Dương Dương nè, không phải sao, vừa rồi không phải con nói buồn ngủ sao? Ngủ một lát đi, tỉnh ngủ thì đã đến nhà rồi."
Cảnh Tư Hàn chạy nhanh như bay, giống như nói chuyện phiếm: "Một người ngoài như tôi còn nghe tin gần nhất bên trong Yến thị có chút rung chuyển, không nghĩ tới Yến tam thiếu hoàn toàn không để ở trong lòng, còn có thời gian ra tới ăn cơm cùng người không quan hệ đến lợi ích như vậy?"
Yến Thanh cười nói: "Bận thì cũng bận, nhưng thời gian ăn cơm với bạn thì vẫn phải có."
"Chỉ là bạn bè?" Cảnh Tư Hàn nhướng mày hỏi lại.
Yến Thanh quay đầu nhìn Cảnh Tư Hàn, dọc đường đi cũng đã để anh hiểu rõ rất nhiều chuyện, có nặng nhẹ nhanh chậm, anh kinh doanh mười năm, hiện tại không chấp nhận được một chút sai lầm, chuyện khác đều yêu cầu tạm thời để sang một bên:
"Đương nhiên, tổng giám đốc Cảnh nghĩ cái gì vậy? Lạc tiểu thư đã kết hôn còn có con trai, chúng ta trừ bỏ là bạn bè thì còn có thể là cái gì?"
Yến Thanh cho rằng, anh nói như vậy, thứ nhất có thể làm Cảnh Tư Hàn rõ ràng bản thân mình tuyệt đối sẽ không làm kẻ địch chống đối lại anh, thứ hai cũng có thể làm Cảnh Tư Hàn cũng từ bỏ tình cảm đối với Lạc Kim Vũ.
(*Làm sao mà từ bỏ được, đó là mẹ của con trai anh mừ, \(≧▽≦)/hehehe)
Rốt cuộc loại người có địa vị như Cảnh Tư Hàn, xung quanh có nhiều sự lựa chọn như vậy, chẳng lẽ còn có thể đoạt vợ đoạt con người ta sao?
Nhưng anh ngàn tính vạn tính cũng chưa tính đến chuyện Cảnh Tư Hàn chính là ba của Cảnh Gia Dịch.
Vì thế, vừa nghe Yến Thanh nói, toàn bộ nỗi oán khi suốt một đường của Cảnh Tư Hàn chớp mắt đã tan, anh liếc Yến Thanh, nói: "Cô ấy nói với anh như vậy? Nói cô ấy đã kết hôn?"
(*Hiểu lầm tai hại ╮(╯▽╰)╭)
Yến Thanh chỉ nghĩ anh muốn xác nhận, mặt không đổi sắc gật đầu nói: "Đúng vậy."
Cảnh Tư Hàn khóe miệng dần dần toe toét cười, có chút khắc chế không được, thì ra trong lòng Lạc Kim Vũ vẫn có anh, dù cô ấy giận dỗi dọn ra Cảnh gia, nhưng lại tuyên bố với bên ngoài bản thân đã kết hôn, vậy đối tượng kết hôn còn có thể là ai?
Đương nhiên chỉ có thể là ba của con trai cô —— cũng chính là anh!
Hết chương 57

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.