Vật Vong Ngã

Chương 27: Kim thái hanh




– Cậu càng nhìn chăm chú ta càng sợ sệt, sợ rằng ta cuối cùng sẽ làm cậu khóc, sợ ta vết thương đầy rẫy. –
Ta cuối cùng vẫn đi tìm Kim Nam Tuấn, hắn đứng ở dưới lầu, khuôn mặt đầy bình tĩnh, như là đã sớm dự liệu được ta sẽ xuống vậy.
“Nói cho tôi biết, Phác Trí Mân đến cùng làm sao vậy.” Ta tiến lên chất vấn, nhưng trong lòng thì bất an mơ hồ.
“Nếu như tôi nói, cậu sẽ hối hận nghe sau khi nghe sao?” Kim Nam Tuấn không giải thích được nói câu nói này, khiến trái tim của ta càng thêm bất an.
Ta đã làm một chuyện, ta không có hối hận, lần này cũng sẽ như vậy.
“Tốt, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Kim Nam Tuấn đối mặt với ánh mắt của ta, “Phác Trí Mân mắc bệnh ung thư.”
“Ung thư?” Ta phút chốc nở nụ cười, “Cậu đang gạt tôi? Hắn mắc bệnh ung thư, kia…”
Ta hơi ngây ngẩn cả người, nhớ tới mấy lần khác thường trước của cậu ta, ta dĩ nhiên hoàn toàn không có phát hiện.
“Tôi không lừa cậu, cậu ấy bị ung thư não, đã đến trung kỳ, khi cậu ấy đang ở giai đoạn thứ nhất cậu không hề phát hiện..”
“Cậu mãi mãi đều chậm chạp như vậy, mỗi một lần đều là phải mất đi mới có thể tỉnh ngộ lại, nếu như tôi không có nói cho cậu biết, Phác Trí Mân chết rồi cậu cũng không biết.” Ta cầm chặt nắm đấm, thế nhưng Kim Nam Tuấn nói đúng.
Khoảnh khắc Trịnh Hào Tích cướp đi Phác Trí Mân, ta mới phát hiện tình cảm của hắn đối với Phác Trí Mân không phải tốt đẹp gì…
Lần này lẽ nào cũng giống như nhau? Ta cứ ngu ngốc như vậy sao?
Bất an kia bỗng chốt biến thành ác mộng thật sự, ta nghĩ ta hẳn là đang nằm mơ chứ, tất cả những thứ này đều là một giấc mộng…
“Cậu ta sợ sệt nếu như cậu biết mình ngã bệnh, khả năng không có cách nào từ bỏ cậu, cho nên mới vẫn luôn tránh né cậu, nhưng mà, cậu vẫn chẳng biết.” Lời Kim Nam Tuấn nói nhưng hàng nghìn cây kim, đâm thủng trái tim ta.
—— Thái… Hừ… Cậu tiếp tục hận tôi đi… Đem tôi hận chết… Thậm chí giết tôi, tôi đều chấp nhận.
—— Tôi biết bây giờ cậu rất chán ghét tôi, tôi đã làm rất nhiều chuyện khiến cậu tức giận, xin lỗi.
—— Tôi không có nói dối, tôi cũng sẽ không nói khoác… Thái Hanh… Tôi nói những lời này, đến ngày hôm sau cậu sẽ quên mất, cậu sẽ không nhớ gì cả, tôi bây giờ nói này kia cậu cũng sẽ không để trong lòng, chờ đến lúc ấy, tình cảm cậu đối với tôi đã sớm nhạt đi.
—— Tôi chỉ là một phần nhỏ trong cậu… Mà cậu… Lại là… một người duy nhất… của tôi.
Những hình ảnh kia từ trong đầu của ta chợt lóe lên, ký ức buổi tối ngày hôm ấy bỗng nhiên toàn bộ xuất hiện lại, như một làn sóng ập tới rồi lại thêm một làn sóng nữa, vùi lấp ta.
Đau đến suýt chút nữa hít thở không thông.
Chờ khi ta phản ứng lại được, thì Kim Nam Tuấn đã đi rồi.
Hình ảnh cuối cùng, chỉ còn dư lại Phác Trí Mân, nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn ta.
—— Tôi sắp chết rồi a.
Vào lúc này, ta mới ý thức được, Kim Nam Tuấn không gạt ta, vẫn luôn là ta tự gạt ta.
Ta bất an, khiến cho khi ta bước chân về đến nhà, trong nháy mắt mở cửa, ta không nhìn thấy Phác Trí Mân.
“Phác Trí Mân, Phác Trí Mân!” Sợ sệt, ta chỉ có thể dừng từ ‘sợ sệt’ để hình dung bản thân ta lúc này.
Ta sợ, sợ Phác Trí Mân đã rời xa ta, sợ ta vẫn không thể nhìn thấy cậu ta lần nữa.
“Thịch ——” Ta dùng sức mà mở cửa phòng ra, cửa va vào vách tường phát ra tiếng vang lớn.
Phác Trí Mân kinh động ngồi ở trên giường, may là, ta còn có thể nhìn thấy cậu ta, Phác Trí Mân còn chưa đi…
“Thái Hanh… Cậu sao lại…” Ta tiến lên ôm thật chặt lấy cậu ta, cố gắng ghìm chặt Phác Trí Mân đang kinh hãi mà dùng sức đẩy ta ra.
Ta chỉ là càng thêm dùng sức mà ôm chặt cậu ta, sợ sệt mất đi.
“Thái Hanh… Cậu làm sao vậy, trước đó cậu đâu bao giờ ôm…”
“Đừng nói gì cả.” Ta nhắm mắt lại cảm thụ mùi của cậu ta, cảm giác mệt mỏi quá.
Phác Trí Mân cũng không nói gì, chỉ là tùy ý để ta ôm, ta cảm giác được ta sắp điên rồi.
Nhắm hai mắt lại cảm thấy nước mắt rơi xuống, “Tại sao lại khóc?” Phác Trí Mân tay vỗ lên lưng của ta, hỏi.
“Tôi sợ sệt, tôi sợ, cậu sẽ rời khỏi tôi.” Ta hít thở sâu một chút, nỗ lực khiến chính mình ngừng khóc.
“Tôi sẽ không rời đi, không phải đã nói rồi sao.”
“Tôi nhớ ra rồi.” Ta khơi dậy buổi tối ngày hôm ấy Phác Trí Mân nhìn ta cái dáng vẻ kia, tràn ngập tan nát cõi lòng cùng tuyệt vọng.
“Chuyện đêm hôm đó, còn có lời cậu đã nói, tôi đều nhớ ra rồi.” Thân thể của Phác Trí Mân vốn đang buông lỏng, trong nháy mắt cứng đờ.
“Cái… Cái gì.” Ta biết Phác Trí Mân đã hiểu lời của ta nói, chỉ là không muốn thừa nhận.
Cậu ta dùng thời gian bao lâu, vẫn luôn là vì ta, nhưng ta lại không có phát hiện.
Không kiêng dè chút nào mà giày xéo cậu ta, suýt chút nữa làm cậu gần như hỏng mất.
Ta cũng chỉ có thể dùng một câu bù đắp cho nỗi hổ thẹn đối với cậu ấy, cái gì đều không làm được, “Xin lỗi.”
Mặt đối với lời xin lỗi của ta, Phác Trí Mân không nói gì, thậm chí không nhúc nhích, ta cũng chỉ là vẫn luôn ôm cậu ấy.
Hồi lâu, chờ ta chậm rãi buông cậu ấy ra, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt bi thương của Phác Trí Mân, như là có thể nhìn thấu ta.
“Nhưng tôi chung quy sẽ chết a.” Phác Trí Mân nhìn chăm chú ta, nói ra câu nói này.
“Tôi sẽ chết, khả năng vào ngày mai, hậu thiên, không thể tái chữa xong.” Ta xưa nay chưa từng nhìn thấy Phác Trí Mân bi quan như thế này.
Trong ấn tượng của ta, Phác Trí Mân luôn có thể xem chuyện xấu thành chuyện tốt, luôn lạc quan.
“Tôi chỉ là luôn nghĩ, nếu như tôi chết rồi, cậu có bôn hội hay không, cho nên tôi vẫn luôn trốn tránh cậu.”
“Tôi cảm thấy được nếu như tôi có thể khiến cho cậu vẫn luôn hận tôi, hận thấu xương, khi tôi chết cậu sẽ không cảm thấy bi thương.”
Kim Nam Tuấn nói đúng, ta mãi mãi cũng là một người ngu ngốc, mất đi một giây sau đó mới tỉnh ngộ, nhưng lúc này là đã quá muộn.
“Phác Trí Mân, cậu đừng nói như vậy, bây giờ vẫn chưa trễ, đi trị liệu còn có khả năng phục hồi, đừng tuyệt vọng như vậy.” Đối với Phác Trí Mân bi quan trước mắt ta, ta hoàn toàn cảm thấy xa lạ.
“Có bao nhiêu cơ hội? Năm nươi phần trăm? Căn bản là không tới.”
“Thái Hanh, cho nên tôi không muốn trị liệu, là bởi vì bệnh này ít có khả năng sống sót, ta không muốn nửa đời sau phải sống ở trong bệnh viện.”
Nhìn cặp mắt không chút hi vọng của cậu ấy, ta cảm thấy tim không cách nào khống chế được đau đớn.
Nhìn cậu ấy, ta chỉ có đau đớn.
Lòng ta đau, đối với cậu ấy, từ từ nâng lên mặt của cậu ấy, như là đối xử với vật yếu ớt.
Ta hôn cậu ấy, lần đầu tiên chỉ muốn cảm nhận được cậu ấy, ta muốn cậu ấy.
Ta không muốn thấy Phác Trí Mân tuyệt vọng như vậy, quá khiến lòng người nát tan.
Khi ta mở cổ áo của cậu ấy ra, Phác Trí Mân nắm lấy tay của ta, “Đừng…”
Cậu ấy đang hãi sợ ta, cùng đã từng giống nhau như đúc.
Ta không đáp trả  Phác Trí Mân, chỉ là càng thêm nghiêm túc hôn cậu ấy, tước đoạt không khí, Phác Trí Mân suyễn quan hơi thở.
Đón lấy, ta dùng một cái tay khác cởi y phục của cậu ấy, sau đó, thân thể cương cứng của cậu hơi buông lỏng, bàn tay nắm lấy tay ta cũng buông lỏng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.