Vật Vong Ngã

Chương 8: Phác trí mân




– Là cậu khiến tôi đến phát điên, là cậu khiến cho tôi vì cậu mà khóc khô nước mắt –
Kim Thái Hanh đi rồi, cả ngày tôi đều ngơ ngơ ngác ngác. Tuy rằng buổi tối cậu ấy có đến đưa cơm cho tôi, nhưng tôi cũng không đụng đến.
Căn bản là tôi không có tâm trạng để ăn. Quần áo bị Kim Thái Hanh mang đi, trong phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ, cùng một cửa sổ đã bị khóa chặt.
Cừa bị khóa trái, dùng sức lực của tôi thì không thể mở ra.
Rốt cuộc là đối với tôi, Kim Thái Hanh là có bao nhiêu thù hận đây, cậu ấy mới đối xử với tôi như vậy, Phác Trí Mân mày thật là…
Trong phòng mặc dù không có gió, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lạnh, trong lòng nguội lạnh  so với thống khổ trên người lạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa trên người không mặc quần áo khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ, nên đành trốn tạm vào một góc nào đó.
Tôi thống khổ trốn vào một góc, thân thể dựa vào vách tường lạnh lẽo khiến tôi càng run rẩy.
Kim Thái Hanh… Đây là định giam cầm tôi sao?
Trái tim tôi vì Kim Thái Hanh mà đập dồn dập.
Tôi nỗ lực ôm lấy ngực, tôi không muốn động lòng, tôi không muốn vì Kim Thái Hanh động lòng, bởi vì tôi không có tư cách đó a.
Hai tay ôm chặt ngực đang ngày càng run rẩy, đau đến mức tôi sắp hít thở không thông.
Tôi rất… muốn khóc, nhưng tôi không nên khóc.
Tôi cho là tình cảm của tôi đối với Kim Thái Hanh có thể theo Trịnh Hào Tích mà chết đi.
Tôi cũng cho rằng sau này tôi cũng không vì ai mà gào khóc nữa.
Nhưng tôi đã sai, tình cảm đó vẫn còn.
Nước mắt nhịn tám năm, thời điểm gặp Kim Thái Hanh, tất cả đều tuôn trào.
Tôi thống khổ nhắm hai mắt lại, tựa đầu vào vách tường, “Thái Hanh… Tôi rất nhớ cậu…”
“Cậu nhớ tôi?” Câu nói kia khiến cho tôi giật mình.
Lúc Kim Thái Hanh đi vào, cả người tôi căng cứng lại, chặt chẽ dựa vào tường.
“Sao vậy? Vừa nãy còn nói nhớ tôi, hiện tại vừa nhìn thấy tôi lại sợ như vậy?” Tôi nghe được trào phúng trong lời nói của Kim Thái Hanh.
“Không… Không có…” Tôi lắc đầu, thân thể lại không khống chế được run rấy.
Tôi căn bản không có dũng khí tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
“A, Phác Trí Mân, nếu cậu nghĩ về tôi như vậy, tôi cũng sẽ không từ chối cậu.” Kim Thái Hanh chậm rãi đi tới, bưng chén cơm đã nguội lạnh trên đất lên, “Không ăn cơm sao?”
Tôi liếc mắt nhìn chén cơm kia, gật gật đầu, cậu ấy muốn làm gì?”
“Phác Trí Mân a, cậu thích giày vò cơ thể mình như vậy sao” Kim Thái Hanh bưng chén cơm lại, đứng trước mặt tôi.
Cho đến bây giờ, tôi cũng không biết cậu ấy muốn làm gì, chỉ có thể cương trực thân thể nhìn cậu ấy.
“Phác Trí Mân, là cậu buộc tôi.” Kim Thái Hanh vừa nói xong, tôi liền cảm thấy trên người dinh dính, toàn bộ đều là cơm.
Cậu ấy đem toàn bộ chén cơm đổ lên người tôi.
“Chát -” Một cái tát giáng xuống, đau.
Tóc lại bị Kim Thái Hanh mạnh mẽ kéo lên, khí lực so với lần trước còn mạnh hơn nhiều.
“A!” Tôi bị ép ngẩng đầu lên nhìn Kim Thái Hanh, cảm giác đau lòng vẫn không giảm bớt.
“Tiện nhân” Đừng tưởng rằng nhịn ăn vài bữa là tôi sẽ thương hại cậu! Lúc trước là mắt tôi bị mù nên mới thích cậu!”
Kim Thái Hanh đẩy tôi ngã xuống đất, đạp một cước, ngực một trận chậm chạp đau.
Vẫn không thể thích ứng loại đau đớn này, Kim Thái hanh lại đem nó đến.
“Cậu không phải rất thích bị giày vò sao? Có phải rất thỏa mãn không? Tôi có thể thỏa mãn cậu!”
Không… Không nên như vậy!
Tôi nỗ lực chạy trốn, nhưng một chút khí lực cũng không có.
Mắt cá chân bị Kim Thái Hanh nắm lấy, thân thể trần truồng từ trong góc bị kéo ra.
Thân thể tôi bị kéo lê trên mặt sàn thô ráp rất đau, tôi chặt chẽ bảo vệ ngực.
“A, cậu cũng muốn bảo vệ trinh tiết a? Tôi còn tưởng rằng, chỉ cần đưa tiền cho cậu, ai cậu cũng liền đáp ứng với hắn a.”
“Không… Không phải như thế… Tôi…”
“Câm miệng!” Kim Thái Hanh nắm cằm của tôi, “Cậu cho rằng cậu là thứ gì? Cậu bây giờ chẳng qua là nam sủng của Kim Thái Hanh tôi mà thôi! Có tư cách gì nói chuyện?”
Cậu ấy tàn nhẫn hất đầu tôi qua, tay chạm vào sau mật huyệt.
Tôi còn chưa kịp thích ứng loại sự tình đột ngột này, ba ngón tay đã tiến vào cơ thể của tôi.
“Không… A…” Không bôi trơn, đau đớn khiến tôi cuộn mình lại.
Mà Kim Thái Hanh cũng không buông tha tôi, cậu ấy không ngừng dùng ba ngón tay đâm vào huyệt khẩu.
Đau đến mức tôi muốn chết đi, đau quá… Van cầu cậu tha cho tôi!
Những câu này tôi chỉ dám nghĩ ở trong lòng, sợ rằng nếu nói ra, sẽ phải nhận thêm nhiều thống khổ không thể chịu đựng được.
“Làm sao vậy? Cậu không phải nên thấy rất thỏa mãn sao? Cậu không phải rất muốn sao? Rên a, tại sao không rên?” Kim Thái Hanh hành hạ cơ thể tôi, tôi sắp bị cậu ấy hành hạ đến phát điên rồi.
Mấy ngón tay càng ngày càng xâm nhập sâu, mỗi lúc tiến vào tôi lại cảm thấy mặt sau đau sắp phế bỏ rồi.
Máu tươi chảy ra, nhiễm ướt sàn nhà, cả phòng tràn ngập mùi máu.
“Nếu không tôi đổi cách khác?” Kim Thái Hanh đột nhiên dừng lại, lấy từ trong tủ ra một cái roi.
Không được! Tôi vốn đã bị suy nhược nên cái gì cũng không làm được, vừa nhìn thấy cái roi này tôi liền sợ hãi lui về phía sau.
“Cậu đừng sợ a, tôi cũng không như vậy mà đánh cậu.” Kim Thái Hanh nở nụ cười, bước ra cửa.
Tôi vốn cho là cậu ấy buông tha tôi, nhưng tôi nghĩ sai rồi. Rất nhanh, Kim Thái Hanh liền trở lại.
Cậu ấy nhẹ nhàng nâng cằm của tôi lên, “Trí Mân a, lần này tôi thêm một chút nước muối a.” 
Nghe đến đó, tôi càng thêm không dám nhìn cậu ấy. Kim Thái Hanh thật giống như một ác ma đáng sợ, tôi như một con mồi đang bị đùa giỡn dưới móng vuốt của cậu ấy.
“Đừng… Van cầu cậu… Không nên như vậy…”
“Vậy không được, như vậy sẽ lãng phí hết ly  nước muối này.”
Cậu ấy vung roi lên không không trung, âm thanh làm tôi sởn cả tóc gáy.
“Chát – ” Roi này đánh vào bắp đùi của tôi.
Tôi chỉ cảm thấy đùi tê rần, nhìn qua mới thấy bị chảy máu, vẫn đau đớn như trước.
Tôi bắt đầu không chịu nổi mấy roi nữa, chỉ có thể yên lặng chịu đựng thống khổ roi mang tới.
“Đau không?” Tại lúc tôi sắp mất đi ý thức, Kim Thái Hanh đột nhiên hỏi.
Tôi muốn gật đầu, lại sợ sẽ phải chịu thêm nhiều trừng phạt đáng sợ hơn, chỉ có thể khe khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Kim Thái Hanh đột nhiên thay đổi, “Không đau sao? Vậy tôi phải đánh cậu bao nhiêu cái nữa cậu mới đau đây?
Nói xong, đùng một cái liền quất một roi. Tôi co thân thể, như vậy có thể giảm bớt đau đớn một chút.
Trên người đau càng ngày càng tê dại, tôi chỉ cảm thấy đau, đầu đau đến sắp nứt, cả người đều sắp không chịu được.
Lúc Kim Thái Hanh vung roi đánh xuống, cả người tôi đều mất đi khí lực.
Buồn ngủ quá…
Tôi muốn ngủ a…
Thái Hanh… Tại sao tôi không có cách nào quên cậu…
Như rác rưởi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.