Editor: Mộ
Trong phòng không bật đèn nên rất tối, bên tai vang lên tiếng cửa đóng sầm lại.
Tô Ly không ngờ sức lực của đối phương lại mạnh như vậy. Lúc cô ngã từ trên xuống, cô muốn hét lên nhưng người nào đó kịp thời bịt miệng cô lại để cô không phát ra âm thanh nào.
Cô thầm nghĩ mình xong đời rồi.
Sau khi vào phòng, cô bị ép sát vào tường và bịt chặt miệng, hai tay cũng bị người đó giữ ở sau lưng, cô còn chưa nhúc nhích đã bị đối phương dùng sức đè lại.
Cô bị ép mạnh vào tường và không thể chống cự.
Tô Ly chửi thề dữ dội trong lòng. Cô chạy rất lâu trong gió lạnh, bây giờ lại bị ép chặt, cổ họng của cô khô khốc khiến cô phải nuốt nước bọt một cách khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, cô nhận ra có điều gì đó không đúng lắm. Chóp mũi của cô chạm vào cánh tay của người nào đó. Cô hít một hơi thì nhận ra một mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đây như thể cô đã ngửi thấy nó ở đâu rồi…
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài. Giữa màn đêm yên tĩnh, nó rõ ràng đến mức đáng sợ.
Một lần rồi lại hai lần.
Tô Ly chăm chú lắng nghe nhưng không ai đáp lại.
Sau đó, người bên ngoài nói: “Yêu Tử, vừa nãy có người vào à?”
“Ừ.” Người đàn ông phía sau đáp lại với giọng điệu vô cùng lười biếng “Một cô gái xinh đẹp.”
“Cô gái?” Người bên ngoài có vẻ hơi kinh ngạc: “Cậu gọi khi nào vậy?
“Có một tấm thẻ nhỏ được nhét vào cửa, em gọi điện là cô ta tới.”
Anh vừa dứt lời, eo của Tô Ly đã bị véo một cái không nặng cũng không nhẹ nhưng trúng ngay điểm nhạy cảm.
Cô không khỏi rên lên.
Người đàn ông bên ngoài bật cười: “Vậy cậu dè dặt một chút đừng có làm bậy.”
“Ừ, em biết rồi.”
Trước khi người bên kia bỏ đi, anh ta hỏi: “Khi nào thì cậu đi?”
“Khi nào thoả mãn thì đi.”
“Cậu nhớ đừng đi đường đó đấy. Hôm nay có chuyện xấu xảy ra ở đây. Cảnh sát đang theo dõi khắp mọi nơi, đợi họ rút lui tôi sẽ nói với cậu.”
“Ừ, anh cũng cẩn thận.”
Giọng nói trầm ổn như thể người trưởng thành nhưng trong tim cô đang ngập tràn vô vàn làn sóng nên cô không dám tin tưởng.
Người đàn ông bình tĩnh nói xong vẫn dùng sức đè cô như trước, hơi thở của anh tiến gần gáy cô, anh thì thầm: “Đừng phát ra tiếng.”
Tô Ly biết đó là anh. Trái tim cô đập loạn xạ, cô không biết anh định làm gì tiếp theo.
Sự căng thẳng khó tả đang lan tỏa khắp cơ thể cô. Giờ phút này cô đang suy nghĩ mình nên phối hợp với anh hay là chống cự.
Cô chưa kịp suy nghĩ đã bị lật người lại và đối mặt với anh, lòng bàn tay đang bịt miệng cô đã hơi buông lỏng. Cô chưa kịp liếm bờ môi khô khốc đã bị một người cúi đầu xuống và đột ngột đè lên.
Cô gần như đã mở to con mắt và cố gắng nhìn rõ ánh mắt của đối phương, nhưng anh lại nhắm chặt mắt và không nhìn cô, chỉ để lại trên môi cô một nụ hôn sâu ẩn chứa sự chiếm hữu một cách tuyệt đối. Bàn tay còn lại của anh dần dần đưa lên và cố định sau gáy cô.
Mùi thuốc lá trong miệng anh còn nồng hơn trên cánh tay nhưng anh không khiến cô chán ghét.
Hai tay của cô đã được nới lỏng. Đáng lẽ cô có thể đẩy anh ra nhưng khi cô chạm vào lồng ngực rắn chắc ấy đột nhiên cô không làm thế nữa mà chậm rãi vươn tay lên vai anh, vòng ra sau và ôm lấy cổ anh, đồng thời từ từ nhón chân lên.
Có lẽ anh cảm nhận được sự đáp lại. Trong vài tích tắc, người đang hôn cô còn di chuyển mạnh bạo hơn, gần như vừa cắn vừa mút như thể anh đã kiềm chế rất lâu hay là đang khát khao thứ gì đó.
Chẳng mấy chốc, cô đã bắt đầu khó thở, không khí giữa đôi môi đã bị anh rút cạn, cơ thể dần dần mềm nhũn.
Anh kịp thời ôm lấy eo cô, ôm cô lên và xoay người đi vài bước, cô bị anh đẩy ngã xuống chiếc giường cứng, anh đè lên cô rồi tiếp tục.
Nhưng lần này anh chuyển sang một nụ hôn nhẹ, sau đó anh vuốt ve chiếc cổ của cô, rồi đến cằm và xương quai xanh, không bỏ sót bất kỳ nơi nào.
Tô Ly có được không gian để hít thở. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà và bắt đầu tỉnh táo lại. Cô suy nghĩ tại sao lại xảy ra chuyện này.
Người đàn ông kia hôn đủ rồi, anh thấy cô bình tĩnh lại nhưng vẫn nằm trên người cô và nhìn gương mặt ấy rồi nói: “Em không phản kháng sao?”
Tô Ly nghĩ, không phải anh bảo tôi đừng lên tiếng sao?
Hơn nữa, cô từng thấy sức mạnh của anh, cô biết mình như châu chấu đá xe có chống cự cũng vô ích.
Cô biết sức khoẻ giữa nam và nữ có sự khác biệt vô cùng lớn. Lúc cô bị kéo vào, tâm trí cô đã hoàn toàn tuyệt vọng bởi vì trường hợp này thường xuyên xuất hiện trên các kênh thời sự xã hội. Sau này cô đoán là anh. Tảng đá treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống nhưng cô bất ngờ vì cuộc đối thoại của họ nên không kịp đề phòng khiến mình rơi vào vực thẳm hoang mang hơn.
Người đó gọi anh là “Yêu Tử”, một cái tên không hề đứng đắn, tại sao nó lại có liên quan đến anh. Hơn nữa anh còn coi cô như gái gọi chỉ cần một cuộc điện thoại cũng có thể chạy đến.
Dù họ mới gặp nhau được một ngày, không thể nói ra lời tâm sự của mình với đối phương nhưng trong lòng cô vẫn có một sự khó chịu không thể diễn tả nổi. Cô muốn trút giận nhưng chẳng có lý do nào để ầm ĩ.
Cô vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào anh, như thể muốn nhìn thấy một chút sơ hở trên khuôn mặt ấy.
Lăng Diệu chờ đợi một lúc có hơi nổi giận. Anh buông cô ra và ngồi dậy nhưng không bật đèn. Anh quay lưng về phía cô và hỏi: “Không phải em về rồi à?”
“Tôi về rồi thì không thể quay lại nữa sao?” Cô hơi mệt nên cứ nằm trên giường.
“Khương Tiến đâu?”
“Ngồi xe cảnh sát về.”
Anh quay đầu lại: “Em không lên xe?”
“Tôi lên rồi nhưng sau đó tôi đổi ý.”
Anh không hiểu nên cứ nhìn cô như thế.
Cô nghiêng người, lấy cổ tay chống cằm và hỏi: “Anh đoán xem tôi thấy gì?”
Có lẽ anh đoán được rồi: “Ánh mắt của em rất tốt.”
“Không.” Cô lắc đầu “Tôi biết anh nên ánh mắt của tôi rất kém.”
Anh hít một hơi: “Em thất vọng về tôi sao?”
Trái tim cô rung động: “Anh muốn biết không?”
Anh lắc đầu: “Tôi không muốn biết.”
Cô lại nói: “Tôi đã gọi cho anh. Anh có biết không?”
Anh liếc chiếc điện thoại trên đầu giường: “Lúc đó tôi không nghe thấy.”
Tô Ly mệt mỏi vì phải ngẩng đầu, cô cũng ngồi dậy giống anh. Cô ngồi khoanh chân bên cạnh anh và đặt hai tay lên đùi.
Cả hai không nói gì trong một lúc lâu.
Cô có rất nhiều điều muốn hỏi, tại sao anh lại ở đây? Tại sao Tiểu Hắc phải chạy ra ngoài? Người lúc nãy ở ngoài cửa là ai và tại sao hắn gọi anh là Yêu Tử…
Những câu hỏi này nghẹn đắng trong cổ họng nhưng cuối cùng vẫn bị cô nuốt xuống.
Quên đi, anh có phải là gì của cô đâu, tại sao anh phải nói cho cô biết. Cô cũng lờ mờ nhận thức được điều đó không tốt cho mình và có lẽ còn rất nguy hiểm.
Mình chỉ là một vị khách bị kẹt lại trên núi vì dính phải một cái ổ gà. Nguyện vọng lớn nhất của cô lúc này là đợi thời tiết ổn định rồi nhanh chóng quay về văn phòng để giải quyết công việc chứ không phải ở đây hỏi những thứ vớ vẩn và chẳng liên quan gì đến mình.
Sau khi bôn ba ở đây một ngày, cô gần như quên mất nhịp sống hối hả ở thành phố.
Rõ ràng chỉ có một ngày, nhưng mỗi giây mỗi phút đều có chuyện lớn xảy ra khiến người ta không kịp thở.
Cô tự hỏi bản thân, nếu đã như thế cô còn ở đây làm gì. Đáng lẽ cô không nên xuống xe, nếu may mắn hơn cô có thể đi nhờ đến thành phố, những chuyện còn lại cứ để Tiểu Đao ở đây xử lý là được.
Một lúc lâu sau, cô âm thầm thở dài. Hình như anh cũng nghe thấy nên đã quay đầu lại và liếc cô một cái.
Tô Ly không nhìn anh. Cô quỳ xuống và nhích người lên nhưng lại nghe anh nói: “Em ở đây đi.”
Cô nghe không rõ: “Hả?”
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô như thể muốn giữ cô lại. Anh nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của cô và nói: “Tối nay em ngủ ở đây.”
Tô Ly quay đầu lại, thấy anh đang mò mẫm công tắc đèn ở đầu giường. Lần đầu tiên bật là đèn bàn, lần thứ hai là đèn treo tường, lần thứ ba thì không có gì cả, hình như nó hỏng rồi.
Góc của anh được chiếu sáng, và biểu hiện trên khuôn mặt anh vẫn bình thản giống như mọi khi.
Khi Tô Ly bước vào phòng, máy sưởi đã được bật ở mức tối đa, một lúc sau Tô Ly cảm thấy nóng, cô muốn cởi quần áo ra nhưng cô hơi do dự vì cô còn chưa trả lời có ở lại hay không.
Nếu như cô đi cô phải tỏ ra thật dứt khoát, nếu như cô ở cô có cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trái tim vừa hoảng loạn vừa bất an. Khi cô hiểu rằng đó là một loại mong đợi, cô tự hỏi có phải mình mê muội rồi không?
Nhưng cô phải thừa nhận vốn dĩ trái tim của một người phụ nữ đã rất mềm mại, khi họ gặp một người đàn ông kiên cường hơn mình, nó sẽ trở nên mềm yếu đến mơ hồ.
Chưa kể, người đàn ông này rất có sức hấp dẫn đối với cô.
Khương Tiến nói đúng, quả nhiên cô bị anh hấp dẫn.
Nó bắt đầu khi nào, khi họ đang lái xe, hay khi họ nhìn vào gương chiếu hậu? Khoảnh khắc cô được kéo ra khỏi đáy hố, hay là lúc hai người cãi nhau để phân cao thấp?
“Em do dự cái gì?” Giọng nói của anh đã cắt ngang dòng suy nghĩ vớ vẩn của cô: “Em mặc nhiều như thế mà không nóng sao?
Tô Ly nhìn bản thân, cô thầm nghĩ thôi thì cởi cái áo khoác trước đã.
Cô thuận lợi cởi nó ra và tiện tay vứt xuống cuối giường, bên trong còn một chiếc áo len bó sát tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
Anh ngồi ở đó liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy cô vẫn đứng, anh chỉ vào giày của cô: “Em mang nó một ngày rồi, em vẫn tiếp tục mang nó sao?”
Tô Ly tiếp tục khom lưng để cởi giày, cô rất khó chịu nên cô quên mất cảm giác thoải mái là như thế nào, tất và tấm lót giày đã ướt sũng, lòng bàn chân cũng vừa ướt vừa nhăn nheo. Cuối cùng nó cũng được giải thoát, đôi chân co rút không thể đứng được trên sàn.
Lăng Diệu giám sát cô từ đầu cho đến cuối giống như một vị lãnh đạo nhìn nhân viên. Lúc ấy anh không nói lời nào mà đứng dậy đi vào phòng tắm và tìm một cái chậu cho nước nóng vào, sau khi điều chỉnh nhiệt độ vừa phải rồi mới mang ra.
Anh bảo cô ngồi xuống, đặt chậu nước dưới chân cô rồi ra hiệu cho cô: “Bỏ chân vào.”
Tô Ly đột nhiên trở nên rất nghe lời. Cô ngoan ngoãn ngâm chân vào chậu nước có nhiệt độ vừa phải. Cô vung vẩy bàn chân khiến vài giọt nước văng ra ngoài và chạm vào mu bàn tay của anh.
Lăng Diệu quỳ một chân xuống đất và không di chuyển. Anh đặt tay trên đùi, nó đã ướt sẵn rồi nên có thêm vài giọt nước cũng chẳng thấm vào đâu.
“Tối nay anh ngủ ở đây à?” Cô đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
Anh vừa thấy cô nói chuyện đã ngẩng đầu nên: “Thế em muốn tôi ngủ ở đâu?”
Tô Ly quay lại nhìn cái giường duy nhất ở phía sau, tuy rằng nó không nhỏ, nhưng hai người ngủ sẽ rất chật.
Cô mặc kệ và đổi chủ đề: “Vừa nãy anh bảo có ai đó nhét thẻ vào đây?”
“Ừ, em cần à?” Anh hỏi cô một cách nghiêm túc.
Cô không cần, nhưng mà…
“Cho tôi xem.”
“Xem cái gì?” Một nụ cười xuất hiện trên khoé môi của anh: “Trong đó không đề cập đến việc thoả mãn nhu cầu cho phụ nữ đâu.”
Cô mím môi một cách mất tự nhiên và nhỏ giọng lặp lại: “Anh có cho không?”
Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp. Anh đứng dậy kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy một tấm thẻ đưa cho cô và nhìn cô chằm chằm.
Tô Ly không thèm đáp lại ánh mắt của anh. Cô lấy tấm thẻ, nhìn một cái rồi lập tức trả lại.
Anh nhận lấy và cười nói: “Nhanh như thế em thấy được cái gì?”
Cô nhìn chậu nước và nói, “Một người phụ nữ có vóc dáng bình thường.”
“Thế à?” Anh nhướng mày, dường như anh đang nghiên cứu lại nội dung trên tấm thẻ sau khi hiểu ra anh lại gật đầu: “Đúng rồi, cái này chắc là hàng giả làm bằng silicon.”
Nói xong, anh ném tấm thẻ vào ngăn kéo, đóng nó lại và mỉm cười nhìn cô.
“Anh sờ rồi à?” Cô không nhịn được hỏi.
“Chưa. Mặt hàng này chỉ cần nhìn qua là biết mà.”
Cô cười khinh bỉ: “Anh nhìn bao nhiêu lần rồi? Có kinh nghiệm ghê nhỉ.”
Anh cười đáp lại: “Có bao nhiêu phụ nữ dùng hàng thật cơ chứ? Đàn ông chưa thấy heo chạy thì không được ăn thịt heo à?”
“Anh còn ăn rồi?”
“Cũng không nhiều lắm.” Anh quét mắt về phía cô, và nói như thể đang ám chỉ gì đó: “Ví dụ như em. Tôi cảm thấy em có vóc dáng tốt hơn họ.”