Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận

Chương 27:




Editor: Mộ
Lăng Diệu ngồi ngay ngắn. Anh chống hai tay lên bàn, bờ vai bị ai đó giữ chặt, anh thì thào: “Anh Sâm, sao vậy? Có chuyện gì à?”
Văn Sâm dùng một tay rút điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống và thở ra một hơi khiến làn khói xanh lượn lờ, sau đó hắn lại tiếp tục đưa điếu thuốc lên miệng, ấn tay xuống một lần nữa và hỏi ngược lại anh: “Cậu nói xem có chuyện gì? “
Lăng Diệu nhìn xuống một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Anh Sâm, anh đừng có doạ em.”
Văn Sâm không đứng được bao lâu, anh đột nhiên buông tay ra, vỗ vai của Lăng Diệu và nói: “Xương cốt của chú mày còn khá rắn chắc đấy.”
Lăng Diệu nhìn hắn về chỗ ngồi, anh vẫn cười: “Nó không ổn nữa rồi. Đôi lúc không khoẻ lắm.”
“Hút nhiều quá à?” Văn Sâm dựa vào ghế ngồi hút thuốc và nhìn anh hỏi.
Lăng Diệu vén tay áo lên và nói: “Em không kiềm chế được.”
Có những lỗ kim nhỏ ẩn trong cánh tay của anh, vài chỗ thoạt nhìn trông có vẻ rất đáng sợ.
Văn Sâm liếc mắt vài cái, anh lắc đầu thở dài: “Cậu nên cai đi.”
Lăng Diệu cười khổ, anh cúi đầu uống một ngụm trà: “Em không cai được, cả đời này cứ như vậy thôi.”
“Cai được.” Văn Sâm dụi tàn thuốc lá, hắn nhìn chằm chằm anh và nói: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu có muốn cai không?
Lăng Diệu nhìn lại hắn vài giây, anh đặt tách trà xuống, đột nhiên bật cười: “Anh cho rằng thứ này là đường sao? Cứ nói cai là cai? Anh có làm được không?”
Văn Sâm cúi đầu cười. Sau đó hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, hướng về phía trước và ghé sát vào anh mà nói: “Người môi giới của cậu định thăng chức cho cậu, cậu định làm gì?”
Lăng Diệu đang nghịch chiếc bật lửa trong tay, anh thờ ơ và nói: “Bọn họ định chơi em nên em chưa suy nghĩ đến việc đó.”
Văn Sâm gật đầu: “Họ cho cậu cơ hội vì họ coi trọng cậu.”
Lăng Diệu không tin: “Thực sự coi trọng em? Em chỉ là thằng vận chuyển, không tiếp xúc với họ bao giờ thì sao họ nhìn trúng em được.”
Văn Sâm mỉm cười nhìn anh và nói: “Làm sao cậu biết họ không nhìn trúng cậu?”
Lăng Diệu không có trả lời: “Chỉ có điều em cũng bảo phải gặp người của họ trước, làm sao em biết họ có gạt em không.”
Văn Sâm đột nhiên nói: “Vậy bây giờ cậu gặp rồi đấy.”
Lăng Diệu dừng lại. Chiếc bật lửa rơi xuống bàn, anh ngẩng đầu với biểu cảm hết sức khó hiểu: “Hả?”
Văn Sâm cảnh giác nhìn xung quanh, rồi đè thấp giọng nói: “Nếu như tôi nói, tôi là người bên cạnh anh Khôn thì cậu nghĩ thế nào?”
Ánh mắt của Lăng Diệu nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn. Anh nghi hoặc nhìn vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Không thể nào.”
Văn Sâm nhếch môi: “Không tin à?”
Lăng Diệu lắc đầu, sau đó anh nghiêng đầu nhìn vài giây rồi xích lại gần để xác nhận: “Thật sao?”
Văn Sâm chậm rãi gật đầu: “Tôi có cần nói dối cậu không?”
Hắn lại châm một điếu thuốc và thản nhiên nói: “Yêu Tử, nói cho tôi biết cậu đang nghĩ gì.”
Lăng Diệu không trả lời, nhưng anh nhướn mày suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy dùng tốc độ nhanh nhất vòng ra sau lưng Văn Sâm và siết cổ hắn.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chỉ là cớm cố tình giả dạng là người của anh Khôn để gạt tao đúng không?”
Văn Sâm đang hút thuốc, hắn chưa kịp nhả khói đã bị chặn lại ở cổ họng. Hắn sặc dữ dội mấy lần, dùng cả hai tay siết chặt cổ tay anh và quát: “Mày điên à. Con mẹ nó buông ra ngay!”
“Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đấy.” Lăng Diệu siết chặt hai tay, giọng nói run rẩy và tàn nhẫn: “Nếu như mày là cớm, tao có thể xử mày ngay tại đây. Nếu tao không làm đuợc tao có thể bảo người khác làm thay, mày có tin không?”
Vì nghẹt thở nên khuôn mặt của Văn Sâm đã đỏ bừng, hắn hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh của Lăng Diệu. Hắn thực sự sợ bị anh siết đến không thở được nên đã trực tiếp dùng điếu thuốc đang cháy dí lên cánh tay trần của anh.
Lăng Diệu không hề phòng bị, anh đau đớn hét lên rồi lập tức buông tay và che đi làn da bị tàn thuốc đốt cháy.
Văn Sâm lấy lại hơi thở thì nổi giận. Hắn mạnh mẽ đứng lên, nắm lấy cổ áo Lăng Diệu và đẩy mạnh, dùng điếu thuốc chỉ vào anh rồi quát: “Mày hút quá liều đúng không? Tao mà là cớm thì có thể tốn sức trên người mày đến tận bây giờ à? Thần kinh nhạy cảm hay là mày ảo tưởng sức mạnh thế?”
Lăng Diệu bị đẩy vào tường, anh ngẩng đầu nhìn hắn vẫn tỏ vẻ không tin: “Nếu mày thật sự là người của Anh Khôn, tại sao mày lại trốn ở cạnh tao mà không nói gì?”
Văn Sâm vừa bị anh bóp cổ đã thẳng thắn thừa nhận: “Tao phải đề phòng lũ cớm chết tiệt đó chứ.”
Lăng Diệu bực bội phủi quần áo rồi đứng lên: “Anh tìm ra kẻ đó chưa?”
“Chưa.” Văn Sâm liếc anh tỏ vẻ khinh thường, hắn bước đến bên cạnh và nói: “Nếu có thì tao cũng bắt được.”
“Anh thật sự không phải cớm à.” Lăng Diệu liên tục xác nhận, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, doạ chết em.”
Văn Sâm chế giễu anh: “Nếu tao thật sự là cớm, mày định giải quyết tao thế nào?”
“Chuyện này không dễ giải quyết sao?” Lăng Diệu cười ranh mãnh “Tại sao người ta lại xảy ra chuyện trong núi, chuyện đó em am hiểu hơn anh đấy.”
Văn Sâm bật cười khi nghe những điều đó, hắn chỉ vào anh và nói: “Ở phương diện này, cậu thật tàn nhẫn. Cậu không sợ mấy kẻ trong đội phát hiện ra rồi vạch trần cậu sao?”
Lăng Diệu không hề sợ hãi, anh đến bên cửa sổ: “Họ không hiểu gì cả, bình thường em phải dạy họ từ tí một thì làm sao họ nhìn ra được.”
Văn Sâm cũng đứng sang một bên, hắn nhìn con đường nhỏ dưới lầu, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, quay mặt lại hỏi anh: “Người phụ nữ hôm qua đi theo cậu đâu?”
“Người nào cơ?” Lăng Diệu xoay người: “Ở trong phòng à? Chơi xong thì đi rồi.”
Văn Sâm phủ nhận: “Không phải.”
Lăng Diệu chợt nhớ tới: “Ồ, ý anh là ngươi lạc đường trong núi?”
Văn Sâm bổ sung thêm: “Người phụ nữ đến từ Bắc Phụng.”
“Anh biết à?” Lăng Diệu ậm ừ nói: “Hôm qua cô ta muốn bám theo em nhưng bị người trong đội em bắt lại rồi.”
Văn Sâm gật đầu: “Vậy thì tốt, cô ta không nghi ngờ cậu chứ?”
Lăng Diệu mỉm cười trấn an hắn: “Không đâu, cái não đấy thì nghĩ ra được gì chứ.”
Văn Sâm cảnh tỉnh anh: “Người phụ nữ đó không đơn giản đâu, cậu phải đề phòng cô ta.”
Lăng Diệu thắc mắc: “Cô ta có gì mà không đơn giản?”
Văn Sâm cứ vòng vo: “Cậu có biết ba cô ta là ai không?”
Lăng Diệu tò mò xích đến: “Ai?”
Văn Sâm cũng tiến lại gần và nói: “Tô Lâm Kiệm, phóng viên từng vạch mặt rất nhiều kẻ xấu. Hắn bị mấy tên tai to mặt lớn chèn ép đến mức không thể làm nữa nên chuyển sang làm thám tử tư. Hắn âm thầm hợp tác với phía cảnh sát để điều tra anh Khôn. Có điều mạng của hắn không lớn lắm đã bị bọn tao xử chết rồi.”
Lăng Diệu gật đầu: “Thế không phải kết thúc rồi à? Cái gai trong mắt đã không còn nữa.”
Văn Sâm không hề buông lỏng cảnh giác: “Mặc dù đến bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì nhưng không thể đảm bảo không có chứng cứ gì đó lưu lại trong tài liệu trước kia của hắn. Sau này con gái hắn tiếp quản văn phòng. Bề ngoài, cô ta chạy theo những người nổi tiếng để điều tra mấy tin tức ngoài lề nhưng vẫn không chịu từ bỏ thu thập các loại bằng chứng của tập đoàn Chí Khôn.”
Lăng Diệu yên lặng lắng nghe, anh vỗ vai hắn để an ủi: “Đừng lo lắng, chuyện đã qua lâu như vậy nếu có bằng chứng thì đã sớm lộ ra ngoài rồi. Em đã tiếp xúc với cô ta một ngày. Bề ngoài có vẻ làm lên đại sự nhưng thực chất chỉ là một cái gối thêu hoa.”
Văn Sâm đột nhiên quay đầu lại hỏi anh: “Cô gái này cũng rất đẹp đấy, cậu có từng động lòng không?”
Lăng Diệu ngậm một ngụm thuốc lá, anh nhìn con đường mờ mịt trong làn khói và lắc đầu một cách không thèm bận tâm: “Loại người này rất chảnh choẹ, dáng vẻ của đại tiểu thư. Nói câu nào là cãi câu đấy, em không có hứng thú.”
Văn Sâm nghe thế thì bật cười: “Tôi biết cậu thích phụ nữ gợi cảm mà.”
Lăng Diệu cũng cười: “Chỉ có anh Sâm hiểu em.”
Văn Sâm thở dài, sau đó hắn trở lại bàn trà và ngửa bài: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, để tôi nói với cậu về chế độ trên trước đã.”
Lăng Diệu cũng trở về theo: “Anh nói đi em nghe.”

Sau khi Tô Ly vào phòng khách sạn thì không biết làm gì. Cô chỉ hy vọng điện thoại di động có thể nhanh chóng đầy pin để nó hữu dụng trong những tình huống sau này.
Cơ thể vô cùng mệt mỏi, tinh thần căng thẳng. Cô không có tâm trạng để mát sa chân mà chỉ nằm bệt xuống giường và ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Cô sợ mình để lỡ mất cuộc gọi của anh nên thỉnh thoảng cô lại bật dậy để kiểm tra điện thoại.
Căn phòng rất yên tĩnh, đã gần nửa tiếng trôi qua kể từ khi họ tách ra.
Bây giờ anh đang ở đâu, anh còn ở trong con hẻm này không? Anh có thể thuận lợi thoát thân không? Và cô phải đợi bao lâu nữa?
Tô Ly không biết gì cả. Cô chỉ có thể lo lắng và phỏng đoán về những khả năng khác nhau.
Cô xoay người đi tới đi lui mấy bước, thỉnh thoảng lại đứng bên cạnh ở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.
Đây là tầng ba. Bây giờ đã sang buổi chiều nên không có nhiều người đi đường nữa nhưng vẫn có lác đác vài người qua lại.
Khi đôi chân trở nên yếu ớt, Tô Ly lại nằm xuống giường, để điện thoại lên tai và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết đã qua bao lâu, cô đột nhiên bị đánh thức bởi một âm báo tin nhắn.
Cô tưởng là ảo giác. Cô sững sờ một lúc rồi đột nhiên lật người, cầm điện thoại lên xem thì thấy một tin nhắn từ một dãy số lạ.
Tô Ly vẫn chưa lưu số điện thoại của Lăng Diệu nhưng để đề phòng, cô vẫn so sánh với số mình đã gọi trước đó thì đúng là anh.
Anh hỏi: [Ở phòng nào?]
Tô Ly đoán chắc là anh đã biết mình ở đâu rồi, có lẽ bây giờ anh đang ở dưới lầu. Trong nháy mắt cô cảm thấy mình tràn trề sức sống. Cô vươn tay gõ ba con số: [307.]
Chẳng bao lâu sau, đối phương đã trả lời: [Chờ anh ở đó đừng ra ngoài.]
Tô Ly nghi hoặc nhìn dòng tin nhắn. Anh muốn lên hay là không lên?
Tầng dưới, trước quầy lễ tân.
Lăng Diệu đi theo Văn Sâm. Người phụ nữ ở quầy lễ tân đang đăng kí phòng cho họ.
Một phút trước, khi họ nói xong chuyện làm ăn ở quán trà, Văn Sâm đột nhiên hỏi anh có kế hoạch gì tiếp theo không, Lăng Diệu thản nhiên trả lời là không có nên Văn Sâm đã mời anh đến đây nghỉ ngơi.
Lăng Diệu cau mày, dựa vào cửa ra vào.
Lúc này, Văn Sâm nhiệt tình giới thiệu với anh: “Dịch vụ mát sa chân ở đây khá tốt, cậu chưa từng đến đây à?”
Lăng Diệu cất điện thoại đi và cười hỏi: “Chưa đến bao giờ, có cái gì đặc biệt sao?”
“Có cái gì đặc biệt à?” Văn Sâm cười bí ẩn: “Cái này lát này cậu sẽ biết, chắc chắn cậu sẽ thích.”
Ánh mắt của Lăng Diệu sáng lên, nhưng anh lại nói với vẻ mặt xấu hổ: “Anh Sâm, anh xem lần này em ra ngoài… Người phụ nữ hôm qua móc sạch tiền của em rồi…”
Văn Sâm cười, sau đó tò mò hỏi: “Ngày hôm qua cậu làm bao lâu? Tính theo đêm hay theo số lần? Cậu đừng có giấu tiền.”
Lăng Diệu xoè hai cái túi rỗng tuếch: “Không đâu, cho nên em mới ngại nói.”
Lúc họ đang trò chuyện, lễ tân đưa thẻ phòng cho họ, Văn Sâm thanh toán rồi tiện tay đưa cho Lăng Diệu một cái: “Đừng khách sáo, lần này anh Sâm mời cậu.”
“Vậy thì cảm ơn anh Sâm trước.”
Hai người không lên lầu, Lăng Diệu đi theo Văn Sâm vào phòng tắm nam tắm rửa. Sau khi họ thay quần áo xong liền trực tiếp đi tới khu trị liệu chân. Bên trong có những dãy ghế nằm xếp ngay ngắn và một vài người đàn ông cởi trần nằm ở đó. Họ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Kỹ thuật viên từ từ xoa bóp lòng bàn chân và bắp chân của họ, trông có vẻ rất dễ chịu.
“Lúc mới đầu vẫn bình thường.” Văn Sâm chọn một chiếc ghế và nằm xuống trước. Hắn nói với Lăng Diệu: “Lát sau mới thoải mái.”
Lăng Diệu cũng nằm xuống bên cạnh hắn, anh vươn vai và nói: “Vừa hay hai ngày nay mệt quá, thả lỏng một chút cũng tốt.”
Một lát sau, kỹ thuật viên mới đến và bắt đầu giúp họ xoa bóp bàn chân.
Ba mươi phút sau, Văn Sâm dần dần cảm thấy mệt mỏi, hắn quay lại nhìn Lăng Diệu “Yêu Tử?”
Lăng Diệu không trả lời, hình như anh đã ngủ.
Văn Sâm gọi lại một lần nữa, anh mới mơ màng thức dậy và nheo mắt nhìn xung quanh: “Anh Sâm?”
Văn Sâm chỉ lên lầu: “Có thể lên được rồi.”
“Ừ, anh lên trước đi.” Lăng Diệu trở mình quay mặt lên trời, anh nói: “Chân em bị tê rồi…” Sau đó anh nói với kỹ thuật viên: “Mạnh tay một chút. Đúng rồi là ở đó…”
Văn Sâm gật đầu rồi tự mình đứng dậy trước: “Được rồi, anh lên trước. Cậu ở phòng bao nhiêu. Lát nữa cậu lên anh sẽ cho người trực tiếp vào phòng tìm cậu.”
“Được rồi, để em xem một chút.” Lăng Diệu lấy thẻ phòng ra, liếc hắn một cái rồi nói: “309.”
Văn Sâm quay sang dặn dò quản lý ở bên cạnh: “Nghe thấy chưa? Lát nữa cho người lên đó, đừng chậm trễ.”
Người quản lý mỉm cười gật đầu: “Tôi hiểu rồi, xin mời!”
Văn Sâm đi trước.
Lăng Diệu chờ hắn đi một lúc thì bắt đầu mặc quần áo và đứng dậy, nói với kỹ thuật viên: “Được rồi.”
Anh đi thẳng ra khỏi khu trị liệu chân, đến phòng thay quần áo lấy đồ. Đúng lúc đó anh tình cờ gặp vị quản lý lúc nãy, hắn lịch sự cười với anh: “Ngài định lên lầu à.”
“Ừ.” Lăng Diệu gật đầu. Lúc anh quay đầu lại thì đột nhiên làm rơi thẻ phòng, sau khi anh nhặt nó lên, anh khó hiểu bảo: “Không đúng.”
Quản lý chuẩn bị rời đi, hắn quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
Lăng Diệu hô lên: “Không phải 309. Vừa nãy tôi nhìn nhầm, phải là 307 mới đúng.”
Người quản lý định đi xác nhận lại.
Lăng Diệu cất thẻ phòng đi, anh nghiêm túc nói với hắn: “Mau bảo cô gái đó đến 307 đi. Nếu để người khác lên giường với cô ta trước tôi thì các người không xong đâu.”
Anh quản lý rùng mình, vội cầm bộ đàm lên và gật đầu với anh: “Anh đừng lo, bây giờ tôi sẽ cho người đi nhắc nhở.”
Quản lý đi rồi, Lăng Diệu vẫn cầm đồ đứng ở trong phòng thay quần áo. Anh vừa đi một vòng thì đụng phải một người đàn ông mập mạp vừa từ bên ngoài đi vào. Trông hắn có vẻ khó chịu, sắc mặt nặng nề không ngừng lải nhải và mắng chửi ai đó.
Lăng Diệu suy nghĩ một lát rồi đến gần và bắt chuyện với hắn: “Anh trai, anh vừa mát sa chân xong à?”
Đại hán liếc xéo anh một cái và lạnh lùng nói: “Mày quen tao à?”
“Anh trai, tâm trạng không tốt sao?” Lăng Diệu đến gần đưa cho gã một điếu thuốc: “Ôi, hôm nay em có một người anh em bùng kèo. Em vừa gọi cho cậu ấy một người phụ nữ mà không có nơi nào để đi, không thì em đưa cho anh nhé?”
Đại hán lại nhìn anh, gã suy nghĩ mất năm giây rồi nghi ngờ: “Không phải mày muốn gài tao, đúng không?”
Lăng Diệu đốt xong điếu thuốc cho chính mình, anh hít một hơi rồi cười: “Làm sao có thể. Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh, em chỉ nghĩ sẽ thật đáng tiếc nếu để phí của trời, chi bằng tặng anh làm món quà gặp mặt. Anh nói có đúng không?”
Đại Hán không cảm kích: “Vậy tại sao mày không để lại mà dùng. Tại sao phải khách sáo tặng cho một người không quen biết.”
Lăng Diệu nhếch mép cười với gã: “Không phải, em chỉ muốn chọc tức người anh em của em. Ai bảo cậu ta dám bùng kèo. Em muốn xem thử lúc cậu ta đến thấy người của mình bị kẻ khác ăn có vội vàng nhảy cẫng lên không.”
Đại Hán nghe xong những lời nói trắng trợn của anh. gã hiểu được câu chuyện thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Người anh em này tâm ý sâu xa thật đấy, người anh em đó của cậu có biết không?”
Lăng Diệu không muốn nói nhảm với gã nữa: “Nói không chừng cậu ta cũng biết từ lâu rồi nhưng em đã nói thì tuyệt đối không đổi ý, người là do em bỏ tiền ra mua dù có đưa cho anh thì cậu ta cũng dám đến gõ cửa đòi lại đâu. Anh chỉ cần nói có muốn hay không là được.”
Người đàn ông đang bực mình vì chuyện khi nãy, bỗng nhiên có người dâng phụ nữ đến tận miệng khiến gã quét sạch ưu phiền. Không hề suy nghĩ đã gật đầu: “Được. Đừng có chơi xấu đấy.”
Lăng Diệu mỉm cười, anh châm thuốc cho gã và hỏi: “Phòng bao nhiêu?”
Người đàn ông to lớn cúi đầu, ngậm điếu thuốc đến gần bật lửa: “312.”
Sau khi châm thuốc, Lăng Diệu thu tay về: “Chờ nhé, anh trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.