21. (Góc nhìn “tiểu bạch hoa”)
C.hết mất, c.hết mất thôi.
Còn gì xấu hổ hơn bị lộ tẩy ngay tại chỗ?
Giống như một yến hội tưởng như yên bình nhưng thực tế lại ẩn chứa một dòng chảy ngầm, mọi người đang nâng ly chúc tụng, cười nói vui vẻ, bỗng nhiên lại có một người nhảy ra chỉ vào bạn và hét lớn:
"Cô ta là thích khách! Cô ta đã hạ đ.ộc trong rượu!"
Chết tiệt, chỉ muốn đội cái quần lên cho rồi.
Tôi không dám nhìn ánh mắt thất vọng của chị đẹp, chỉ biết quay lưng bỏ chạy trối chết.
Vĩnh biệt mọi người!
Còn chưa kịp đi xa, tên tra nam đã đuổi theo tới nơi. (ʘ言ʘ╬)
Tôi sai rồi, tôi sai rồi, chẳng phải anh vẫn còn chưa bị tôi tán đổ sao, đại nhân đại lượng tha cho tôi đi mà.
Kết quả, người bị hại còn quay lại an ủi tôi?
Lương thiện đến vậy sao?
22. (Góc nhìn Trúc mã)
Bị người ta đá cho một phát vào chỗ đau đúng là không dễ chịu.
Vì vậy, Trà Đen (Trà xanh hắc hóa=))) muốn ở một mình suy nghĩ, điều này tôi có thể hiểu được.
Dù có là người tài giỏi đến đâu cũng sẽ có lúc yếu đuối.
Nhưng thanh mai lại bảo tôi đi xem trà đen thế nào.
Cậu không biết trà đen đang buồn sao!
Tuy nhiên, sau một hồi suy nghĩ, tôi đã hiểu được dụng ý của thanh mai.
Lúc này, sự cổ vũ của bạn bè mới là điều quan trọng nhất.
Vì vậy, tôi nói với trà đen:
"Thật ra, tớ đã biết chuyện này từ lâu rồi, đừng quan tâm đến lời nói của người khác. Lúc trước ông nội tớ dặn dò tớ phải chăm sóc tốt cho cậu, vì vậy tớ sẽ không để ai bắt nạt cậu."
Tôi sử dụng toàn bộ khả năng mồm mép cả đời đúc kết được tận tình khuyên bảo cậu ta, mà những lời đó của tôi đương nhiên cũng vô cùng hữu hiệu.
Nhìn xem, cậu ấy đã xúc động đến mức suýt khóc rồi kìa.
23. (Góc nhìn “tiểu bạch hoa”)
Tôi tức giận đến mức gần như bật khóc.
Cậu bị ngốc chắc?
Tôi đến đây để tán đổ cậu, sau đó trả thù cậu!"
Sao lại thế này, chúng ta không phải kẻ thù mà trở thành bạn thân từ hồi nào vậy?
Đúng thật là.
Tôi về nhà hỏi người lớn mới biết, người năm ngoái cả nhà đến chúc tết hóa ra chính là ông nội của tra nam.
Tôi thật hối hận vì không biết chuyện này sớm hơn, hóa ra tôi từng ở gần chị đẹp đến vậy.
Đây không phải là trọng điểm!
Tổ tiên của hai nhà chúng ta, một người là nhà buôn cung cấp dược liệu cho hoàng cung, một người là thái y. Công việc liên hệ chặt chẽ, quan hệ tự nhiên cũng tốt.
Cho đến đời bố tôi, do chuyển đổi ngành nghề thất bại, doanh nghiệp phá sản. Cuối cùng nếu không được ông nội cậu ta mua lại thì đã sớm tan thành mây khói rồi.
Vì vậy, ông nội cậu ta là ân nhân của gia đình tôi.
Nhớ lại những gì bản thân đã làm từ khi chuyển trường, tôi chỉ muốn tát mình hai bạt tai.
Mày không những không chịu học hành chăm chỉ mà còn cố gắng dụ dỗ con trai người ta yêu đương sớm!
Trước đây tôi không biết thế nào là lấy oán báo ân, đợi đến khi biết thì khả năng đã sắp phải trải nghiệm cái thứ gọi là là trời chu đất diệt rồi.
Tôi có thể làm gì được chứ, tôi chỉ có thể làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành*, đối xử tốt với cậu ta gấp đôi mà thôi!
(*Liên quan đến một điển tích, mang nghĩa là “đền ơn đáp nghĩa”)
24. (Góc nhìn nữ chính)
Engels quả không lừa dối tôi.
Phát triển là một quá trình tiến lên theo đường quanh co khúc khuỷu, thăng trầm, phức tạp.
Cũng như tình cảm giữa trúc mã và bé dễ thương vậy.
Sau khi giải tỏa hiểu lầm, mối quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước.
Nhìn cảnh hai người họ ngọt ngào bên nhau, tôi không khỏi nở một nụ cười từ ái。
"Cậu có vẻ quan tâm đến chuyện của họ nhỉ?"
Nam thần bất chợt lên tiếng.
Tôi thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn nam thần.
Thực ra tớ cũng rất quan tâm đến cậu đó!
"Nhưng cậu có nhận ra, sự quan tâm của cậu dành cho hai người bọn họ đã vượt xa giới hạn bạn bè hay không?"
Dù sao chuyện tình cảm của bọn họ mới là tuyến chính của câu chuyện mà.
"Mà đối với những người khác cậu lại hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn có thể nói là thờ ơ."
Vì những người khác đều là những nhân vật phụ không tên không tuổi mà.
"Cậu có thể kể tên tất cả các bạn học trong lớp không?"
Tôi... quả thật không thể.
Bị hỏi khó rồi.
Nhưng nam thần, tại sao đột nhiên cậu lại bóc mẽ tớ vậy chứ?
"Tớ nhận ra cậu là người không thích có bất cứ giao tiếp nào với người khác, ngay cả với bạn cùng lớp cũng chỉ duy trì mối quan hệ cần thiết, trước khi chúng tôi chuyển đến đây, cậu chỉ có một người bạn."
Thực ra tôi khá lười biếng, điều quan trọng là tôi còn phải giữ gìn thiết lập nhân vật lạnh lùng nữa.
"Vậy mà một người vốn dĩ thích giữ khoảng cách với người khác như cậu, tại sao đột nhiên thân thiết với hai học sinh chuyển trường vậy?"
Đương nhiên là vì hai người là nhân vật chính mà.
"Tớ nghe nói, trước đây cậu đã gặp phải tai nạn, di chứng vô cùng nghiêm trọng."
Không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn là do trúc mã tiết lộ, về nhà tôi nhất định phải xử cậu ta mới được.
Vậy là nam thần cũng bắt đầu ghét bỏ tôi rồi sao?
"Di chứng gì cơ? Có thể..."
Tôi vội vàng bịt miệng cậu ấy, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp lưng.
Cảm giác bị phơi bày như thế này thật là khó chịu.
Nếu để cậu ấy nói tiếp, việc tôi xuyên việt sẽ không thể giải thích được mất.
Nếu nói hết mọi chuyện với cậu ấy, cậu ấy chắc chắn sẽ cho rằng tôi có vấn đề về tinh thần, đến lúc đó không bệnh cũng thành có bệnh.
Vì vậy, tôi đề nghị với cậu ấy.
Hay là đổi sang chủ đề khác đi?
Nam thần không nói được, chỉ đành gật đầu đồng ý.
Tôi vừa mới buông tay ra, một loạt các câu hỏi của cậu ấy đã tuôn ra như thác lũ.
"Nghe nói cậu chơi piano rất giỏi? Còn từng đoạt giải tỉnh?"
Cũng tạm thôi. Dù sao, một nhân vật quan trọng như tôi sao có thể không có kỹ năng phòng thân cơ chứ?
"Tại sao cậu lại chọn piano? Cậu thích nhạc cụ này à?"
Chẳng phải là bị ông già ép buộc sao, còn nói cái gì mà học nhạc cụ có thể thư giãn tâm trạng, bồi dưỡng tình cảm, mà piano chính là vua của các nhạc cụ, con gái chơi nhạc cụ này trông rất có khí chất. Tôi còn thấy con gái chơi kèn trumpet cũng rất có khí thế nữa đấy.
"Vậy sau này cậu sẽ trở thành nghệ sĩ piano ư?"
Nói đùa, tôi chỉ chơi cho vui thôi.
"Vậy sau khi tốt nghiệp cậu định sẽ làm gì?"
Vẫn chưa nghĩ đến.
Cũng không có ý định lên kế hoạch.
Nếu là nữ chính, bị phát hiện yêu sớm sẽ bị đưa ra nước ngoài; nếu là nữ phụ, sau khi nam chính bị phát hiện yêu sớm sẽ theo nam chính ra nước ngoài.
Tương lai thế nào tôi còn không thể tự mình quyết định đây.
"Câu hỏi cuối cùng, cậu thực sự đang sống tốt chứ?"
"Đủ rồi!"
Tôi hét lên với cậu ấy.
Đến khúc gỗ cũng biết nổi giận* mà.
(*木头还会发火呢, tác giả dùng từ 发火, nghĩa đen là bốc cháy, nghĩa bóng là tức giận)
Đừng tưởng rằng cậu là nam thần thì tôi sẽ để cậu tùy ý sắp đặt!
Nói cho cậu biết, tôi tức giận rồi đấy.
Vừa rồi còn nói muốn tìm hiểu sâu hơn về tôi, giờ lại quay ra chối bỏ tôi? Không thể tha thứ được!
Tôi đẩy cậu ấy ra, đi thẳng xuống cầu thang.
Dù cậu ấy có năn nỉ thế nào tôi cũng nhất quyết không quay đầu lại.
Phản đối PUA*, bắt đầu từ tôi!
(PUA: viết tắt của từ 'pickup artists', trong tiếng trung thường được dùng để chỉ những người thích thao túng, kiểm soát tâm lý người khác)
25. (Góc nhìn Trúc mã)
Thật hiếm có.
Học sinh xuất sắc thế mà lại hỏi tôi về một cô gái, lại còn là thanh mai nữa chứ.
Lẽ nào mánh khóe vớ vẩn của đứa ngốc kia lại hiệu quả đến vậy ư!
Có thể khiến cái cây đại thụ già cỗi nở hoa, khiến học sinh gương mẫu yêu sớm.
Thanh mai thật là n.ghiệp chướng nặng nề, lại khiến thêm một học sinh tiềm năng của Thanh Bắc gục ngã.
Ồ, người trước đó chính là tôi.
Có điều, việc của Thanh Mai hỏi tôi là đúng rồi.
Quá khứ đen tối của cậu ấy có gì mà tôi không biết cơ chứ.
Cái gì?
Cậu muốn hỏi xem cậu ấy bị bệnh gì á.
Rất tiếc, tôi không thể tiết lộ được.
Bệnh viện của chúng tôi có nguyên tắc rất nghiêm, không thể tiết lộ thông tin bệnh nhân.
Cái gì?
Vì là một người bạn nên cậu rất quan tâm đến cậu ấy á?
Vậy cũng không được, không được... Thôi được rồi, tôi sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa đấy.
Không cần ngại, nói ra đi... nói từ sớm như vậy luôn đi không phải tốt hơn à.
Phí lời mất bao nhiêu lời của tôi.
Thực ra, chuyện năm xưa, tôi rất không muốn nhắc lại.
Những người biết chuyện đó giờ đều đã…
Đừng giục, tôi sắp nói đến nơi đây rồi.
Đừng nhìn bên ngoài cậu ấy gia thế hiển hách, không lo ăn mặc, thực ra thanh mai trước kia rất đáng thương.
Sau khi cậu ấy ra đời không lâu, bố cậu ấy đã có một đứa con riêng, chuyện này bị vợ cả lúc đó đang ở cữ biết được.
Sau đó vợ cả liền mắc phải chứng trầm cảm sau sinh.
Theo lý mà nói, việc vợ cả mắc bệnh sẽ không ảnh hưởng đến thanh mai đã chào đời.
Nhưng cậu ấy không được cha mẹ yêu thương, tính cách khó tránh âm u, khác thường.
Cuối cùng, có một ngày, bố cậu ấy đón người thứ ba về làm vợ.
Tất nhiên vợ cả không chịu, nhà ngoại cũng không đồng ý.
Vì vậy, trong lúc kích động, bệnh trầm cảm bùng phát, người vợ cả muốn kéo thanh mai cùng nhảy xuống biển.
Bố cậu ấy tuy rằng đã biết trước tin này nhưng cũng không kịp ngăn cản chiếc xe lao xuống biển.
May mắn thay cứu hộ vẫn đến kịp lúc, tính mạng của thanh mai vẫn còn giữ lại được.
Tuy nhiên, có lẽ vợ cả đã uống thuốc từ trước nên không qua khỏi.
Tuy nhiên, tình trạng của Thanh Mai đang nằm viện cũng không mấy khả quan, trên người cậu ấy chỉ có những vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng mãi vẫn không tỉnh dậy.
Bác sĩ nói cậu ấy không có ý chí sinh tồn nữa.
Chúng tôi thử mọi cách nhưng vẫn không có hiệu quả.
Cậu ấy trở thành người thực vật.
Cho đến một lần em gái tôi đọc tiểu thuyết cho cậu ấy nghe, tôi đứng một bên nhìn thấy sự thay đổi của điện tâm đồ và nhịp thở trên máy đo.
Em gái tôi nói rằng nhân vật chính trong câu chuyện là một người vô tư vô lo được mọi người yêu thương.
Y tá phụ trách thanh mai khi đó là một sinh viên tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng lại đam mê tiểu thuyết xuyên không.
Vì vậy cô ấy đã đề xuất sử dụng liệu pháp ám thị tâm lý, kích thích não bộ khiến cho Thanh Mai cảm thấy bản thân là người xuyên không.
Như vậy, thanh mai sẽ vô thức cho rằng mình là linh hồn từ nơi khác đến chứ không phải đứa trẻ đáng thương ban đầu.
Lúc đó, kỹ thuật này còn chưa hoàn thiện, bố tôi cũng rất do dự.
Nhưng bố thanh mai lại đồng ý.
Có lẽ vì áy náy, vì vậy ông ấy đã không tiếc mọi giá để cứu sống đứa con gái vốn không được quan tâm này.
Kết quả biện pháp đã thành công, nhưng cũng không hoàn toàn thành công.
Thanh mai tỉnh dậy, trở thành "người xuyên không"; nhưng cậu ấy lại mất đi trí nhớ, không có cái gọi là "tiếp nhận ký ức của nguyên chủ".
Các chuyên gia cho rằng có hai cách giải thích cho kết quả này.
Một là để "xuyên không" hợp lý hơn, hai là cậu ấy đã lựa chọn quên đi phiên bản không đẹp đẽ của bản thân.
Về phần di chứng, tôi nghĩ là do cô y tá đọc quá nhiều tiểu thuyết cho cậu ấy trong thời gian điều trị.
Những năm qua, nhìn cậu đùa giỡn, vui vẻ như một cô gái bình thường, chúng tôi không hẹn mà cùng chọn cách im lặng.
Tôi cảnh cáo học sinh giỏi, không được làm điều gì quá đáng.
Cậu ấy bây giờ chính là kết quả tốt nhất mà tất cả mọi người, bao gồm cả cậu ấy, đều mong đợi.
Nhưng học sinh giỏi lại vô cùng kinh ngạc, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Hóa ra... là như vậy."
Có lẽ hiện tại cậu ta vẫn còn đang chìm đắm trong sự thật, chưa tỉnh táo lại được.
Tôi không quan tâm đến cậu ta mà quay người đi tìm bóng dáng của thanh mai.
Nói sau lưng người khác dù sao cũng không tốt.
Nhưng còn chưa tìm thấy thanh mai, tôi lại nhìn thấy trà đen với đôi mắt đỏ hoe.
"Tớ vừa nhìn thấy chị đẹp bắt xe đi mất rồi..."
Ôi!