Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân

Chương 17: 800m




Những ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu vào những cành cây vẫn còn rậm rạp, đổ thành những cái bóng lớn xuống mặt đất. Trường học trông thêm một ít cây xanh bốn mùa, vào thu vẫn còn xanh mướt.
Ánh sáng kéo dài bóng của hai người, lúc thì hợp nhất lúc thì tách ra. m thanh thỉnh thoảng giẫm lên một chiếc chiếc lá khô đặc biệt rõ ràng trong buổi tối yên tĩnh.
Hạ Sàn xoa bụng, bưng bát lớn lên uống hết canh, sau đó cảm thấy có chút khó chịu. Ăn xong rất dễ buồn ngủ, hắn ngáp một cái, vấp phải tảng đá dưới chân, Giang Bạch Du vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của hắn, Giang Bạch Du cười trêu ghẹo: “Đang đi bình thường sao lại muốn lăn thế.”
Hạ Sàn mỉm cười: ” Hết cách rồi, bụng tròn, tròn quá…nên muốn lăn. “
Tâm trí Giang Bạch Du lại xuất hiện hình ảnh Hạ Sàn húp canh từ một cái bát còn lớn hơn cả mặt mình, cậu nói: ” Còn ham ăn nữa.”
Cậu thật sự không ngờ Hạ Sàn lại ăn sạch bát mì kia.
“Xì, cậu xem nhẹ tôi đấy à.”
“Không dám không dám, ham ăn là phúc, bạn cùng bàn của tôi rất có phúc.”
Giang Bạch Du nắm lấy cổ tay ấy, cổ tay mảnh khảnh mềm mại, xương cổ tay nhô ra, trượt nhẹ trong lòng bàn tay Giang Bạch Du, rõ ràng mát lạnh, nhưng lại như một tia lửa nhỏ làm nóng lòng bàn tay Giang Bạch Du.

Hai mùa thu đông ở thành phố này không rõ rệt lắm, thông điệp đầu tiên của mùa đông là những cành cây ngày càng trần trụi, không khí bắt đầu khô hanh.
Đại hội thể thao năm nay của trường cấp ba cũng diễn ra như dự kiến.
Hạ Sàn nộp lên tất cả hạng mục mà hắn có thể đăng ký, cuối cùng lớp phó thể dục khuyên hắn đừng đăng ký nhiều quá, lo thời gian hạng mục sẽ bị xung đột. Hạ Sàn suy nghĩ rồi đăng ký ba nội dung cá nhân, nhảy dây, 800 mét và nhảy xa.
Nhảy dây là thế mạnh của hắn, 800 mét là điểm yếu của hắn, hắn muốn thử thách bản thân.
Chỉ đến ngày diễn ra đại hội thể thao, hắn mới biết Giang Bạch Du đã nộp đơn đăng ký hạng mục giống như hắn.
Đây là một sự hiểu biết ngầm giữa bạn cùng bàn, hay Giang Bạch Du chỉ đơn giản là muốn trở thành chướng ngại vật trên con đường giành giải thưởng thôi?
Hạ Sàn trộm liếc nhìn Giang Bạch Du trên vạch xuất phát, thiếu niên mặc bộ đồ thể thao màu xám, hôm nay trời có gió nhẹ, mặc dù gió ở phương nam không buốt nhưng lại có hơi lạnh lẽo, Giang Bạch Du trông chẳng hề sợ lạnh chút nào.
Hắn thì ngược lại, mặc một chiếc áo len bên ngoài áo lót của mình, lý do là hắn muốn trút bỏ gánh nặng tập trung thi đấu.
Giang Bạch Du đương nhiên không hiểu hoạt động tâm lý trong nội tâm của bạn cùng bàn, mà chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào được áo len và chiếc mũ trắng che lại, đôi mắt đen láy tựa như trống rỗng nhìn rất đáng yêu. Cậu duỗi tay ra búng trán Hạ Sàn, Hạ Sàn nhanh tay lẹ mắt trốn được, vì thế cậu nắm lấy dái tai trắng nõn mềm mại của người trước mặt.
Lặng lẽ dùng đầu ngón tay nắn vuốt rồi buông tay ra trước khi Hạ Sàn tức giận, Giang Bạch Du thấy hai má sắp phồng lên của hắn nhanh chóng biến mất, tâm trạng rất tốt.
“Nhóc nói lắp, lát nữa chạy không nổi thì dừng lại nhé.” Cậu nói.
Tám trăm mét quả thực là một thử thách đối với hầu hết mọi người, Hạ Sàn thường không vận động, nhưng thấy hắn háo hức muốn giành giải, Giang Bạch Du lo hắn liều mạng quá mức sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Điều Hạ Sàn nghĩ lại là, chẳng lẽ Giang Bạch Du đang đánh giá thấp hắn ư?
Hắn hất cằm lên, cố gắng rút ngắn khoảng cách chiều cao giữa mình và Giang Bạch Du, “Vậy thì sao? Tôi… muốn đoạt giải.”
“Giải thưởng quan trọng như vậy sao?”
Hạ Sàn gật đầu: “Quan trọng, nếu không… tôi tham gia cuộc thi… Để làm gì?”
Thời tiết hôm nay là vẫn mùa đông ảm đạm thường thấy trong thành phố, tầng mây dày như thể ngưng tụ thành một đám. Hạ Sàn ngẩng đầu lên nhìn người cao hơn mình, vô cùng hùng hồn nói mình muốn đoạt giải trong cuộc thi, rất tự nhiên và vô cùng đương nhiên. Đây không phải là kiêu ngạo, không kiêu căng tự đại mà là màu sắc rực rỡ nhất của tuổi trẻ, kiềm chế mà công khai, khiêm tốn mà tự tin, Hạ Sàn là một cây bạch dương được thổ nhưỡng phía nam vuôi dưỡng lớn lên cao vút. Đón gió phấp phới rồi sinh trưởng lên trên, những cành lá xanh mướt tạo nên khung cảnh bốn mùa.
Tuy không có ánh nắng nhưng Giang Bạch Du vẫn cảm nhận được sự ấm áp của mùa đông.
Trước khi bắt đầu chạy, trái tim hắn đập mạnh, Giang Bạch Du vẫn luôn bị Hạ Sàn hấp dẫn biết điều đó.
Một tiếng còi vang lên, Giang Bạch Du rút lại những cảm xúc không thể khống chế đó về tận đáy lòng.
Các vận động viên ở vạch xuất phát đều cúi xuống vào vị trí xuất phát.
Xoét!
Theo hiệu lệnh, các vận động viên lao ra như mũi tên rời khỏi dây, tiếng reo hò nối tiếp nhau.
Lúc đầu Hạ Sàn lao ra rất nhanh, đang ở vị trí dẫn đầu, Giang Bạch Du vẫn giữ khoảng cách rất gần với hắn.
Sau khi chạy vòng đầu tiên, tốc độ của Hạ Sàn chậm lại đáng kể, hơi thở cũng nặng nề như bước đi của hắn, mọi người xung quanh bắt đầu lần lượt vượt qua hắn.
Hắn muốn tăng tốc, nhưng đôi chân như bị đổ chì, không thể tiến về phía trước, càng lúc càng chậm, cổ họng bị một cơn gió lạnh ùa vào cuốn đi chút hơi ẩm cuối cùng, khô như thể sắp nứt ra.
Cánh tay vung tay càng lúc càng chậm, Hạ Sàn nhìn khoảng cách giữa mình và người trước mặt càng lúc càng lớn, hắn có chút thất vọng, cảm thấy có thể mình sẽ không đoạt được giải, thậm chí còn khó có thể về đích.
Giang Bạch Du vẫn luôn đi theo Hạ Sàn chạy đến bên cạnh hắn, thở đều nói, “Không sao, chạy xong là được, tôi sẽ chạy cùng cậu.”
Hạ Sàn ngẩng đầu, im lặng một hồi, nhìn chằm chằm ngón chân rồi chạy, Giang Bạch Du biết hắn ngại những lời lẽ hùng hồn mà hắn đã nói trước đó.
Ngay lúc đang nghĩ đến việc nói gì đó để an ủi đối phương, Hạ Sàn đã lên tiếng trước, hắn mở miệng thở hổn hển, tiếng lắp bắp càng nghiêm trọng hơn, “Cậu, cậu không cần… Ở lại với tôi, như…như thế…thì lớp chúng ta giành giải kiểu gì?”
Hắn có chút lo lắng, thậm chí còn đẩy Giang Bạch Du đi về phía trước.
Giang Bạch Du hỏi hắn: “Cậu muốn đoạt giải nhiều tới vậy sao?”
Hạ Sàn gật đầu, ánh mắt kiên định.
Giang Bạch Du chạy ngược về phía sau, đưa tay hứng một giọt mồ hôi trên trán Hạ Sàn, “Được rồi, tôi sẽ lấy giải về cho cậu, cậu chạy chậm một chút, tôi sẽ đợi cậu ở vạch đích.”
Tiếng reo hò bỗng chốc im bặt, gió ngừng thổi, thời gian trôi chậm lại, nhường chỗ cho những điều đẹp đẽ xảy ra, chẳng hạn như lời hứa, chẳng hạn như tình cảm ngày càng lớn của những người trẻ tuổi.
Hạ Sàn nhìn Giang Bạch Du vượt qua mình, cuối cùng càng ngày càng gần về đích.
Đám đông bùng nổ tiếng reo hò, Hạ Sàn vẫn khăng khăng muốn lao về đích. Khi hắn vượt qua ranh giới đại diện cho chiến thắng, hắn rơi vào một cái ôm rộng rãi.
Hắn sốt ruột, giọng nói còn chưa vững, “Đầu, đầu tiên? “
“Đương nhiên.”
“Được!” Sau đó Hạ Sàn thả lỏng nhào vào vòng tay Giang Bạch Du, sau khi thân thể và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, hắn cảm giác như mình có thể biến thành một vũng bùn.
Giang Bạch Du véo sau gáy hắn khiến người trong vòng tay run nhè nhẹ, Hạ Bành sợ nhột.
“Đừng đứng đó nữa, tôi dẫn cậu đi, nếu không lát nữa chân cậu sẽ bị chuột rút đấy.”
Hạ Sàn lắc đầu, giọng nói lười biếng, không còn chút sức lực nào, “Không.” Hắn không muốn nói thêm một chữ nào. Hắn đã bị hao hết sức lực, biến thành một cái xác biết đi, lúc này chỉ muốn nằm xuống.
Giang Bạch Du ôm chặt thân thể không ngừng trượt xuống của hắn, ghé vào tai hắn dỗ dành: “Nghe lời, tôi đỡ cậu đi, cậu chỉ cần nhấc chân lên là được.”
“Nhưng tôi không muốn nhấc chân lên, nó…nặng lắm.” Hạ Sàn ngẩng đầu lên, hai mắt phủ một tầng sương mù, khóe mắt bị gió kích thích đỏ bừng, hắn đáng thương hy vọng Giang Bạch Du sẽ tha cho đôi chân nặng hơn ngàn cân lúc này.
Môi đỏ và răng trắng, mắt đẫm lệ, gió nhẹ lơ đãng đôi môi hồng hào. Hồ nước trong lòng Giang Bạch Du gợn sóng, cá đang vẫy đuôi.
Hạ Sàn ngồi trên bậc thềm khán đài, Giang Bạch Du ngồi xổm xuống thấp hơn hai bậc, khéo léo xoa nắn hai bắp chân thon dài cân đối trong tay.
Vô tình cọ vào đầu gối của Hạ Sàn, hắn ngứa ngáy muốn trốn, Giang Bạch Du dùng chút sức đỡ lấy bắp chân của hắn, “Dễ nhột như vậy à? “
Hạ Sàn vốn đã yếu ớt, mỉm cười càng mất đi sức lực, nhẹ nhàng đáp: ” Đâu có.”
Giống như hai đám mây nhẹ nhàng chạm vào nhau rồi né tránh lẫn nhau, rơi vào tai Giang Bạch Du lại cảm thấy như làm nũng.
“Khi nào…nhận giải?” Hạ Sàn quay đầu lại nhìn phía khán đài, hành động còn tích cực hơn cả người giành được vị trí thứ nhất như Giang Bạch Du.
“Vẫn còn sớm, muốn à?”
Hạ Sàn lắc đầu, “Xem đã.”
Hắn cũng có giải, đứng đầu mục nhảy dây.
“Được rồi, tôi sẽ cho cậu xem đầu tiên..” Giang Bạch Du tập trung vào động tác trong tay, lông mày hạ xuống hội tụ sự sắc bén và kiêu ngạo.
Giữa trưa có thể về phòng học nghỉ ngơi.
Giang Bạch Du trải giấy chứng nhận giải thưởng lên bàn của Hạ Sàn.
Giấy chứng nhận giải thưởng được viết tạm thời, mực vẫn chưa khô. Khi Hạ Sàn duỗi đầu ngón tay ra sờ sờ, vô tình làm lem mực, hắn cẩn thận lau sạch sẽ.
Giang Bạch Du chợt nảy ra ý nghĩ, cầm lấy giấy chứng nhận giải thưởng, mở nắp bút chuẩn bị viết lên đó.
“Cậu… Làm gì đấy? Hạ Sàn hỏi.
“Thêm tên của cậu.” Cậu vừa nói vừa viết.
Hai cái tên được sắp xếp từ trên xuống dưới, Hạ Sàn ở trên, Giang Bạch Du ở phía dưới, tựa như vinh dự này thuộc về hai người.
“Vì cậu, mà tôi đi thi đấu giành vị trí thứ nhất.” Giang Bạch Du giơ giấy chứng nhận giải thưởng lên phơi khô, trả lời như một lẽ đương nhiên.
Hạ Sàn nuốt câu hỏi ” tại sao” mà hắn đang định nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.