Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân

Chương 4: Đừng có mà ngấp nghé bạn cùng bàn của người ta




Một lớp học luôn có đủ loại người muôn hình muôn vẻ, Hạ Sàn cảm thấy, trong lớp học mới của hắn, ai cũng có khuôn mặt tươi tắn.
Ví dụ như bạn cùng bàn của hắn, trông diện mạo có vẻ lạnh lùng không gần người, nhưng rất nhiều hành vi của cậu lọt vào trong mắt Hạ Sàn lại có vẻ ngu ngơ, nhìn bạn cùng bàn luôn khiến đầu óc Hạ Sàn vô thức hiện lên hình ảnh một con gấu lớn. Ví dụ như giáo viên chủ nhiệm của hắn ôn nhuận như ngọc, giống như nhà văn thời Dân Quốc, anh chưa bao giờ dùng phương pháp độc tài chuyên chế để trói buộc học sinh mà là dùng sự quan tâm điềm tĩnh để thấm nhuần học sinh, dùng khí chất trong sáng như ánh trăng và hành động phong nhã êm dịu của anh ảnh hưởng đến học sinh.
Hạ Sàn có thể khẳng định, giáo viên vật lý của hắn chính là thầy giáo gặp ở cửa văn phòng kia có quan hệ rất tốt với giáo viên chủ nhiệm Thẩm Thanh.
Giáo viên vật lý tên là Cố Triêu Lai, nhờ phúc của hắn mà Hạ Sàn cảm nhận được việc làm một học sinh của tổng tài bá đạo là một loại trải nghiệm như thế nào. Áo sơ mi trắng, quần tây đen, kính viền vàng, một tổng tài bá đạo từ trong sách chui ra đứng trên bục giảng.
Có lẽ đây là người đàn ông xé sách trong truyền thuyết?
Giáo viên vật lý với diện mạo tiêu chuẩn đã thu hút một nhóm fan hâm mộ thiếu nữ tuổi dậy thì trung thành, mặc dù hắn hiếm khi cười trong lớp học, thường dùng một ánh mắt như nhìn xuống phàm nhân với học sinh không thể trả lời câu hỏi.
Nhưng vậy thì sao, vẻ ngoài đứng đắn, huống hồ còn sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng cùng kiến thức chuyên môn vượt trội khiến học sinh không thể không tâm phục khẩu phục.
Thẩm Thanh và Cố Triêu Lai đều là những người cực kỳ có sức hấp dẫn với người khác, một người giống như nước suối xuân chảy nhỏ giọt, một như ngọn núi cao không thể leo lên, nhưng mà, ngọn núi lại vì nước chảy mà buông bỏ tất cả cao quý.
Hạ Sàn đã hơn một lần nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà Cố Triêu Lai dành cho Thẩm Thanh khi anh bước ra khỏi lớp học.
Nước suối xuân làm tan tuyết, ánh trăng làm tan sương.
Nước không thể chảy đến nơi cao, nhưng núi cao có thể hạ thấp lưng trở thành đường cho nước chảy.
Hạ Sàn lại một lần nữa xuất thần nhìn hai người đi ngang qua cửa lớp học, Giang Bạch Du vẫy vẫy tay trước mắt hắn, “Này, cậu cũng thích thầy Cố à?”
“Hả?” Hạ Sàn không nghe thấy câu hỏi của cậu.
“Tôi nói cậu cũng thích người như thầy Cố à?” Giọng điệu Giang Bạch Du hơi khó dò, vẫn là cái dáng vẻ bất cần đời, vừa đen vừa cứng như cái tính nóng nảy của cậu, màu đen trong mắt sâu không thấy đáy.
“Thích.” Thầy Cố giảng bài rất hay, không dạy quá giờ, bài tập về nhà cũng không nhiều, giáo viên như này đương nhiên sẽ có rất nhiều người thích. Hạ Sàn cũng không ngoại lệ.
“Thật sự là không hiểu các cậu, như vậy thì có gì mà thích, lạnh như băng ấy, lâu như vậy rồi mà còn chưa từng cười với chúng ta luôn.” Giang Bạch Du xoay bút trên tay thành một vòng tròn nhỏ, ánh mắt Hạ Sàn từ cửa tập trung vào vòng tròn nhỏ cậu tạo ra.
Trong lòng Hạ Sàn đang suy nghĩ, sao Giang Bạch Du có thể xoay bút tròn trịa như vậy, còn không bị rớt.
Hắn vừa nhìn vòng tròn vừa nghe Giang Bạch Du nói tiếp, “Cậu đừng thích loại hình này nữa, đổi loại đi. ”
Hạ Sàn hiếm khi chia ánh mắt cho gương mặt đẹp trai lông mày rậm mắt to của Giang Bạch Du, “Ừm? Loại… Loại nào? ”
Đôi mắt hắn mở tròn, hỏi xong những lời này còn chớp mắt hai cái, lông mi dày chớp lên xuống, có vẻ rất ngây thơ.
“Ví dụ như, đẹp trai, nói nhiều, có thể khiến cậu nói chuyện” Không biết là bị ánh mắt Hạ Sàn nhìn chằm chằm hay là những lời này có ý ám chỉ, Giang Bạch Du rất không tự nhiên, cậu không biết vì sao mình lại nói những lời như vậy, người trong lời nói của cậu đang chỉ hướng về ai đây cơ chứ?
“Cậu hả?”
Vòng tròn nhỏ ở đầu ngón tay đột nhiên biến mất, cây bút rớt xuống mặt bàn phát ra một tiếng động giòn tan.
Thì ra Giang Bạch Du cũng không lợi hại cho lắm.
Hạ Sàn vẫn dùng đôi mắt tròn xoe đó nhìn cậu, lúc này hắn đã nằm sấp trên bàn học, nghiêng mặt đối diện với Giang Bạch Du.
Có đôi khi Giang Bạch Du cảm thấy Hạ Sàn rất xấu, luôn thích vạch ra sự xấu hổ của người ta một cách trần trụi, sau đó còn vô tội hỏi cậu cảm thấy có phải hay không.
Cũng may Giang Bạch Du không phải là người ngượng ngùng xấu hổ, cho dù bị Hạ Sàn vạch trần tâm tư nhỏ bé của cậu thì cậu cũng có thể vứt bỏ chút xấu hổ kia ngay lập tức rồi dũng cảm thừa nhận.
Cậu chọc chọc vào sườn mặt bị biến dạng bóp méo của Hạ Sàn, làn da trắng nõn mềm mại bị chọc ra lỗ nhỏ, Giang Bạch Du nói: “Đúng vậy đó, một người bạn cùng bàn tốt như tôi mà cậu còn không thích sao? Cậu là người bạn cùng bàn đầu tiên của tôi kể từ khi tôi lên cấp ba đấy. “Giang Bạch Du vẫn chưa thoả mãn chọt chọt mặt hắn, sức không lớn, lại hỏi lại một lần: ” Thích không?”
“Không thích.” Hạ Sàn vùi khuôn mặt bị cậu chọc vào trong cánh tay, giọng nói có hơi cộc cằn nhưng vẫn đủ để Giang Bạch Du nghe được.
Bàn tay đưa ra của Giang Bạch Du rơi vào khoảng không, “Không cho phép không thích. ”
Cậu nhìn đỉnh đầu tròn trịa của Hạ Sàn và vài vụn tóc nhỏ, lặp lại trong lòng một lần nữa.
Không cho phép không thích, tôi còn phải bảo kê cậu suốt thời cấp 3!
Lại là một buổi chiều nóng nực, con ve sầu đang ẩn mình trong một góc có lá rậm rạp, phát ra những âm thanh khàn khàn, ngắt quãng vô tận.
Chiếc quạt treo trên trần phòng học thổi không ngừng, cánh quạt quay với tốc độ rất cao, phát ra tiếng cọt kẹt chói tai khiến người ta lo lắng nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng mỗi học sinh bước ra khỏi trường cấp ba sẽ cho bạn biết mối quan tâm này hoàn toàn dư thừa.
Lớp học không còn nhiều học sinh, chỉ có một vài người ở hàng đầu vùi đầu vào sách. Những người còn lại đều tụ tập ở vị trí cửa sổ trong lớp học, bọn họ vây thành một vòng tròn nhỏ quanh Hạ Sàn.
“Hạ Sàn, cậu chuyển từ trường mười ba tới đây sao? Nghe nói học sinh bên kia đều rất thích đánh nhau, thật hay giả đấy?”
Nữ sinh bên cạnh tát một cái vào vai nam sinh hỏi những lời này, “Này, cậu hỏi mấy cái này làm gì, tôi chỉ muốn nghe cậu ấy nói chuyện thôi, cậu ấy nói chuyện đáng yêu lắm.”
“Đúng vậy đúng vậy, Hạ Sàn nói chuyện đi, tôi thấy cậu siêu cấp đáng yêu luôn.” Vài nữ sinh cùng nhau phụ hoạ.
“Hạ Sàn, ngày đầu tiên cậu tới tôi đã thấy cậu siêu ngầu rồi, tự giới thiệu bản thân mà chỉ có giới thiệu có bốn chữ, làm cho thầy Thẩm như bị lừa đá luôn, lúc ấy tôi còn tiếc là lớp chúng ta lại thiếu một chàng trai đáng yêu rồi, con trai ngầu như vậy làm gì, đương nhiên phải đáng yêu!”
Lâm Tiểu Huệ lòng đầy căm phẫn vỗ xuống bàn, sau đó ngẩng đầu cười haha, “Nhưng không ngờ cậu nói chuyện đáng yêu như vậy, cậu mau nói thêm với chúng tôi vài câu đi! ”
Hạ Sàn cũng cười nhưng là do xấu hổ.
Không thể nói nên lời, cũng không dám thừa nhận là mình đáng yêu.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, đặt hai tay lên bàn học, nghiễm nhiên là dáng vẻ giống như học sinh tiểu học chờ giáo viên kiểm tra.
Hắn chỉ mong có thể sử dụng sự im lặng và nụ cười ngây ngô để đối phó với những người bạn cùng lớp đáng yêu muốn hắn nói chuyện.
Hạ Sàn vốn tưởng rằng nhóm này toàn là con gái, dù sao cũng chỉ có con gái là hay hóng hớt như vậy, nhưng điều khiến hắn không thể tưởng tượng được chính là bên trong còn có một nam sinh. Nam sinh đeo kính gọng đen nhìn hắn đầy mong đợi.
Ồ! Sự dễ thương chết tiệt của mình khiến bọn con trai cũng trở nên tọc mạch.
Hạ Sàn lặng lẽ chửi bới trong lòng, mím chặt miệng.
Giang Bạch Du chơi bóng xong từ sân thể dục trở về, theo sau là Tưởng Tuyết Chinh. Một đám nam sinh tóc ướt đẫm, hơi nóng bên ngoài được bọn họ mang về lớp học, theo sát bọn họ còn có sức sống tuổi trẻ như bóng với hình.
Giang Bạch Du nhìn thấy Hạ Sàn bị một đám người vây quanh, líu ra líu ríu xúi chọc hắn nói chuyện, cậu bèn rống lên một tiếng, “Làm gì đấy, họp hành à?”
Một câu đánh vào vòng tròn, tạo ra sự im lặng.
Vòng tròn người tự động mở ra một cái lỗ, nhường đường vào chỗ ngồi của Giang Bạch Du. Giang Bạch Du chậm rãi kéo ghế ngồi ra ngồi xuống, nhìn lướt qua một vòng người chung quanh, sau đó chậm rãi mở miệng, “Chỗ ngồi của bổn đại gia là dùng để cho các cậu họp đấy à? ”
Mọi người có hơi sợ Giang Bạch Du, bởi vì đại đa số thời gian cậu rất dễ nói chuyện, nhưng lúc giận thì rất đáng sợ.
Lâm Tiểu Huệ giống như một con chuột nhỏ rụt vào khoảng trống nói: “Ơ, họp cái gì mà họp. Tụi tôi tìm bạn học mới để gia tăng tình cảm, đây chẳng phải là sợ bạn học mới ngại không kết bạn với tụi tôi sao?”
Nào dám dùng chỗ ngồi của lão nhân gia ngài để họp chứ!
Lâm Tiểu Huệ chửi bới trong lòng.
Giang Bạch Du ngẩng đầu lên nhìn cô, còn chưa nhìn thẳng vào mắt, mọi người trong lớp đều biết tính tình chó của Giang Bạch Du, lúc tức giận ngay cả ánh mắt tốt đẹp cũng không cho người ta, cứ như là nhìn nhiều thêm sẽ bị lé vậy.
Lâm Tiểu Huệ bị cái nhìn này làm cho hoảng hốt, hận không thể thu nhỏ thành hạt gạo trốn trong đám đông.
Giang Bạch Du bình tĩnh mở miệng, “Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, chuyện gia tăng tình cảm…đương nhiên là tôi phải làm.”
Những học sinh đang xem đều bị hành động hống hách chiếm đoạt bạn cùng bàn của Giang Bạch Du làm cho kinh sợ, lập tức giải tán.
Nhưng mấy người Tưởng Tuyết Chinh thì không sợ Giang Bạch Du, bọn họ chơi chung với nhau lâu, biết tính tình chó của Giang Bạch Du chỉ cần vuốt xuôi lông là được, nhưng vuốt ngược lông cũng có thú vui của vuốt ngược lông.
“Ha, vẫn là anh Giang của chúng ta có khí phách, ngay cả cuộc sống tình cảm của bạn cùng bàn cũng đã nhận thầu luôn rồi.”
Lâm Nhất đặt tay lên trên vai Tưởng Tuyết Chinh, nháy mắt với Giang Bạch Du. Bọn họ là khách quen của chỗ ngồi Giang Bạch Du, cho nên cũng quen với Hạ Sàn, dần dần cũng có thể đùa một chút. Sau khi phát hiện Hạ Sàn đáng yêu, thỉnh thoảng cũng thích trêu chọc.
“Tiểu Sàn Nhi, đến làm bạn cùng bàn của tôi đi, mỗi ngày cậu nói với tôi một câu, bài tập tôi bao hết.”
Tưởng Tuyết Chinh ti tiện khiêu khích Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du ném bóng rổ qua, cách mặt Tưởng Tuyết Chinh chưa đầy nửa mét bị cậu ta bắt được.
“Đừng có mà tùy tiện ngấp nghé bạn cùng bàn của bố.” Giang Bạch Du nói.
Sau đó, Giang Bạch Du hỏi Hạ Sàn: “Sảng khoái chứ? Cảm giác được bạn cùng bàn che chở.”
Hạ Sàn suy nghĩ chốc lát, trả lời cậu: “Rất…xấu hổ, cũng rất…ngốc.”
Giang Bạch Du: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.