Vết Bầm

Chương 3: Gặp lại




“Anh Từ, không mời tôi lên uống chén trà hả?” Tiêu Miễn chậm rãi mở dây an toàn, ngón tay thon dài đặt trên lưng ghế phụ lái, từ từ đến gần Từ Bính Khu, khẽ nói: “Tốt xấu gì tôi cũng mời anh ăn bữa cơm, đến chỗ anh xin chén trà không tính là quá đáng chứ?”
Chỉ một bữa cơm mà xưng hô của anh ta đã từ sếp Từ biến thành anh Từ.
Bàn tay đang mở cửa xe của Từ Bính Khu hơi dừng lại, hắn nhướng mày lên, tỉnh bơ chuyển ánh mắt từ người đối phương lên gương mặt của đối phương, trong lời nói mang ý pha trò: “Sếp Tiêu cứ đùa, trà trong nhà tôi làm sao xứng với sếp Tiêu… Vậy đi, đợi hôm nào sếp Tiêu rảnh, tôi mời anh đến phòng trà, thế nào?”
“Được.”
Tiêu Miễn gần như tiếp lời ngay sau khi hắn nói xong, rất gọn gàng dứt khoát, như thể đã đoán được kết quả này.
Từ Bính Khu hiếm khi im lặng mấy giây, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiêu Miễn như đang thăm dò, nhưng vài giây sau hắn đã rời đi, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: “Vậy thì… đợi sau khi xử lý xong công việc, tôi sẽ liên lạc với anh?”
“Được chứ.” Tiêu Miễn đáp lời, đôi mắt màu nâu bất động nhìn chằm chằm vào gương mặt Từ Bính Khu, sâu trong đáy mắt là sự ngang bướng và cố chấp không che giấu được. Anh hơi cúi người về phía trước, hơi thở ấm áp giao thoa với hơi thở của đối phương, khẽ nói: “Vậy tôi sẽ chờ tin tức của anh Từ, anh cũng đừng quên trả lời tin tức của tôi.”
“… Được.” Từ Bính Khu cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, mở miệng nói: “Sếp Tiêu, cũng muộn rồi, tôi đi lên trước, làm phiền anh tối nay cố ý đưa tôi về.”
Hắn vừa dứt lời, lúc này Tiêu Miễn mới nhận ra đã hơn mười giờ đêm, anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi nhìn thấy vết thâm quầng rõ ràng dưới mắt đối phương, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng đã bị anh cố gắng nuốt về, chỉ đành cười khan: “Muộn thế này rồi à…”
Từ Bính Khu ừ một tiếng, dứt khoát xuống xe. Hắn đứng bên cạnh xe, dáng người cao thẳng thon dài, như là một vệt sáng chia cắt tấm màn đen, ánh đèn đường vàng mờ và mùi nước hoa bay theo gió đêm hòa vào nhau dưới bầu không khí im lặng. Vẻ mặt hắn bình thản, đôi mắt kia như muốn mê hoặc người trước mặt vào trong, rơi vào sức quyến rũ sâu như vòng xoáy của hắn.
Tiêu Miễn hạ cửa kính xuống, tự làm mờ đi vẻ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn sâu trong đôi mắt Từ Bính Khu, anh nâng cằm lên, lộ ra đường hàm dưới mảnh khảnh: “Trên đường chú ý an toàn, tôi rất chờ mong lần gặp mặt sau với anh.”
“… Được, anh cũng thế, trên đường chú ý an toàn.”
Từ Bính Khu nói lời khách sáo ngoài cười nhưng trong không cười, sau khi xóa khung chat trong điện thoại với bảo vệ của khu nhà, hắn vừa gật đầu chào người bên trong xe vừa nhanh chân rời đi.
Hắn nhạy bén phát hiện ra sau lưng có một ánh mắt đang theo sát bóng dáng hắn, như kẻ săn mồi bày mưu nghĩ kế chờ đợi thời cơ tốt nhất trong rừng sâu, sau đó bất ngờ nhảy ra khỏi bóng tối, cắn vào điểm yếu của con mồi. Mãi đến khi hắn đi vào tòa nhà, ánh mắt khiến người ta khó thở kia mới biến mất.
Tiêu Miễn nhìn bóng đối phương dần dần biến mất khỏi tầm nhìn, khẽ thở ra một hơi, không kiềm chế độ cong ở khóe miệng mình nữa, anh vừa cười vừa khởi động xe rời đi.
Di Hạ không được tính là chung cư cấp cao có an ninh tốt, ít nhất thì kém hơn nhà hắn ở những khu khác rất nhiều. Nhưng vì căn hộ này gần nơi làm việc hơn, lại thêm môi trường tổng thể rất tốt, một tầng chỉ có một gia đình, hắn mới thường xuyên ở đây.
“Tinh”, thang máy từ từ dừng lại, trong vòng tròn đỏ hiển thị tầng 17.
Từ Bính Khu cất thẻ thang máy, giày da phát ra tiếng vang giòn trong hành lang trống vắng, ánh sáng ở hành lang sáng hơn đèn đường rất nhiều, bước chân hắn đột nhiên dừng lại khi nhìn rõ người đứng trước cửa nhà mình, trên mặt thoáng qua vẻ chán ghét khó mà bắt giữ.
Dù biết rằng y sẽ đến, nhưng cảm giác buồn nôn dâng lên trong lồng ngực vẫn khó mà chịu đựng khi nhìn thấy người kia.
Từ Bính Khu hít sâu một hơi, đút bàn tay nổi gân xanh vào trong túi. Gương mặt của đối phương khiến những ký ức làm hắn xấu hổ, đau đớn, bị tra tấn trong quá khứ một lần nữa hiện lên sâu trong đầu hắn, khiến trái tim đẫm máu của hắn bị chém hết lần này đến lần khác, đau đến mức hắn gần như sắp không thở được.
Hắn tỉnh rụi xoa dịu cơn giận trong lồng ngực, tiếng giày da đạp lên nền gạch sứ lại vang lên trong hành lang yên tĩnh chật chội. Đôi mắt vốn tĩnh lặng của người trước mặt dần dần lóe ánh sáng theo động tác của hắn, khi Từ Bính Khu sắp đi đến trước mặt mình, người y thậm chí hơi lung lay.
“Bính… Anh Từ.”
Thiệu Ninh chỉ mặc chiếc áo len mỏng, đêm tháng tư ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, y đã chờ từ bốn giờ chiều đến bây giờ. Hơi lạnh ở bả vai bắt đầu lan ra toàn thân, cả cơ thể bị lạnh đến mức cứng đờ, ngay cả máu liên tục chảy dưới huyết quản cũng như đông cứng tại chỗ.
Nhưng Thiệu Ninh không rời đi, y vẫn cố chấp đứng trước cửa nhà Từ Bính Khu, cố chấp chờ thang máy mở cửa ra, chờ Từ Bính Khu xuất hiện.
Thiệu Ninh thấp hơn Từ Bính Khu nửa cái đầu, chỉ cần Từ Bính Khu cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy gương mặt gầy gò và gò má nhô cao của đối phương, ngoài ra còn có đôi mắt gần như khát khao và mang theo hy vọng khi nhìn thấy hắn.
Người yêu ngày nhớ đêm mong biết bao nhiêu năm, người yêu nằm trong đống đổ nát không có hơi thở, bây giờ lành lặn đứng trước mặt y. Trên người hắn không còn vẻ mệt mỏi như trước, hắn không còng lưng ngồi trên xe lăn, giữa chân mày của hắn vẫn tràn đầy năng lượng, dáng người vẫn rắn rỏi thon dài.
Khoảng thời gian mất đi Từ Bính Khu dường như chỉ là một cơn ác mộng của Thiệu Ninh, sau khi tỉnh mộng, Từ Bính Khu vẫn nằm ngủ ở bên cạnh y, ôm eo y, thỏ thẻ hỏi y gặp ác mộng à. Nhưng mỗi lần bừng tỉnh sau cơn mơ, những gì Thiệu Ninh nhìn thấy vẫn là căn phòng trống, những gì y phải đối mặt vẫn là sự thật đối phương đã qua đời.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần mình, khoảnh khắc đó Thiệu Ninh như nhìn thấy Từ Bính Khu đang ngồi trên xe lăn chậm rãi đứng trước mặt mình, đi từng bước về phía y. Cảm giác năm tháng như thoi đưa  kia đã vượt qua hai đời, vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, một lần nữa mang Từ Bính Khu vẫn còn sống về cho y.
So sánh với biểu cảm sắp khóc của Thiệu Ninh, Từ Bính Khu bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi một tấm chân tình thuở thiếu thời biến mất, hắn không muốn gặp lại kẻ thối nát này nữa.
Từ Bính Khu cụp mắt xuống, che đi sự chán ghét và nham hiểm cuồn cuộn dâng lên đáy mắt, hắn nhanh chân đi vòng qua Thiệu Ninh, tự mở cửa nhà và bước vào. Một loạt động tác này rất dứt  khoát và trôi chảy, mà trong thời gian này, hắn thậm chí không nhìn đối phương lấy một cái.
Giây phút khóa cửa sắp cài lại, một bàn tay nhỏ và trắng đã chặn trên khung cửa, cánh cửa nặng nề do quán tính đập mạnh lên tay Thiệu Ninh, ngay lập tức để lại một dấu vết đỏ nhạt trên mu bàn tay.
Có lẽ Thiệu Ninh không ngờ rằng lần gặp gỡ đầu tiên của họ ở đời này lại có kết quả như vậy, những lời đã lên kế hoạch, đã luyện tập vô số lần cũng bị nuốt vào bụng bởi sự hờ hững và hành động của đối phương. Ánh mắt y chăm chú dõi theo bóng dáng của đối phương, rồi bị chặn lại ở khoảnh khắc cuối cùng khi Từ Bính Khu đóng cửa.
Thiệu Ninh bị đau, hít vào một hơi nhưng vẫn bướng bỉnh không buông tay ra: “Anh… Anh Từ, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Nói đoạn y kéo cửa ra, hai chân bước vào trong nhà đối phương trước một bước, khi Từ Bính Khu chưa kịp phản ứng thì đối phương đã đi vào nhà hắn, còn tiện thể đóng cửa lại, có ý đảo khách thành chủ.
Từ Bính Khu cau mày, đôi mắt đen như mực che giấu cảm xúc u ám không rõ, không đợi hắn nói chuyện, Thiệu Ninh đã nói: “Anh Từ, tôi là Thiệu Ninh, anh còn nhớ tôi không?”
Thiệu Ninh khốn khổ chịu đựng ánh mắt có thể cảm nhận được sự căm ghét trên đỉnh đầu, chịu đau giấu mu bàn tay mình sau lưng, y không dám nhìn nghiên cứu kỹ cảm xúc trong mắt đối phương, y khẽ nói: “Trước đó ở công ty anh tôi…”
Đúng lúc này, Từ Bính Khu đột nhiên ngắt lời y: “Thiệu Ninh… đúng không?”
Lời nói của Thiệu Ninh đột nhiên dừng lại vì câu nói này, mũi y cay xè, cảm giác đắng chát như sóng biển đột kích, không hề nể nang len qua từng lỗ chân lông trên người y. Thiệu Ninh phải dùng nghị lực rất lớn mới khống chế được bản thân, không để mình xông lên ôm chặt người đàn ông trước mặt chỉ sống trong ký ức của mình, mà những thay đổi này chỉ vì Từ Bính Khu gọi tên y.
Y nhận ra rằng mình thật sự rất yêu Từ Bính Khu.
Từ Bính Khu không để ý phản ứng của Thiệu Ninh, đầu tiên hắn lấy điện thoại ra khỏi túi, nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát: “Chào anh, tôi muốn báo cảnh sát… Tôi họ Từ, là thế này, có một người lạ tên là Thiệu Ninh đã tự tiện xông vào nhà khi chưa có sự cho phép của tôi… Đúng vậy, cậu ta nói trước đây cậu ta từng làm việc trong công ty tôi… Ừ, địa chỉ của tôi là… Được, anh vất vả rồi, cảm ơn.”
Đối phương gọi điện thoại gõ ràng không kiêng dè y, từng câu từng chữ của hắn có thể nói như tát vào mặt Thiệu Ninh. Khinh bỉ y không biết xấu hổ, trách mắng y gây ra phiền phức cho đối phương, chế giễu việc y đến đây được ăn cả ngã về không như một trò cười trong mắt đối phương.
Cơ thể Thiệu Ninh cứng ngắc hơn, lời chưa nói ra cũng dừng lại, y đứng ở cửa nhà Từ Bính Khu, ngón tay liên tục nắm vạt áo của mình, vẻ mặt hoảng hốt và luống cuống, như thể y nghe thấy tiếng sụp đổ đột ngột từ trong lời nói của đối phương.
Từ Bính Khu cúp điện thoại, khi Thiệu Ninh vẫn chưa hoàn hồn từ sự chênh lệch to lớn này, hắn lạnh lùng nói: “Tôi không biết cậu biết được địa chỉ của tôi từ đâu và lý do cậu tới đây, tôi khuyên cậu tốt nhất là cút ra khỏi nhà tôi ngay bây giờ. Nếu không chuyện sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy đâu.”
Ánh đèn trong căn phòng sáng như ban ngày, người yêu dịu dàng trước đây của y đang đứng trước mặt, vẻ mặt hờ hững chưa bao giờ nhìn thấy, đôi mắt không hề có nhiệt độ liếc nhìn y một cách trịch thượng, lạnh lùng như đang nhìn một con chó hoang dơ bẩn.
Đồng tử của Thiệu Ninh đột nhiên co lại vì lời nói của đối phương, trái tim vốn dĩ tràn ngập nguy hiểm chợt vỡ vụn trong lồng ngực, mảnh vỡ sắc nhọn đâm vào khiến khóe mắt y đỏ bừng. Thiệu Ninh miễn cưỡng dựa vào cửa mới không đến mức khiến mình chật vật ngã xuống đất.
Bây giờ y gần như có thể tin chắc.
Từ Bính Khu cũng sống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.