Edit: OhHarry
***
【 Nửa đêm Tiểu Trúc khóc vì thất tình, rồi uống rượu cùng thầy tới hừng đông, tôi ngồi bên cạch vừa nghe hai người họ mắng “Alpha toàn thằng tồi” vừa đồng ý sâu sắc. 】
Có lẽ tôi đã tìm được cách sống chung hòa bình đơn phương với Tống Bách Lao. Nhưng nếu phương pháp này làm địch tổn thương tám trăm thì bản thân phải chịu thiệt hại một nghìn.
Không cần biết hắn suy đoán vô lý tới đâu, cứ nhận hết là được. Chỉ cần thừa nhận tất thảy bản tính xấu xa hắn tố cáo, chẳng mấy mà hắn sẽ im luôn.
Tôi dùng sự vô liêm sỉ để chống lại bản tính hung hăng của hắn, hoàn toàn nhập vai vào một kẻ “không từ thủ đoạn” như hắn nói. Còn hắn thì như bác nông dân xui xẻo bị rắn độc quấn lấy, chợt nhận ra tôi không phải cành cây khô nên hốt hoảng hất tôi ra thật xa.
Tôi sống trên núi, hắn ở lại thành phố, mỗi người tự sống an ổn, trải qua từng ngày tương đối yên bình. Trong lúc ấy, hắn cử luật sư đến bàn bạc với tôi, hai người một già một trẻ yêu cầu tôi ký vào giấy ủy quyền rồi hỏi tôi về việc khởi tố.
“Khởi tố?” Tôi đan hai tay vào nhau đặt lên bàn. Do thường xuyên tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn, móng tay tôi được cắt rất ngắn, sau thời gian dài móng tay cắm vào thịt nên trông hơi thô kệch.
Vị luật sư lớn tuổi nói: “Ví dụ như đòi tiền bồi thường, làm sáng tỏ sự việc trên mạng, hoặc xin lỗi trước báo chí đều được.”
Ngón tay tôi run lên một chút rồi xoắn chặt vào nhau.
Hai năm, tôi bị mang tiếng là “kẻ ăn cắp” tròn hai năm. Không còn cách nào tiếp tục ước mơ, cũng mất đi dũng khí tiến lên, cả ngày chỉ biết trốn sau ống kính như rùa rụt cổ, khúm núm vâng vâng dạ dạ, cầu mong có thể sống yên ổn qua ngày. Tôi từng nghĩ rằng sẽ không thể thấy hy vọng nữa, thậm chí còn từ bỏ chính bản thân mình, nhưng bây giờ không chỉ rửa sạch được tiếng xấu mà còn có thể khởi tố.
Nếu không cảm nhận rõ lực ép giữa các ngón tay do siết chặt quá sức vào nhau, tôi đã tưởng mình đang chìm đắm trong giấc mơ tuyệt đẹp nào đó.
“Vậy thì tôi…. muốn hết.” Do dự xong, tôi đưa ra quyết định.
Vị luật sư lớn tuổi thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng khôi phục thái độ chuyên nghiệp, nói với tôi một cách chắc nịch: “Được, không thành vấn đề. Tội sao chép tác phẩm tương đối khó phán quyết, chúng tôi sẽ giải quyết vụ kiện này theo hướng xâm phạm danh dự và cạnh tranh không lành mạnh, cậu Ninh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết thật tốt, tuyệt đối không làm cậu và Tổng giám đốc Tống thất vọng.”
Luật sư trẻ ngồi cạnh tiếp lời: “Thật lòng mà nói, vụ kiện này mình tôi phụ trách cũng có thể thắng, nhưng Tổng giám đốc Tống không yên tâm, muốn cả đoàn luật sư cùng tham gia. Từ điểm này có thể thấy Tổng giám đốc thật sự rất coi trọng anh.”
Nói chính xác hơn là coi trọng danh dự của tôi. Dù sao vợ chồng đều là người một nhà, tôi có chuyện hắn chẳng thể trốn đi đâu được, còn có thể liên lụy tới Lạc Thanh Hòa bên kia, hắn đương nhiên nóng ruột rồi.
Nghĩ đến chuyện này mới thấy gả cho hắn không phải không có lợi.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Tống Mặc học ở nhà, có lẽ do cảnh quan trên núi được thiên nhiên ưu đãi nên thỉnh thoảng gia sư giao cho cậu bé một vài bài tập khảo sát thực địa. Ghi lại độ ẩm và nhiệt độ trong rừng, sau đó chụp ảnh những loại cây mà cậu bé cho là đẹp.
Cậu nhóc còn bé tất nhiên không được ra ngoài một mình, lúc trước đều có bảo mẫu đi cùng, giờ tôi đến ở nên nhiệm vụ gian khổ này rơi xuống đầu tôi.
Nhưng mà tôi rất bằng lòng chơi cùng cậu nhóc, dù sao bé Tống Mặc vừa ngoan vừa đáng yêu, chẳng giống bố nó chút nào.
“Mặc Mặc, chạy từ từ thôi.”
Tống Mặc mang balo đeo chéo nhỏ, đầu đội mũ tai bèo, cầm máy ảnh Polaroid hào hứng chạy khắp núi đuổi theo con bướm để chụp hình.
Mùa xuân có nhiều loài hoa cỏ dễ gây dị ứng, tôi sợ Tống Mặc lên cơn hen nên đeo khẩu trang cẩn thận cho cậu nhóc. Nếu ông con này mà bị bệnh trên tay tôi, Tống Bách Lao không tìm đến cửa thì Lạc Thanh Hòa cũng sẽ băm vằm tôi ngay lập tức.
Đột nhiên, Tống Mặc dừng lại, ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn cây cổ thụ bên đường. Tôi còn tưởng cậu bé nhìn gì, tới gần mới phát hiện trên cây có tổ chim, chim trưởng thành vừa lúc bay về tổ, đoàn tụ với lũ chim non mới nở đang vươn dài cổ gào khóc đòi ăn.
“Muốn chụp hửm?” Tôi hỏi cậu bé.
Tống Mặc nhìn tôi gật đầu lia lịa.
Tôi bế cậu bé lên để nhóc có thể chụp thật rõ cảnh chim lớn mớm mồi cho con.
“Tách.” Tống Mặc nhấn nút chụp, chỉ lát sau chiếc máy Polaroid đã in ảnh ra.
Tôi cầm góc tấm ảnh vẩy vẩy vài lần để ảnh lên hình cho nhanh. Ảnh chụp rất nét, vài cái đầu nhỏ không có lông chụm vào nhau, vừa nhìn đã thấy buồn cười, rồi lại bắt đầu cảm thán trước sự kỳ diệu và vĩ đại của sự sống.
“Nhiều chim non ghê luôn.” Tống Mặc chỉ vào bức ảnh, “Đây là chim mẹ.”
“Cũng có thể là chim bố mà.” Tôi góp ý với cậu bé.
Tống Mặc ngẩng đầu: “Con cũng sẽ có anh chị em ạ? Giống như chim non ấy.”
Cậu bé hỏi câu này quá đột ngột, chẳng hề có dấu hiệu cảnh báo trước. Tôi nghệt ra, không biết phải trả lời thế nào.
Sức khỏe cậu bé không tốt nên không thể đi học như những đứa trẻ bình thường, lại sống ở nơi núi sâu neo người, chỉ có người giúp việc và gia sư chơi cùng. Thằng bé thật sự rất cô đơn.
Mới chỉ năm tuổi nhưng nhóc con đã biết cách bày tỏ khát vọng tình thân một cách vụng về. Đứa trẻ như vậy làm sao có thể không khiến người ta đau lòng.
“Mặc Mặc muốn có anh trai không?”
Lòng bàn tay tôi nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của Tống Mặc, cậu bé ngây thơ nhìn rồi rời tầm mắt xuống bụng tôi.
“Mẹ sinh ạ?”
Tôi im lặng lúc, rồi đặt ngón trỏ lên môi, cố ý nói nhỏ: “Ừ, mẹ sinh, nhưng đây là bí mật của mỗi chúng ta thôi, con không được nói cho bố đâu đấy.”
Đôi mắt đen sáng ngời của Tống Mặc lộ ra vẻ vui mừng và kinh ngạc: “Anh đâu ạ? Con có thể gặp anh không?”
Tôi đứng dậy, nắm tay cậu bé dắt về phía trước: “Bây giờ anh đang ở chỗ khác, nhưng qua ít thời gian nữa là anh có thể về với mẹ…. về với chúng mình, đến lúc đấy con được gặp anh rồi.
Tống Mặc bắt đầu nhảy nhót không ngừng như chú kangaroo con, thể hiện toàn bộ niềm vui sướng trong lòng.
“Đi cẩn thận nào.” Tôi nắm chặt tay cậu bé.
Tống Mặc quay người lại cười thật tươi với tôi, đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: “Con thích anh lắm!”
Tôi bật cười: “Con còn chưa gặp anh mà.”
Cậu nhóc nâng mũi chân lên cao rồi dậm xuống thật mạnh theo nhịp điệu của riêng mình, nom như đang khiêu vũ.
“Là con của mẹ nên con thích tất.”
Tôi sửng sốt, không ngờ bản thân cũng có ngày được ai đó “yêu nhau yêu cả đường đi” như vậy.
Nói không cảm động chắc chắn là giả, tôi bế Tống Mặc lên để cậu bé ngồi trên tay mình: “Mẹ cũng thích Mặc Mặc.”
Tai Tống Mặc đỏ bừng, ngượng ngùng nghịch máy ảnh trong tay.
Chúng tôi đi dạo trong rừng rất lâu, chụp không ít ảnh, mãi tới khi trời dần chuyển tối, tôi mới dắt Tống Mặc về.
“Tôi đoán hai người cũng sắp về.” Mợ Cửu đã đợi ở cửa từ trước, thấy chúng tôi về thì đón lấy Tống Mặc từ tay tôi: “Vừa nãy có người tên Lương Thu Dương gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu về thì gọi lại.”
Tôi ra ngoài không cầm điện thoại theo, còn tên Lương Thu Dương kia thì vội vàng hấp tấp, chắc là gọi cho tôi vài cuộc làm mợ Cửu phát phiền nên đành nhận thay.
Sau đó mợ đưa Tống Mặc đi tắm, tôi chuẩn bị gọi lại cho Lương Thu Dương thì thấy có tận 27 cuộc gọi nhỡ, kiên trì thật.
Cuộc gọi vừa kết nối, Lương Thu Dương đã nhấc máy, giọng điệu rất gấp gáp: “Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi!!”
Tôi để điện thoại ra xa, chờ cậu ấy quở trách cái tật ra ngoài không mang điện thoại của tôi cho bõ, rồi mới áp điện thoại vào tai.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Có chuyện lớn rồi Tiểu Úc!”
Nghe cậu nói vậy lòng tôi run lên, vốn tưởng cậu chỉ nói quá lên thôi, dù sao thì gần đây tôi luôn ở trên núi, cũng tạm dừng livestream, vụ kiện Thường Tinh Trạch và Hướng Bình vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, thật sự không có chuyện lớn gì xảy ra. Nhưng nghe cậu ấy kể tường tận đầu đuôi sự việc, tôi càng ngày càng hoảng.
Đúng là chuyện lớn thật!
Người tình cũ của Tống Bách Lao, Minh Thư, nói đúng ra là đàn anh cùng công ty với Lương Thu Dương. Chỉ là một người đang hot, một người chưa ra mắt nên cả hai không tiếp xúc nhiều.
Vì chung công ty nên ai có chuyện thì tin sẽ được phao ra rất nhanh. Lương Thu Dương kể mấy ngày trước Minh Thư uống thuốc để tự tử, tuy đã được cứu sống nhưng tình trạng sức khỏe vẫn rất kém. Vấn đề nghiêm trọng hơn là không ai để lộ tin tức ra mà có rất nhiều phương tiện truyền thông đang nhăm nhe muốn làm to tin này. Để câu view, họ còn thêm mắm dặm muối biến Minh Thư thành kẻ đáng thương bị tên Alpha bội bạc bỏ rơi, dù đã vất vả chờ đợi suốt bao năm lại không đòi hỏi danh phận, nhưng vẫn không thể ngăn được tên bội bạc tình nghĩa kia kết hôn với thiếu gia nhà giàu, vì nản lòng Minh Thư mới làm chuyện dại dột.
“Cậu không biết fan của Minh Thư khủng khiếp thế nào đâu, họ mà điên lên thì có thể tụ tập biểu tình ngay trước cửa Hạ Thịnh đấy, cậu tin không? Bây giờ các sếp đang liều sống liều chết đè tin nhưng chắc không đè được rồi.” Lương Thu Dương tức giận nói, “Nếu không phải chúng mình là bạn, chỉ nhìn vào khổ nhục kế của Minh Thư, tôi đã muốn đập cho Tống Bách Lao một trận. Gì mà thằng đàn ông cặn bã có mới nới cũ, ai nghe chuyện này cũng ngờ nghệch đứng về phía Minh Thư thôi. Mẹ vốn tưởng cậu được gả vào nhà tử tế, nhưng giờ chuyện này xảy ra trong lòng lại thấy không yên.”
Không ngờ cũng có ngày tôi được sắm một chân trong những tin tức đào hoa của giới giải trí.
Chuyện này quả thật rất phức tạp, vượt ngoài khả năng xử lý của tôi: “Tôi không rõ chuyện của hai người họ lắm. Thế này đi, giờ tôi gọi cho Tống Bách Lao xem anh ta nói gì đã, xong rồi gọi lại cho cậu sau. Vậy nhé, gác máy đây.”
Không đợi Lương Thu Dương nói thêm, tôi đã vội vàng cúp điện thoại.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Tôi gọi cho Tống Bách Lao mấy lần đều thấy tổng đài báo máy bận, đành phải gọi cho Lý Tuần.
Điện thoại đổ chuông hai tiếng bên kia đã bắt máy.
“Alo, anh Ninh?” Không biết Lý Tuần đang ở đâu mà đè giọng xuống rất nhỏ.
Tôi không biết phải xưng hô thế nào, đắn đo nói: “Ừm…. Chuyện Minh Thư, mọi người đã biết chưa?”
Đầu bên kia chợt yên lặng, có vẻ Lý Tuần đang đi ra chỗ khác, bấy giờ mới nói bằng giọng bình thường: “Chúng tôi biết rồi. Anh yên tâm, chúng tôi đã dùng mọi biện pháp để đề tin, chắc chắn tin này sẽ không bùng to đâu. Bên kia chẳng qua chỉ dùng khổ nhục kế, căn bản chẳng uống mấy viên thuốc, giờ đang khỏe như vâm trong bệnh viện.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tâm trạng ra.
“Nhưng mà….”
Tim vọt lên cổ họng như có lò xo.
Lúc nói chuyện cô ấy thở mạnh thì thôi đi, nhưng thở mạnh kiểu do dự thế này đúng là làm người ta sốt ruột.
“Nhưng mà sao?”
Lý Tuần thở dài: “Lạc tiên sinh biết tin này thì rất tức giận, gọi Tổng giám đốc Tống đến mắng một trận, còn…. Còn lấy roi đánh.”
Tôi suýt tưởng mình nghe nhầm.
“Roi?”
“Roi ngựa.”
Tôi nghẹn họng, Lạc Thanh Hòa…. Đánh roi Tống Bách Lao?
Dù sao Tống Bách Lao cũng đã hơn hai mươi tuổi, tôi tưởng cái tát lần trước đã là đỉnh điểm tranh cãi giữa hai cha con, hóa ra còn có thể cực đoan hơn nữa à?
Tôi tưởng tượng cảm giác bị roi ngựa quất lên người mà nhức hết cả răng: “Rồi, vậy mọi người có cản không? Mọi người cũng không thể đứng nhìn anh ta bị đánh chứ?”
“…. Tổng giám đốc Tống bảo chúng tôi không phải lo.”
Lý Tuần bất đắc dĩ, cô nói hai cha con kia như đối thủ đang đọ sức với nhau, chẳng ai nhúng tay vào được. Lạc Thanh Hòa quất một trăm roi làm áo sơ mi của Tống Bách Lao rách tả tơi. Bây giờ Tống Bách Lao đang nhờ bác sĩ gia đình bôi thuốc cho, bôi xong còn phải về núi Duy Cảnh, dù sao thì trong thành phố chẳng có ai chăm sóc hắn cả.
Hơn trăm roi….
Tôi nắm chặt điện thoại: “Được, tôi, tôi hiểu rồi.”
Kết thúc cuộc gọi với Lý Tuần, tôi vội vã đi tìm mợ Cửu, bảo mợ chuẩn bị sẵn sàng. Đến hơn tám giờ tối, ngoài cửa sổ chợt lóe lên ánh đèn xe, Tống Bách Lao đã về.
Không như tôi nghĩ, trông hắn không hề yếu ớt, thậm chí không cần người đỡ vào nhà. Ngoại trừ đôi môi nhạt hơn ngày thường, thì mọi thứ đều có vẻ bình thường.
“Sao tập trung hết ngoài cửa thế này, chào đón tôi à?” Hắn nhíu mày liếc tôi và mợ Cửu, không dừng bước mà đi thẳng lên tầng.
Tôi nhìn Lý Tuần ở đằng sau, dùng ánh mắt dò hỏi tình hình của hắn, Lý Tuần kín đáo lắc đầu. Tôi không hiểu cô ấy có ý gì, thấy bóng dáng Tống Bách Lao sắp khuất ở góc cầu thang thì vội đuổi theo.
May mà tôi đi theo. Vừa bước lên tầng hai, giữa hành lang tối mịt không ánh đèn, Tống Bách Lao loạng choạng tới nỗi vai đập vào tường, im lặng một lúc lâu, dường như hắn chẳng nhích nổi thêm bước nào nữa.
Hóa ra dáng đi thoải mái ung dung như người bình thưởng chỉ là gắng gượng nín nhịn thôi.
5/9/2020