Vết Sẹo Cũ

Chương 17:




Edit: OhHarry
***
【 Chưa từng có được đáng thương hơn, hay có rồi lại đánh mất đau khổ hơn? 】
Tôi thấy hắn chẳng đi nổi nữa nên vội vàng chạy tới đỡ. Vừa đến bên cạnh, còn chưa chạm vào đã bị ánh mắt hắn làm ngừng lại.
“Đừng đụng vào tôi.”
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ bên kia hành lang, phản chiếu trong đôi mắt hắn tựa màn sương trắng. Ngón tay tôi rụt lại như bị lửa làm bỏng, cơ thể vô thức lùi về sau một bước.
Hắn đỡ tường loạng choạng bước tiếp, đi được vài bước đã dừng lại. Hắn dè dặt thở hổn hển một cách khó nhọc, ngay cả Beta không có thính lực xuất sắc như tôi vẫn có thể nghe rõ.
Nhìn bóng lưng quật cường của Tống Bách Lao, tôi nghiến răng, bước nhanh tới đỡ người kia về phòng ngủ mà không thèm nhìn sắc mặt hắn.
“Cậu buông ra…..” Hắn muốn tránh, nhưng vì đau quán nên chỉ có thể cam chịu bị tôi đỡ.
Vào đến phòng ngủ, cuối cùng hắn cũng dồn được chút sức lực, vùng vằng cố đẩy tôi ra.
Lưng tôi đập mạnh vào cửa cái “Rầm”, dù có tốt tính đến mấy cũng bị cái thói không biết nặng nhẹ của hắn mài mòn hết sạch.
“Lúc này rồi anh đừng có cáu kỉnh với tôi nữa được không?” Tôi gằn giọng, “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn không phân biệt được cái gì nên cái gì không nên?”
Tống Bách Lao nhích cơ thể một cách chậm chạp, các khớp xương như bánh răng bị han rỉ, cánh tay cứ nhấc lên một chút là phải dừng một lát. Hắn vất vả lắm mới cởi được áo khoác ra rồi vứt xuống thảm.
Hắn mệt mỏi quay người lại: “Đi ra ngoài, tôi không muốn gặp ai cả.”
Sắc đỏ trên nền trắng luôn cực kỳ nổi bật. Tôi sợ hãi nhìn chằm chằm vào lưng hắn, không biết do động tác mạnh vừa nãy hay đã bị như vậy cả đoạn đường mà máu đã loang lổ trên áo sơ mi trắng mới thay.
“Không hiểu tiếng người à?” Hắn cởi từng cúc áo, thấy tôi không động đậy thì ra lệnh đuổi khách lần nữa.
“Anh….. vết thương lại chảy máu rồi.” Vừa nãy tôi còn hơi tức giận, nhưng thấy Tống Bách Lao bị thương nặng như vậy, tôi lại hốt hoảng, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Hắn quay đầu nhìn ra sau lưng, thờ ơ như không nói: “Tôi chẳng phải người chết, chảy máu là điều bình thường.” Nói xong, hắn cởi áo sơ mi ra, để lộ lớp gạc quấn kín nửa người trên. Quả nhiên máu thấm càng nhiều, nhiễm đỏ một mảng băng gạc.
Hắn chẳng thèm nhìn chiếc áo sơ mi nhuốm máu, ngã người nằm sấp trên giường rồi không động đậy gì nữa.
Tôi sợ hắn ngất xỉu nên tới gần quan sát một lúc, đến khi xác định không sao mới kéo chăn lên đắp tới thắt lưng giúp hắn.
Nhìn kỹ mới thấy ngoài chỗ bị băng bó, trên lưng Tống Bách Lao còn có khá nhiều vết sẹo với những hình dạng bất đồng.
Tôi nhớ trước đây hắn cũng thường xuyên bị thương, nhưng hầu hết là chấn thương nhẹ từ các cuộc ẩu đả, chỉ cần dán urgo là xong. Duy có một lần hắn bị thương nặng tới mức toàn bộ lưng đều bầm tím lên, vai sưng lên một cục như thể bị đập bằng gậy gộc.
Hắn không với tay tới nên bắt tôi phải xoa dầu thuốc cho. Lúc ấy tôi còn băn khoăn không biết cao thủ nào có thể tẩn hắn ra nông nỗi này, giờ xem ra tên vị cao thủ này có lẽ là “Lạc Thanh Hòa”.
Đúng là Tống Bách Lao đáng ăn đánh, nhưng thời kỳ nổi loạn của hắn đã trôi qua bao nhiêu năm, giờ mới giáo dục bằng đòn roi liệu có phải quá muộn rồi không?
Dù Ninh Thi có ghét tôi đến mấy cũng chưa từng đánh tôi tới mức này. Lần đau nhất là lúc bà say rượu rồi dí tàn thuốc lên cánh tay tôi, trên cánh tay nổi một bọng nước to, tới khi nốt phỏng tự tiêu thì để lại vết sẹo nhạt. Nhưng sau nhiều năm, vết sẹo gần như đã mờ hết.
Nếu không phải vì bây giờ không thích hợp, tôi thật lòng muốn hỏi Tống Bách Lao có phải con nuôi không.
“Anh…..”
Tôi dựa sát vào nhìn, ánh mắt cũng chẳng che giấu nên bị Tống Bách Lao phát hiện ra một cách dễ dàng.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn như chuẩn bị chửi người tới nơi. Thế nhưng khi đối mặt với tôi, không hiểu sao lời đã đến miệng còn bị nuốt trở lại, hắn đổi sang một câu không liên quan: “Cậu ra ngoài mau lên.”
Tôi nghĩ tới những chuyện mình có thể làm, hỏi hắn, “Anh khát không? Muốn tôi rót cho cốc nước không?”
Có lẽ Tống Bách Lao chưa từng gặp đối thủ nào khó chơi như tôi, hắn ngả người vào gối, quay gáy về phía tôi rồi nhấn mạnh từng chữ.
“Không cần, cậu cứ để tôi yên.”
Tôi đoán nếu còn hỏi nữa hắn sẽ thật sự điên lên.
Tôi thấy không có vấn đề gì nên thôi: “Được rồi, đêm nay tôi ngủ phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì thì anh gọi tôi một tiếng là được.”
Hắn không đáp lời, chỉ nằm yên bất động.
Tôi nhặt quần áo trên sàn rồi rón rén ra khỏi phòng.
“Ôi, chuyện này….. Có nên gọi cho cô Lạc không?” Mợ Cửu cầm lấy quần áo bẩn trên tay tôi, nhìn thấy vết máu thì mặt biến sắc.
“Đừng gọi vội.” Bây giờ Tống Bách Lao như một con dã thú chỉ biết liếm láp vết thương một mình, tính tình nóng nảy, lại cảnh giác cao độ, nếu hấp tấp tới gần, nói không chừng còn bị móng vuốt của hắn cào chảy máu. “Trời tối rồi còn để chị ấy lên núi cũng không tiện. Để mai đi, mai nhờ chị ấy đến đổi thuốc cho Tống Bách Lao.”
Tôi nhờ mợ Cửu lấy ít thuốc hạ sốt chống viêm, rồi bưng nước ấm lên tầng.
Khi đặt cốc nước lên đầu giường, Tống Bách Lao đã ngủ say rồi. Tôi sờ trán hắn thấy nhiệt độ vẫn ổn định, không nóng lên, hẳn là không bị sốt.
Đứng nhìn hắn ngủ một lúc, đôi lông mày của người kia vẫn cau lại ngay cả khi đã say giấc.
Chạm ngón trỏ lên nếp nhăn giữa hàng lông mày, tôi nói bằng giọng chỉ mình nghe được: “Đau đúng không? Đây chính là kết cục của việc làm loạn đấy.”
Tống Bách Lao chợt nhíu mày càng sâu rồi dụi mặt vào gối. Tôi sợ tới mức vội vàng rút tay về, thấy hắn mãi không tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Giờ không ngủ được nên tôi định đến phòng đọc tìm vài cuốn sách để nghiền ngẫm. Tôi chợt nhớ ra quyển sách ảnh chứa “bí mật” của Tống Bách Lao lần trước vô tình lôi ra vẫn chưa kịp cất về chỗ cũ. Hắn không cho phép người khác thấy mặt yếu đuối của mình, nếu phát hiện tôi lén nhìn trộm đồ riêng tư, có khi sẽ giết tôi diệt khẩu luôn.
Không kìm được rùng mình, tôi quyết tâm đi tìm cuốn sách và trả về chỗ cũ.
Ngón trỏ lướt qua từng gáy sách để lần tìm theo trí nhớ, tầm năm phút sau tôi đã tìm thấy cuốn mình cần.
Đến giờ tôi mới phát hiện tác giả của quyển sách ảnh cũng mang họ Tống. Linh tính lóe lên trong bóng tối, tôi lật sách, rút phong thư đã ố vàng ra, so sánh tên người nhận với tên cái tên trên bìa.
Tống Tiêu.
Là cùng một người. Chẳng trách Tống Bách Lao lại chọn quyển sách ảnh này để giấu thư.
Nhìn thông tin phát hành, cuốn sách được xuất bản cách đây mười lăm năm, mà dấu bưu điện trên phong bì thư là từ mười sáu năm trước.
Bỗng một ngày nọ nhận được tin tức của người mẹ vốn bặt vô âm tính, thấy mẹ vẫn có cuộc sống riêng tốt đẹp, còn cho ra mắt cuốn sách ảnh mang tên “Ý nghĩa cuộc sống”. Năm đó khi Tống Bách Lao tìm được cuốn sách này, vui mừng bao nhiêu thì đau khổ bấy nhiêu.
“Ý nghĩa cuộc sống”….. Tôi lật vài trang sách, nhận ra đây là tập ảnh quan sát các loài chim, chim ưng, chim cắt cùng nhiều loài khác, con nào cũng đẹp đẽ, rực rỡ, như thể sẽ nhảy ra khỏi ảnh chụp ngay giây tiếp theo.
Để sưu tập được ảnh nhiều loài chim như vậy, chắc hẳn người kia đã tới rất nhiều nơi.
Một thân một mình, nhưng có thể thấu hiểu ý nghĩa cuộc sống nằm ở đâu ư? Đúng là mỉa mai.
Tôi cầm phong thư hơi dày, đấu tranh nội tâm dữ dội.
Thiên thần ở bên phải nói: “Xem chuyện riêng tư của người khác xấu tính lắm, cất lại chỗ cũ thôi.”
Ác quỷ ở bên trái nói: “Tống Bách Lao không phát hiện đâu, dù sao lần trước cũng đọc một ít rồi mà.”
Thiên thần phản bác: “Lần trước là do bất ngờ, không phải cố ý.”
Ác quỷ: “Vậy lần này cứ coi như do bất ngờ là được thôi.”
Thiên thần còn muốn nói thêm nhưng đã bị ác quỷ đâm chết.
Thôi vậy, tôi cũng đọc một đoạn rồi, đọc thêm cũng chẳng khác gì.
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, bật đèn đọc sách ở bên cạnh lên rồi đọc từng bức thư của Tống Bách Lao. Có tổng cộng năm bức thư, gộp lại tầm khoảng ba, bốn nghìn từ, đọc hết không mất nhiều thời gian. Hơn nữa nét bút của Tống Bách Lao tuy còn non nớt nhưng lại rất ngay ngắn.
Nội dung chính của mỗi bức thư đều giống nhau — mong muốn được Tống Tiêu đón đi.
Sau khi tái hôn, thái độ của Lạc Thanh Hòa với Tống Bách Lao thay đổi rất nhiều, trở nên vừa nghiêm khắc vừa xa cách, nhưng lại rất cưng chiều con riêng Hạ Nghiễn Trì. Cách đối xử khác biệt này khiến Tống Bách Lao rối rắm, cảm thấy bản thân như người dư thừa không ai cần.
Lạc Thanh Hòa không chỉ mặc kệ cảm xúc của Tống Bách Lao, vứt chim non hắn cứu về một cách không thương tiếc, mà còn chẳng cần biết lí do đã thiên vị con riêng, trách phạt con đẻ mỗi khi hai đứa trẻ cãi cọ.
Trong mắt Tống Bách Lao, Hạ Kiều là một Omega yếu đuối vô dụng, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, lại không có chính kiến, căn bản không thể so được với Tống Tiêu.
Tóm lại, hắn chê “nhà mới” của mình chẳng ra gì.
Nội dung của bức thư cuối cùng ngắn hơn tất cả các bức trước đó.
【 Bố nói mẹ không cần con nữa. Là mẹ bỏ rơi con chứ không phải bố muốn giữ con, có đúng không ạ?
Con tưởng mẹ không cho con theo cùng vì nhà họ Lạc ngăn cản.
Hóa ra chẳng ai cần con cả…..】
Đọc xong, tôi buông lá thư trên tay, mặc nó rơi tự do xuống đùi.
Chuyện của Lạc Thanh Hòa mà được đăng lên các trang mạng xã hội thì chắc chắn sẽ rất nổi. Tống Bách Lao lúc ấy cũng không lớn hơn Ưu Ưu là bao, liệu Ưu Ưu có suy nghĩ giống hắn, có cảm thấy chẳng có ai cần mình hay không?
Tôi lau mặt, gấp lá thư lại, nhét vào phong bì rồi đứng dậy khỏi ghế sô pha, đặt cuốn sách ảnh và “bí mật” của Tống Bách Lao lên tầng cao nhất trên giá sách.
Tôi cầm đại một quyển tạp chí ra ngoài, đúng lúc đi qua phòng ngủ của Tống Bách Lao thì nghe thấy tiếng cốc thủy tinh vỡ.
Sợ người kia xảy ra chuyện, tôi mở cửa lao vào.
Gần nửa người Tống Bách Lao dướn ra ngoài giường, nhìn tư thế thì có vẻ hắn muốn uống nước nhưng lỡ tay làm rơi cốc.
Dường như hắn bị tôi làm cho sửng sốt, hai cánh tay vẫn lơ lửng giữa không trung, cả người đờ ra. Tới khi thấy rõ người chạy vào là tôi, hắn mới thả lỏng cơ bắp, hạ tay xuống.
“Cậu đến nhanh thật…..”
“Tình cờ đi ngang qua.”
Tôi ngồi xổm xuống định nhặt mảnh cốc vỡ thì giọng nói của Tống Bách Lao vang lên bên tai: “Đi rót nước đi, nhặt rác làm gì.”
Tôi lại phải đứng lên: “Anh chờ chút.”
Nói xong thì xuống tầng rót cốc nước ấm rồi lấy ống hút Tống Mặc hay dùng để uống sữa chua cho Tống Bách Lao. Hắn uống cả cốc nước đầy bằng ống hút, tôi thấy mặt hắn hơi đỏ, trong lòng thầm kêu không ổn, sờ thử trán thấy đúng là sốt thật rồi.
“Lấy thuốc cho tôi. Tôi uống thuốc xong ngủ một giấc là hết.” Tống Bách Lao hất tay tôi ra rồi đi tìm thuốc trong ngăn tủ.
Tôi ngăn hắn lại, đẩy hắn xuống giường: “Anh đừng có di chuyển, tôi lấy giúp anh.”
Uống thuốc hạ sốt xong, hắn nằm sấp lại về giường, chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại. Tôi đắp chăn cho hắn, rồi cầm quyển tạp chí tới chỗ ghế sô pha đơn cạnh cửa sổ lật ra đọc.
Tống Bách Lao bị sốt nên đổ mồ hôi liên tục, sau nửa đêm thậm chí còn bắt đầu nói sảng. Tôi lấy khăn lau người cho hắn, chẳng biết hắn nhầm tôi với ai mà cứ nắm lấy tay tôi hỏi tại sao lại làm chuyện đê hèn như vậy, lát sau lại hỏi tại sao tôi lại bỏ rơi hắn.
“Xin lỗi.” Tôi dỗ dành bảo hắn buông tay ra, “Xin lỗi được chưa, tha thứ cho tôi được không?”
Tống Bách Lao mở to đôi mắt đã đỏ lên nhìn tôi, lông mi khẽ run hai cái, cuối cùng mới thả tay ra.
“Làm sao có khả năng, nằm mơ thôi…..” Giọng nói hắn trầm dần, một lúc sau thì hôn mê.
Sáng sớm hôm sau, tôi mang sắc mặt thậm tệ do thức trắng cả đêm nhờ mợ Cửu gọi điện cho Lạc Mộng Bạch.
Lạc Mộng Bách đến rất nhanh, chưa đầy một giờ đã xuất hiện trước mặt Tống Bách Lao.
“Sao chú tự nhiên ra tay nặng thế này? Em lại làm gì chọc chú tức giận rồi?”
Tống Bách Lao ngồi khoanh chân trên giường, quay lưng về phía Lạc Mộng Bạch, băng gạc đã được tháo ra để lộ tấm lưng loang lổ những vết thương dữ tợn. Lạc Mộng Bạch lấy nhíp kẹp bông gòn cẩn thận sát trùng vết thương cho hắn, tôi đứng bên cạnh cầm khay y tế, hỗ trợ đưa các dụng cụ khi cần.
“Một tên diễn viên không nổi không chìm nuốt mấy viên thuốc ngủ vì em, cậu ta đi rửa ruột còn gào mồm đòi em đến thăm, cuối cùng có người cố tình đào ra, hôm nay suýt bị báo lên tít.” Hắn đã hạ sốt nhưng giọng vẫn khàn, tinh thần thiếu sức sống.
Lạc Mộng Bạch nghe hắn kể vậy thì cười lớn: “Cậu diễn viên này làm loạn kinh đấy nhỉ, em họ đúng là “họa thủy” quá đấy. Sau đó thì sao, chú đánh em à?”
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
“Chị cũng biết dạo này ông ta đang chuẩn bị gì mà.” Tống Bách Lao kéo dài giọng nghe rất uể oải: “Ông ta nói rằng nếu bị mất phiếu bầu vì chuyện này, mất một phiếu sẽ đánh em một roi cho đến khi bù đủ thì thôi. Em bảo ông ta đừng có đợi, muốn đánh thì đánh luôn đi, không phải viện lý do.”
Tôi đứng nghe mà không nhịn được phải cau mày. Hai cha con nhà này đúng là…. quá cứng rắn. Miệng cứng, xương cứng, tính tình càng cứng hơn. Chuyện có thể giải thích bằng miệng lại cứ phải động tay động chân.
Lạc Mộng Bạch đứng dậy quấn gạc cho hắn: “Diễn viên không nổi không chìm nhưng có không ít fan đâu, nếu bọn họ nhất trí không bầu cho chú thì có khi chú sẽ mất mấy nghìn phiếu đấy? Chuyện này khá nguy hiểm đấy em họ, chẳng trách chú giận đến vậy.”
“Mấy người đúng là người cùng nhà…..”
Tống Bách Lao không nói tiếp, nhưng câu này vừa nghe đã biết chẳng phải lời hay. Lạc Mộng Bạch thoáng dừng tay, khẽ thở dài rồi tiếp tục.
“Em cũng là thành viên của gia đình này, em họ.”
Tống Bách Lao ngồi đó, lưng hơi khom xuống, im lặng không nói gì.
8/9/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.