Vết Sẹo Cũ

Chương 24:




Edit: OhHarry
***
【 Mùa xuân là mùa sinh sản, Lương Thu Dương phải giội nước xuống dưới tầng suốt ba đêm liền để đuổi lũ mèo hoang cãi lộn ỏm tỏi đi. 】
Tôi đá Hướng Bình một cú làm hắn bị gãy hai cái xương sườn, còn tôi cứ tưởng tay mình bị gãy vì lỡ chống tay xuống đất lúc ngã ra sau, nhưng may sao kết quả kiểm tra cho thấy không sao, chỉ bị rạn xương.
Để tránh việc Tống Bách Lao nghĩ rằng tôi lại gây rắc rối cho hắn, tôi tự mình đi viện chứ không gọi cho Lạc Mộng Bạch.
Bác sĩ nói phải băng bó cố định trong một tháng, yêu cầu tôi hạn chế dùng tay phải.
Mùa xuân thứ hai trong sự nghiệp của tôi vừa mới bắt đầu đã buộc phải kết thúc bởi sự xuất hiện của Hướng Bình.
Đáng tiếc hơn là, tôi tưởng không nói cho Tống Bách Lao thì hắn sẽ không biết chuyện mình bị thương, nhưng khi thức dậy vào sáng hôm sau, luật sư Ngô Phong, người từng vừa cười vừa hỏi về yêu cầu khởi tố, lại tìm đến cửa.
Ông vẫn nói chuyện khéo léo và lịch sự như trước, nhưng lời nói ẩn giấu thái độ không tán thành một cách uyển chuyển. Ông cho rằng tôi không nên đồng ý gặp Hướng Bình bởi quyết định này rất liều lĩnh và nguy hiểm.
Tôi ngồi rụt vai như học sinh tiểu học bị phê bình, không biết làm sao cho phải.
Nói thẳng ra, tôi gặp Hướng Bình chẳng qua vì cái suy nghĩ ngây thơ muốn xem xem hắn ta có biết hối hận rồi xin lỗi tôi không.
Nhưng giờ có vẻ đây là bằng chứng cho thấy tôi vẫn quá khờ khạo, vẫn chẳng hề tiến bộ thêm chút nào sau từng ấy năm.
“Ông nói rất đúng.” Tôi hoàn toàn tán thành với lời của luật sư Ngô, sau đó hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Luật sư Ngô thở dài, chẳng biết có phải nghĩ tôi làm qua loa chiếu lệ không.
“Tôi sẽ đề nghị bên tòa án bổ sung lệnh cấm tiếp xúc để sau này cậu ta không tới gần cậu nữa.” Ông cầm theo áo vest bước ra ngoài, lúc tới cửa thì bảo tôi không cần tiễn nữa rồi nhắc phải chăm sóc vết thương.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Vì dùng một tay rất bất tiện nên phải mất hai ngày tôi mới tạm nắm được cách ăn cơm bằng tay trái.
Một chiều nọ, Lý Tuần gọi điện thoại thông báo buổi tối sẽ đón tôi tới dự một bữa tiệc từ thiện tại một trang trại rượu có trăm năm tuổi đời ở Lâm thị.
Cúp điện thoại xong, tôi vội vàng nhờ mợ Cửu chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, tôi nhớ lại trước đây Tống Bách Lao bảo môi mình nhợt nhạt, bèn chỉ vào miệng rồi hỏi mợ Cửu có nên tô thêm chút son không.
Mợ Cửu cười nói: “Sắc mặt của cậu Ninh dạo này rất tốt, môi không bị nhạt đâu.”
Không có áp lực từ Tống Bách Lao, tôi được ăn ngon ngủ tốt nên tự nhiên sắc mặt cũng tốt lên.
Đúng bốn giờ chiều, Lý Tuần xuất hiện ngoài cổng trong bộ suit đen trông rất hiên ngang, nhưng trong xe không thấy bóng dáng Tống Bách Lao đâu.
“Tổng giám đốc Tống đi từ hôm qua rồi.” Có lẽ cô ấy nhận ra sự nghi ngờ của tôi nên chủ động giải thích.
Tôi gật đầu, lên xe ngồi rồi không nói gì nữa.
Ngược lại, dọc đường đi, Lý Tuần tận tình giải thích cho tôi về nguồn gốc và lịch sử của bữa tiệc rượu tối nay.
Bữa tiệc này được tổ chức ở Lâm thị dưới danh nghĩa từ thiện do một nghị sĩ khởi xướng và đã kéo dài được sáu năm. Lý Tuần nói rằng năm nay là năm cuối nhiệm kỳ của ông ta nên rất có khả năng bữa tiệc vào những năm sau sẽ do nghị sĩ mới được bổ nhiệm của đảng đối lập đảm nhận. Nhìn vẻ mặt giữ kín như bưng của cô ấy, tôi nhớ ra Lạc Thanh Hòa cũng đang tranh cử ghế nghị sĩ, không biết hai người kia có quan hệ gì không.
Nói là tiệc từ thiện cho êm tai chứ thật chất đây chỉ là bữa tiệc dành cho những người nổi tiếng. Mọi người đến để xã giao, xây dựng các mối quan hệ. Từ thiện chẳng qua chỉ là gia vị hay một cầu nối thuận thuận tiện mà thôi.
Ba tiếng sau, xe của chúng tôi tới trang trại rượu vang có tuổi đời hàng trăm năm. Mà lúc đó bụng tôi đã cồn cào vì đói, tôi hối hận không ăn gì lót dạ trước khi ra ngoài.
Có lẽ trước kia trang trại rượu này từng ủ rượu thật, vì trước bức ảnh bích ở cửa ra vào còn trưng bày một vò rượu lớn cao nửa người. Tuy bề ngoài vẫn mang nét cổ xưa như cũ nhưng cơ sở bên trong đã được sửa sửa sang lại hết, nghe nói đây là một câu lạc bộ cao cấp không mở cho công chúng.
Lý Tuần đưa thư mời cho người kiểm tra an ninh ở cửa, một con chó nbắt đầu gửi ngửi khắp người tôi. Các biện pháp an ninh rất nghiêm ngặt, không những phải kiểm tra đồ tùy thân mà còn phải đo nhiệt độ cơ thể để đề phòng Omega đang trong kỳ động dục trà trộn vào.
Vất vả mãi mới được vào trong, tôi nhìn xung quanh thì thấy số người đến cũng không ít, họ tụ tập theo nhóm ba đến năm người đứng rải rác ở khắp nơi trong tòa kiến trúc, vừa trò chuyện khe khẽ vừa ăn uống linh đình.
Lý Tuần nói cô ấy sẽ đi tìm Tống Bách Lao, bảo tôi đứng yên đừng đi đâu.
Mới đầu tôi đứng yên thật, nhưng bụng đói không chịu được nữa nên khi nhìn bàn bày đồ ngọt và trái cây ở bên cạnh, tôi đã bị mắc câu trong vô thức.
Sợ Lý Tuần tìm nên tôi không dám nhấp nháp từ từ mà ăn như kiểu thí sinh tham gia cuộc thi “xem ai là người đầu tiên ăn được nhiều dưa hấu nhất”, món này chưa ăn xong nhưng tay còn lại đã cầm sẵn món khác nhét vào miệng.
Đột nhiên có tiếng cười khẽ từ phía sau, chất giọng êm tai nhưng không mấy thân thiện.
Tôi quay lại nhìn trong khi hai má vẫn hơi phồng lên, trông rất mất mặt, Chu Ly mặc bộ âu phục màu trắng đứng cách tôi không xa, ánh trăng chiếu lên người anh ta như choàng lên một lớp ánh sáng mờ ảo, càng khiến vẻ đẹp ấy lộng lẫy không gì sánh bằng.
“Tiểu Úc, lâu rồi không gặp.” Anh ta nâng ly champagne về phía tôi. Vẻ tinh tế động lòng người của con nhà gia giáo khiến nụ cười khinh bỉ vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
Phải rồi, đây mới thật sự là Chu Ly mà tôi biết.
Lần trước anh ta chỉ tạm giả bộ yếu ớt hoặc cố tình để Ninh Thi mất cảnh giác thôi.
Tôi nuốt đồ ăn trong miệng rồi cầm ly nước trái cây trên bàn, không thèm nhìn anh ta mà định quay lại chỗ cũ đợi Lý Tuần.
“Làm gì mà thờ ơ thế?”  Khi đi ngang qua anh ta thì cổ tay chợt bị nắm lấy.
Anh ta giữ đúng chỗ vết thương làm tôi đau đến rên lên.
Anh ta không những không buông ra mà còn lộ ra vẻ mặt đầy hứng thú.
“Tiểu Úc, không gọi anh là anh trai à?”
Anh ta nói chuyện khác còn được, chứ nhắc đến từ “anh trai” là lại khiến tôi buồn nôn hơn uống sữa hết hạn.
“Anh không xứng.” Tôi nắm chặt chiếc ly trong tay, cơ thể run lên không ngừng.
Tôi từng tôn trọng anh ta bao nhêu thì hiện giờ ghê tởm bấy nhiêu. Ở một khía cạnh nào đó, anh ta khiến tôi phải căm ghét hơn cả Hướng Bình và Thường Tinh Trạch.
“Em nói thế làm anh đau lòng quá.” Miệng nói vậy nhưng trên mặt anh ta chẳng biểu lộ ra chút buồn bã, “Nói đúng ra, anh là người mai mối cho em và Tống Bách Lao đấy. Đáng lẽ em nên cảm ơn anh chứ nhỉ?”
Anh ta chưa nói xong đã bị tôi hất nước trái cây vào mặt.
Chất lỏng màu cảm từ từ nhỏ xuống theo đường nét thanh tú kia, mọi người xung quanh nghe thấy âm thanh bất thường nên quay ra nhìn, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Cảm ơn cái gì?” Tôi rút tay về, hạ giọng nói: “Cảm ơn anh đã cài máy nghe lén trên người tôi, bắt chước nét chữ để hãm hại tôi, khiến Tống Bách Lao hiểu lầm tôi gài bẫy anh ta?”
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad của Hải Đường Lê Hoa.
Bảy năm trước, khi Tống Bách Lao và Chu Ly chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp Thượng Thiện, một người được tuyển thẳng vào trường đại học tốt nhất trong nước, một người tiếp tục việc học tại trường đại học hàng đầu ở nước ngoài.
Lúc ăn cơm, Chu Vân Sinh nói Thượng Thiện có đề cử hai suất đến trường đại học trong nước nhưng họ chỉ muốn nhận Tống Bách Lao. Ông mắng trường đại học kia phân biệt đối xử với Omega, nói họ coi trọng gia thế của Tống Bách Lao, nếu Chu Ly không xuống tầng gọi thì không biết ông còn định tức giận đến bao giờ.
Tôi tưởng Chu Ly không quan tâm, dù sao anh ta ưu tú như thế, chuyện này không đáng được coi là một trở ngại.
Nhưng trông anh ta vẫn có vẻ chán nản, buồn bực như thể trong lòng có tâm sự nặng nề.
Tôi lo lắng cho sức khỏe anh ta như cách anh ta đã quan tâm đến tôi trước đây nên đến hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra.
Mới đầu Chu Ly còn giấu giếm nói không có chuyện gì, nhưng bị tôi gặng hỏi quá đành phải thừa nhận mình đang thích một Alpha, giờ anh ta sắp ra nước ngoài rồi mà người kia còn chưa biết tình cảm ấy nên có chút tiếc nuối.
Anh ta là đối tượng để theo đuổi của rất nhiều người, người cùng tuổi hay lớn tuổi hơn đều đếm không xuể. Mà tôi chưa từng thấy anh ta quan tâm ai đặc biệt nên tưởng anh ta không có ý định yêu đương. Giờ tự nhiên nghe anh ta nói đã có người trong lòng làm tôi bất ngờ vô cùng.
Tôi hỏi người kia là ai.
Anh ta nhìn tôi rồi thốt lên ba từ một cách ngọt ngào: “Tống Bách Lao.”
Tôi giật mình khó tin, không biết diễn tả cảm xúc như nào.
Xem ra kẻ khốn nạn luôn có sức quyến rũ đặc biệt khiến cho cả đàn ông và phụ nữ đều say đến mê mệt, làm loài bướm đẹp lao đầu vào đống lửa, sống mà hướng tới cái chết.
Bỗng dưng Chu Ly nắm lấy tay tôi rồi nói với vẻ thành khẩn: “Tiểu Úc, anh muốn nhờ em một chuyện.”
Anh ta chưa từng đòi hỏi tôi điều gì nên dĩ nhiên tôi chẳng thể từ chối.
Anh ta đưa cho tôi một lá thư, mong tôi tự tay đưa cho Tống Bách Lao, còn nói rằng bên trong bức thư chứa đựng tình cảm của anh ta, dặn tôi không được đọc trộm.
“Cậu ấy đọc xong sẽ hiểu hết tất cả.” Anh ta nhét lá thư màu nâu trông chẳng hề giống thư tình vào tay tôi, khóe môi xinh đẹp cong lên, “Đừng đọc trộm đấy nhé, không thì anh sẽ giận cho coi.”
Ngẫm lại mới thấy mọi lời nói và cử chỉ của anh ta đối với tôi lúc đó đều chứa đầy ác ý khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng hồi ấy tôi coi Chu Ly là người nhà, thậm chí còn thân thiết hơn cả Ninh Thi nên chẳng hề đề phòng anh ta một chút nào.
Anh ta không muốn chuyện này bị người ta trông thấy rồi đồn đại linh tinh nên bảo tôi hẹn Tống Bách Lao đến phòng dụng cụ cạnh sân thể dục của trường.
Vào thời điểm đó học sinh đã nghỉ hè nên trong trường không có ai.
“Em chờ ở đây, đợi cậu ấy đến thì đưa thư.” Anh ta chỉ chỉ phòng dụng cụ đằng sau, “Anh đứng bên ngoài, nếu cậu ấy đọc thư xong và sẵn sàng chấp nhận anh thì anh sẽ qua.”
Nói xong, anh ta ôm lấy tôi, trước khi rời khỏi phòng dụng cụ còn đứng lại, quay đầu bảo: “Em gọi anh là anh trai lần nữa đi.”
Đến giờ tôi vẫn chẳng thể giải thích được yêu cầu của anh ta, riêng điều này là tôi nghĩ mãi vẫn không thông.
“….. Anh trai?” Tôi kỳ quái nhìn anh ta, tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn gọi một tiếng.
Anh ta nheo mắt, cười rạng rỡ với tôi, rồi quay đầu lại, đưa tay vẫy vẫy tôi.
“Hẹn gặp lại, Tiểu Úc.”
Người “anh trai” Chu Ly có lẽ đã hoàn toàn “chết” vào khoảnh khắc này.
Trong phòng dụng cụ chỉ còn lại mình tôi, tôi giơ bức thư lên, cảm thấy những lo lắng của Chu Ly đúng là dư thừa.
Làm gì có ai từ chối anh ta được chứ?
Anh ta là Chu Ly mà….
“Có chuyện gì mà cậu tìm tôi?”
Tôi còn đang suy nghĩ miên man thì Tống Bách Lao đã bước vào. Ánh sáng bao trùm lấy bóng dáng cao lớn khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của hắn.
Tôi siết chặt lá thư trong tay, hơi hồi hộp.
“Tôi….”
Tống Bách Lao liếc bức thư, sau đó lại nhìn tôi, lông mày nhăn lại một cách kỳ quái: “Gì kia?”
Tôi vừa mở miệng định giải thích thì bỗng có tiếng như lốp xe xì hơi vang lên từ một góc phòng dụng cụ.
Tống Bách Lao khịt khịt mũi, sắc mặt hơi thay đổi: “Ninh Úc, cậu làm gì?”
Ánh mắt của hắn đáng sợ đến mức làm tôi cứng người tại chỗ không động đậy được như thể bị thú dữ cắn vào cổ.
“Tôi, tôi không làm gì cả…..”
Đúng lúc này, cửa phòng dụng cụ đóng sầm lại, trong phòng lập tức tối om.
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của Chu Ly.
“Cố lên nhé, Tiểu Úc.”
Cố cái gì? Anh trai đang nói gì thế? Sao anh ấy lại đóng cửa? Lúc đó tôi còn chưa biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng đã bắt đầu thấy không ổn.
Tống Bách Lao phản ứng nhanh hơn tôi, hắn lao tới thì thấy cửa bị khóa, sau đó bắt đầu đạp cửa.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một Tống Bách Lao điên cuồng như vậy, cửa phòng thiết bị vừa dày nặng vừa vững chắc nên chỉ dùng vũ lực thôi thì không mở được. Hắn đấm liên tục vào cửa khiến bàn tay chảy máu đầm đìa, nhưng dường như không có cảm giác đau, hắn vẫn tiếp tục hành vi điên cuồng ấy.
“Tống, Tống Bách Lao anh bình tĩnh lại đi…..”
Tôi đến kéo hắn thì bị hất ra.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi hoảng sợ, trán hắn nổi đầy gân xanh, giọng nói khàn đặc như thể đang cố hết sức chịu đựng điều gì đó.
“Anh làm sao thế?”
Hắn đột nhiên đập đầu lên ván cửa và bắt đầu gãi cổ như thể muốn gỡ thiết bị chống cắn ra khỏi mặt.
Lúc đó kiến thức của tôi vẫn hạn hẹp nên tưởng thiết bị phòng cắn của hắn có vấn đề, thầm nghĩ không biết có phải bị rò điện không.
“Anh đừng vội…..” Ngay khi tôi định giúp hắn cởi bỏ thiết bị phòng cắn, hắn đã nắm lấy tay tôi rồi đẩy tôi ngã xuống đất.
Lá thư rơi xuống mặt sàn, tiếng xì hơi vẫn tiếp tục vang lên.
Tống Bách Lao trói chặt tay tôi, ánh mắt hắn mang theo sự khao khát lạ thường, nhưng lời nói lại chứa đựng nỗi thù hận đến đáng sợ.
“Ninh Úc, sao cậu dám làm thế với tôi!”
29/9/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.