Vết Sẹo Cũ

Chương 30:




Edit: OhHarry
***
【 Lương Thu Dương nói tôi có diện mạo trông giống hồ ly nhưng lại mang tính cách của loài cừu, bởi vậy cậu luôn phải lo nghĩ cho tương lai của tôi. 】
Trong lúc tôi đang chờ phán quyết thì Lạc Thanh Hòa bất ngờ đến “thăm”.
Mợ Cửu nói với tôi rằng ông ta đã ở dưới núi và sắp sửa đi lên, ý nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là: Tôi sắp bị ông mắng rồi.
Nhưng khi bước vào nhà, ánh mắt của ông ta chỉ lướt qua mặt tôi chứ không hề nhắc đến vụ kiện hay phàn nàn việc tôi quay lại livestream. Ông ta nhàn nhạt hỏi tôi có bị sự cố trong đêm tiệc từ thiện làm hoảng sợ không, tôi không hiểu ý của ông cho lắm, nhưng kiểu câu này nghe giống như đang hỏi “Ăn chưa”, ông ta chẳng qua chỉ đang chào hỏi khách sáo thôi chứ không định nghe câu trả lời thật tâm của tôi.
Tôi chỉ đáp lại “không ạ”, tỏ vẻ hôm ấy may có Tống Bách Lao ở cùng nên không bị điều gì làm sợ hãi.
Lạc Thanh Hòa gật gật đầu, không hỏi nữa, rồi quay đầu bảo mợ Cửu đưa Tống Mặc xuống nhà.
Tôi sửng sốt: “Ngài định đưa Mặc Mặc ra ngoài ạ?”
Lạc Thanh Hòa đứng đó, dáng người cao thẳng như hàng tùng bách, tính tình lạnh lùng xa cách, khó mà tưởng tượng ra cảnh một Alpha dường như luôn bình tĩnh, kiềm chế như vậy lại sẵn sàng ra tay với Tống Bách Lao mà không cần lý do.
“Hôm nay là ngày giỗ của Nghiên Trì và A Kiều.”
Nghiên Trì, A Kiều….. Hạ Nghiên Trì và Hạ Kiều? Hai người họ giỗ cùng ngày ư?
Thì ra ông ta không đến để thăm Tống Mặc mà đến để đưa thằng bé ra mộ thắp hương.
Mợ Cửu nhanh chóng bế Tống Mặc đã mặc quần áo chỉnh tề xuống nhà, khi Tống Mặc được giao vào vòng tay của Lạc Thanh Hòa, trông cậu bé rất ngoan và trầm lặng, hơn nữa còn chủ động vòng tay ôm lấy cổ Lạc Thanh Hòa.
Nhưng lúc chuẩn bị đi, cậu bé thấy tôi cứ đứng ngoài cửa không có ý định lên xe thì không khỏi lộ ra chút lo lắng.
“Mẹ không đi ạ?”
Lạc Thanh Hòa dừng bước, khẽ nhướn hàng mày dài: “Mẹ?”
Thôi xong rồi, ông ta sẽ không có chứng hoang tưởng bị hại giống Tống Bách Lao cho rằng tôi có âm mưu với nhà họ chứ?
Ông ta hơi nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt sắc bén khiến toàn thân tôi co rút, tóc gáy dựng đứng.
Nhưng ông chỉ liếc tôi một cái rồi thôi, sau đó nhẹ nhàng trả lời Tống Mặc: “Chú không đi.”
Tống Mặc có vẻ hơi thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn, không mè nheo tí nào, lên xe còn vẫy tay tạm biệt tôi qua cửa kính.
Tôi nhìn theo hướng họ rời đi, mãi một lúc lâu sau mới quay vào nhà.
Hạ Kiều tự tử vào đúng ngày giỗ của con trai, chắc hẳn ông rất yêu đứa con của mình.
Nhắc mới nhớ, tôi đã từng gặp Hạ Nghiên Trì.
Vì Tống Bách Lao đánh nhau với một Alpha học cùng khối khiến gã chảy máu mũi nên nhà trường phải mời phụ huynh đến, cuối cùng cả Hạ Kiều và Lạc Thanh Hòa đều không có mặt mà chỉ có người anh kế Hạ Nghiên Trì tới nói chuyện.
Lúc đó họ vừa ra khỏi phòng hiệu trưởng, chuẩn bị xuống tầng, còn tôi thì đi lên tầng, chúng tôi suýt đụng vào nhau ở chỗ ngoặt trên cầu thang.
Cậu thanh niên đột nhiên xuất hiện ở góc ngoặt khiến tôi hoảng hốt hô lên, Hạ Nghiên Trì bị tôi làm giật mình nên lùi ra sau, đụng lưng vào người Tống Bách Lao.
Tống Bách Lao giữ lấy vai anh ta, cau mày nhìn tôi: “Đi đứng phải quan sát chứ.”
Khóe miệng hắn bị bầm tím, nhìn trông càng “bất lương” hơn.
Tuy nghĩ vấn đề không phải việc đi đứng không quan sát nhưng tôi vẫn xin lỗi: “Em xin lỗi, anh không sao chứ ạ?”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Nghiên Trì. Làn da của anh ta trắng bệch như thể không có máu lưu thông qua, trông thật yếu ớt mong manh. Không phải kiểu nhu nhược, thiếu chính kiến như Hạ Kiều, anh ta chỉ có khiếm khuyết về sức khỏe.
Hạ Nghiên Trì ôm ngực liếc tôi một cái, không biết có chấp nhận lời xin lỗi của tôi hay không mà sau khi đứng vững người, anh ta chỉ quay đầu lại, nhàn nhạt nói với Tống Bách Lao: “Đi thôi.” Sau đó lướt qua tôi.
Thái độ đó không thể nói là ghê tởm, cùng lắm chỉ coi thường, nhưng cũng gây khó chịu không kém.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Ngày hôm sau, tôi đang ăn cơm trên sân thượng thì Tống Bách Lao đến. Túi bánh tôi ném vào mặt người kia bị hắn chụp được, tới khi nhận ra đó không phải ám khí mà là đồ ăn, hắn mới hơi nhướng mày.
“Sao cậu tức giận thế?”
Tôi cúi đầu ăn không nói gì.
Hắn ngồi xuống cạnh tôi, khảy từng chiếc bánh quy vào miệng, nhai răng rắc.
Đột nhiên Tống Bách Lao mở miệng: “Chuyện ngày hôm qua làm cậu bực à?”
Tôi ngừng nhai thức ăn trong miệng, cúi đầu chọc đũa xuống chỗ cơm.
“Không.”
Nhưng có vẻ hắn đã nhận ra tôi vẫn để tâm nên nói tiếp.
“Anh ta cứ thế đấy, sức khỏe kém từ bé, tim phổi có vấn đề, không có nhiều bạn bè nên tính tình hơi dở hơi.” Hắn chế nhạo, “Nhiều khi tôi cũng chẳng chịu nổi anh ta.”
Mặc dù tôi không nghĩ bản thân đang tức giận, nhưng nghe hắn bộc bạch vậy, quả thật tâm trạng cũng được cải thiện lên vài phần.
Lần thứ hai tôi gặp Hạ Nghiên Trì là một năm sau đó.
Khi ấy tôi mới biết mình có thai, tâm trạng hoang mang không tả nổi.
Tôi không tìm được ai để bàn bạc, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn cách đi tìm đương sự để giải quyết vấn đề “ngoài ý muốn” này.
Tống Bách Lao không ở lại Hương Đàm mà lên thủ đô học đại học, tôi chỉ có thể đợi hắn về nhà nghỉ lễ mới đến tìm được.
Tôi nhớ rõ thời tiết ngày hôm đó rất xấu, nhiệt độ giảm mạnh, bầu trời u ám, độ ẩm trong không khí cao.
Tôi đã đợi rất lâu trước cửa nhà Tống Bách Lao, người giúp việc nói hắn không có nhà nhưng tôi không tin. Tôi đứng ở ngoài từ tờ mờ sáng, suốt thời gian đó không thấy ai đi ra, hắn không muốn gặp tôi nên mới lấy cớ là không có ở nhà.
Tôi đợi từ sáng đến chiều, giò thổi ngày càng mạnh, cái lạnh thấu xương khiến tôi không chịu đựng nổi nữa, chỉ đành ngồi xuống phiến đá bên đường.
Đúng lúc này, cánh cửa biệt thự luôn khóa trong từ từ mở rộng ra hai bên, một chiếc Lincoln màu đen chạy ra.
Đã lâu rồi tôi mới thấy có ai đó đi ra từ bên trong.
Tôi đứng dậy, không cần biết ai đang ngồi trong xe, lao đến vỗ vào cửa sổ.
Ngay sau đó, cửa kính xe được hạ xuống, khuôn mặt đeo thiết bị chống cắn của Tống Bách Lao và Hạ Nghiên Trì ngồi bên cạnh hắn dần dần hiện ra.
“Cậu làm cái gì thế hả?” Hắn tối sầm mặt, lên giọng quát to, “Tôi đã nói không muốn gặp lại cậu rồi cơ mà? Cậu còn định lì lợm đeo bám đến bao giờ?”
Tôi giữ chặt cửa sổ, không cho hắn nâng kính lên: “Tôi có chuyện muốn nói với anh, năm phút thôi, cho tôi năm phút thôi!”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, vài giây sau, tôi cảm thấy cửa xe đang mở nên vội vàng nhường đường. Ngay sau đó, Tống Bách Lao đẩy cửa xe bước xuống một cách tức giận.
“Cho cậu hai phút.” Hắn đi đến ven đường, cách chiếc xe chừng năm, sáu mét mới dừng lại, từ bi cho tôi hai phút.
“Hôm ấy…. pheromone và cả bức thư đều không phải do tôi tạo ra.” Tôi nắm chặt vạt áo, “Tôi cũng không biết nữa, tôi không cố ý gài bẫy anh.”
Tống Bách Lao nhìn tôi chằm chặp rồi đột nhiên cong môi cười, lòng tôi trùng xuống tận đáy, nụ cười này đối với tôi quá đỗi quen thuộc, không phải biểu hiện của sự “tin tưởng” mà là khinh miệt.
Quả nhiên, những lời hắn thốt ra cũng chẳng tốt đẹp gì.
“Chữ trong thư là của cậu, lời nói bên trong cũng là những gì mà trước đây cậu nói với tôi, cậu gọi tôi đến phòng dụng cụ rồi tự mình nhét thư vào tay tôi, bây giờ lại nói không phải tại cậu, thế nào, cậu thấy thủ đoạn đó vô dụng với tôi nên tìm cách nói rằng bản thân bị người khác ép buộc đúng không?”
Tôi há hốc mồm, nhất thời không biết nên trả lời hắn ra sao. Hắn đã nhận định tôi là loại người mưu mô, bẩn thỉu rồi, làm sao tôi có thể khiến hắn tin rằng tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của Chu Ly chỉ bằng mỗi cái miệng chứ?
“Vậy nên anh không tin tôi.” Tôi buông dần mười ngón tay ra, sự căng thẳng trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.
Đóm lửa với hy vọng nhỏ nhoi cuối cũng đã bị Tống Bách Lao dập tắt một cách thờ ơ và bạo lực.
“Tin cậu? Cậu tưởng tôi là thằng ngu chắc?” Mỗi lời hắn phun ra giống như những con dao cắm chính xác vào cơ thể thôi, mới đầu còn thấy đau nhưng sau đó đã trở nên tê dại.
“Thủ đoạn cậu dùng với tôi là điều tôi căm phẫn nhất. Cậu nên cảm ơn thượng đế vì tôi không bóp chết cậu ngay tại chỗ, tại sao cậu còn mặt mũi bắt tôi tin cậu hả?”
Thật ra tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi hắn nói ra những lời này, cảm giác ngột ngạt và cả cảm giác máu đông lại vẫn khiến tôi thấy khó chịu.
Nếu hắn đã hoàn toàn mất lòng tin vào tôi thì tôi cũng chẳng muốn tiếp tục đấu tranh nữa.
“Anh không tin cũng được, tôi tìm anh vì chuyện quan trọng hơn.”
Tôi mím môi, suy nghĩ xem nên nói thế nào để hắn bớt chán ghét.
“Tôi….”
“Xong chưa? Bố đang giục đây này.” Đúng lúc này, một giọng nói phát ra từ trong xe.
Có một số việc thực sự là định mệnh, suốt từ nãy Hạ Nghiên Trì vẫn im lặng, nhưng cố tình vào lúc quan trọng thì lại lên tiếng.
Anh ta hạ cửa xe xuống để lộ ra nửa khuôn mặt, tuy nét mặt không quá sốt ruột nhưng chỉ câu này là đủ.
Tống Bách Lao bị anh ta giục giã thì đáp lại một tiếng: “Đây.” Thế rồi hắn cũng không nhìn lại tôi mà quay người đi về phía xe.
Tôi vội vàng kéo cánh tay hắn. Máu thịt dưới lòng bàn tay kia như đang đập loạn nhịp, tôi giữ chặt chỗ áo trên bụng.
“Chờ đã, hình như tôi…..”
“Đừng chạm vào tôi!” Hắn phản ứng dữ dội và hất tay tôi ra một cách quyết liệt, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Tôi sững người ở đó vì kinh hãi, không dám ngăn cản nữa, chỉ có thể để hắn rời đi.
Hắn ghét tôi như vậy khiến tôi nhận thức sâu sắc rằng trong mắt hắn, tôi đã hoàn toàn biến thành một chồng rác đáng ghê tởm, một thằng vô sỉ nói dối không biết ngượng mồm. Ánh mắt hắn nhìn tôi trở nên giống hệt với những A, O khác trong trường.
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tôi đứng bên lề đường một lúc, cho đến khi cơ thể run cầm cập vì hứng gió lạnh mới bắt đầu bước xuống núi.
Xui xẻo làm sao, đang đi nửa chừng thì trời bắt đầu mưa. Gia đình Tống Bách Lao sống ở nơi hẻo lánh nên trên đường chỉ có lác đác vài chiếc taxi, hơn nữa hiếm có chiếc nào còn trống, có chiếc xe dừng lại nhưng rồi lái đi luôn bởi không muốn chở một tên nhếch nhác ướt hơn chuột lội như tôi.
Tôi tránh mưa ở bến xe một lúc, đợi xe buýt tới.
Rơi vào bước đường cùng, tôi lên xe rồi trở về nhà sau một thời gian dài.
Tôi mệt mỏi lê người đứng dựa vào cửa, Ninh Thi vừa lúc đi xuống từ tầng trên, thấy cả người tôi ướt dượt thì kinh ngạc.
“Sao lại dầm mưa thành cái bộ dạng này?” Bà nhìn tôi một cách ghét bỏ, “Đừng đứng ngốc nữa, đi tắm đi.”
Trong nhà rất yên tĩnh, Chu Vân Sinh ra ngoài, Chu Ly đi du học, Ninh Thi không thích có người giúp việc ở khắp nơi trong nhà vào ban ngày nên bây giờ tất cả bọn họ đều ở trong phòng dưới tầng hầm.
Nước mưa chảy dọc theo đầu ngón tay nhỏ xuống sàn, nhiệt độ cơ thể không khỏi nóng lên, trong phút chốc cảm giác mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Tôi đứng im nhìn bà.
“Hình như con có thai rồi.”
Đối diện với thông báo như sấm sét kinh hoàng này, Ninh Thi sững sờ hai giây, sắc mặt bà trở nên rất u ám và khủng khiếp.
Bà kéo tôi vào phòng một cách thô bạo, vén chiếc áo sơ mi sũng nước của tôi lên, khi thấy phần bụng hơi nhô ra thì bắt đầu thở gấp.
“Ai?”
Tôi không ngần ngại nói: “Con không biết.”
Ninh Thi tát tôi không thương tiếc, một bên tai tôi ù lên, mặt bị đánh nghiêng sang một bên.
Mọi thứ sau đó chính là một chuỗi những cơn ác mộng khác.
Trời chập tối, Tống Mặc và Tống Bách Lao cùng nhau lên núi, Lạc Thanh Hòa không về cùng nên sau khi viếng mộ xong đã đi luôn.
Ăn cơm xong, Tống Bách Lao vào thư viện, yêu cầu không một ai được làm phiền hắn.
Tâm trạng hắn có vẻ không tốt lắm, không biết có phải do việc đi thắp hương cho bố con nhà họ Hạ khiến hắn nhớ đến bi kịch của bố mẹ mình hay không.
Hắn bảo mợ Cửu mang hai chai rượu tới rồi tự nhốt mình trong thư viện, đến hơn mười giờ đêm vẫn chưa ra.
Nửa đêm đang ngủ mê man, tôi bỗng bị một cơ thể nóng rẫy nồng nặc mùi rượu ôm lấy từ phía sau.
Tôi sợ hãi đến mức suýt nhảy ra khỏi giường, người phía sau không cho tôi vùng vẫy, hắn khóa chặt tôi trong vòng tay.
“Đừng cựa quậy, ngủ đi.”
Giọng nói lơ mơ của Tống Bách Lao vang lên bên tai, tôi không kìm được giật mình thon thót, sau đó không động đậy nữa.
Chúng tôi đã lâu không nằm chung giường.
Tuy không biết có chuyện gì xảy ra hay có điều gì kích thích đến hắn nhưng tôi cũng không hỏi, chỉ mặc kệ để hắn ôm suốt đêm.
Hắn ngủ một cách ngon lành, nhưng tôi lại chìm vào cơn mơ trong nỗi đau khổ.
20.10.2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.