Vết Sẹo Cũ

Chương 34:




Edit: OhHarry
***
【 Cuộc đời tựa như đại dương thẳm sâu không đáy, còn tôi chỉ là cánh bèo dập dềnh trôi theo dòng nước cuốn. Được xô đẩy về phía trước, hay bị sóng lớn đánh tan tác, chỉ đành dựa vào số mệnh mỗi người. 】
Phán quyết trong vụ kiện giữa tôi và Hương Bình, Thường Tinh Trạch cuối cùng cũng được đưa ra, hai người họ thua kiện một cách thê thảm đúng như dự đoán của luật sư Ngô, bản án cấu thành tội xúc phạm danh dự nhân phẩm và cạnh tranh không lành mạnh không chỉ buộc họ phải trả khoản chi phí khổng lồ để bồi thường tổn thất danh tiếng cho tôi, mà còn phải công khai xin lỗi tôi trên Hổ Phách và các trang báo.
Sau khi đọc tin này trên mạng xã hội, Lương Thu Dương vẫn chưa thấy thỏa mãn. Bây giờ cậu chính là một trong những lưu lượng hàng đầu, up ngẫu nhiên vài cái ảnh cũng được vài trăm nghìn lượt share, bởi vậy khi đăng bài về vụ kiện của tôi, status đó của cậu đã nhanh chóng lọt vào top 10 hot search.
Cứ mỗi phút, số follower trên phòng livestream của tôi lại tăng thêm vài trăm người. Và lượng truy cập vào video xin lỗi của Thường Tinh Trạch đăng tải lên Hổ Phách thậm chí còn vượt xa video có lượt xem cao nhất trên nền tảng vào năm ngoái.
Trong video, cậu ta xuất hiện với vẻ mặt hốc hác, nước da xỉn màu, trên tay cầm một tờ bản thảo và đọc với giọng điệu lạnh nhạt. Liếc qua thôi cũng thấy đủ cậu ta miễn cưỡng đến mức nào.
“Tôi xin bày tỏ lời xin lỗi chân thành nhất tới anh Ninh Úc, vì sai sót nhất thời của bản thân trong quá khứ mà đã khiến thanh danh của anh Ninh Úc bị tổn hại nghiêm trọng, đây là điều tôi không ngờ tới, cũng là điều tôi không muốn chứng kiến. Cả sự việc trong cuộc thi hai năm trước và bài đăng vu khống anh Ninh Úc là kẻ sao chép mẫu thiết kế bánh trên mạng đều do Hướng Bình, chồng cũ của tôi thực hiện một mình, tôi không hề hay biết về điều này. Mặc dù hiện tại chúng tôi đã ly hôn, nhưng tôi sẽ không trốn tránh trách nghiệm và sẽ gánh chịu án phạt do Hội đồng xét xử đưa ra cùng anh ấy. Tôi hy vọng anh Ninh Úc có thể tha thứ cho chúng tôi, cảm ơn.”
Sau khi đọc xong, cậu ta lập tức đặt tờ giấy xuống rồi ngả người ra sau một cách tức tối, video cũng kết thúc ở đây.
Khu bình luận đều mắng cậu ta xin lỗi không thành tâm, đến nước này còn ra vẻ thiếu gia kênh kiệu, từ đầu đã không có thái độ ăn năn. Nhưng tôi biết đây là cực hạn của Thường Tinh Trạch rồi, cậu ta cúi đầu xin lỗi tôi chẳng khác nào tự dẫm nát lòng tự trọng của bản thân. Lúc xem video, tôi thậm chí còn nghĩ cậu ta sẽ hất cả cái bàn lên vào giây cuối cùng.
“Uầy nhé, trông thằng khốn này hứng đủ tội mà tôi vui quá, hôm nay lại phải vào xem video cậu ta xin lỗi thêm lần nữa đấy!” Lương Thu Dương gọi điện tới chúc mừng, nhân tiện nói chuyện phiếm với tôi, “Mà thằng này sống thất đức thật, vừa xảy ra chuyện đã đá Hướng Bình luôn, hôm nay tôi lên lướt tin tức, hình như nó còn phá thai rồi.”
Tôi nghe vậy thì bất bình: “Cậu ta nhẫn tâm quá.”
“Tôi chẳng ngạc nhiên lắm đâu, đoán trước nó sẽ làm vậy mà. Bỏ cái thai đi cũng tốt, có bậc cha mẹ như vậy, tôi thật sự thấy lo lắng cho đứa bé.” Lương Thu Dương thở dài như ông cụ non, “Không phải ai cũng có đủ tư cách để trở thành cha mẹ.”
Lời này cậu nói rất có lý, quả thật, cả Hướng Bình và Thường Tinh Trạch đều không phải người cha người mẹ tốt.
“Cũng đúng.”
Lương Thu Dương gọi cho tôi lúc tám giờ sáng, giờ cậu đang đến địa điểm chạy show nên tranh thủ đang lúc rảnh rang thì gọi điện đánh thức tôi dậy mà chẳng quan tâm tôi có đang ngủ hay không.
Tôi vừa nói chuyện với cậu vừa phòng tắm rửa mặt, khi đánh răng, tôi đặt điện thoại lên bệ bồn rửa mặt và bật loa ngoài để nghe cậu nói.
“Cậu biết Ổ Thiến không?”
Tôi nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra: “Biết, là một nữ minh tinh rất nổi tiếng.”
Mặc dù tôi không hay chú ý đến giới giải trí nhưng poster của Ổ Thiến được treo khắp các nẻo đường, các thương hiệu sản phẩm cô làm đại diện quảng bá có thể bao quát mọi khía cạnh trong sinh hoạt, hơn nữa cô còn đi đóng phim liên tục nên kể cả tôi không muốn biết cũng khó.
“Để tôi sửa lại cho đúng nhé, cô ấy không chỉ được mỗi cái nổi tiếng thôi đâu, giờ cổ chính là nữ diễn viên có sức ảnh hưởng lớn nhất trong ngành.”
Tôi đang vắt khăn chuẩn bị lau mặt, nghe cậu nói vậy thì dừng lại một giây rồi hỏi: “Vậy sao? Cô ấy có vấn đề gì à?”
“Cô ấy bị cắm sừng!” Lương Thu Dương hạ nhỏ giọng xuống nhưng không giấu được vẻ kích động, “Cô ấy và người bạn trai phú nhị đại yêu nhau mấy năm rồi, gia đình nhà trai tuy không tán thành nhưng năm ngoái đã nới lỏng dần, đầu năm nay còn rộ lên tin đồn cô ấy mãi cũng được gả vào nhà giàu quyền, thế nhưng đùng một cái trước tiệc đính hôn, bạn trai cô ấy đi đánh dấu Omega khác.”
Không ngờ câu chuyện lại nghiêm trọng như vậy, tôi sửng sốt: “Sao có thể…. Bạn trai cô ấy đi đâu mà không đeo thiết bị chống cắn thế? Omega kia cũng không đeo vòng cổ phòng cắn à?”
Hiện nay, có một số nơi công cộng được tuần tra bởi chó đánh hơi, vòng cổ của Omega cũng sẽ báo động khi người đeo sắp đến kỳ động dục. Nếu không bị người ta gài bẫy giống như vụ việc của Lạc Thanh Hòa và Hạ Kiều thì số tai nạn do đánh dấu nhầm xảy ra thực sự rất hiếm.
“Tôi không biết rõ chi tiết, nghe nói gia đình nhà bạn trai cô ấy thuộc dạng siêu khủng, ông trùm ngành năng lượng đấy, nhiều người thèm muốn kiểu đàn ông giàu có thế này lắm, mà anh ta cũng mất cảnh giác quá. Mấy hôm trước tôi gặp Ổ Thiến trong một sự kiện, tâm trạng cô ấy kém lắm, mới vài tháng đã sụt mất gần chục cân.” Lương Thu Dương thổn thức, “Điều an ủi duy nhất bây giờ là maymà trước đây cô ấy không thừa nhận mình đã có bạn trai và sắp kết hôn để bảo vệ sự nghiệp, nếu không mọi chuyện còn tồi tệ nữa.”
Ký hiệu vốn không thể thay đổi và sẽ có hiệu lực suốt đời, chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận sự thật, ngậm đắng nuốt cay xuống bụng.
“Ông trùm ngành năng lượng?” Tôi vừa nhìn gương vừa vuốt lại mái tóc rối bù, nhìn đến vết thương đã đóng vảy ở khóe miệng, đầu ngón tay không khỏi xoa nhẹ.
Công tắc ký ức như thể được gạt lên, ngay lập tức, hàng loạt hình ảnh lướt qua trong tâm trí. Nụ hôn nóng bỏng, khuôn ngực cường tráng, yết hầu trượt lên trượt xuống, và cả hơi thở ướt át, hỗn độn không kiểm soát được.
“Hình như là họ Nguyễn.”
Giọng nói của Lương Thu Dương khiến tôi bừng tỉnh, tôi hốt hoảng buông ngón tay xuống, không dám nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương nữa mà cầm điện thoại bước ra khỏi phòng. Khi đến gần góc cua còn suýt đâm sầm vào một người giúp việc.
“Xin, xin lỗi cậu Ninh.”
Tôi xua tay ra hiệu bảo không sao, vốn đã đi ngang qua phòng làm việc của Tống Bách Lao nhưng vẫn lùi lại, nhìn cánh cửa khép hờ rồi chìm vào suy nghĩ.
Phòng làm việc của Tống Bách Lao luôn được khóa bằng khóa vân tay, bình thường người giúp việc không được phép vào trong dọn dẹp, vậy tại sao hôm nay lại mở được?
“Tôi đang có việc, nói chuyện sau nhé.” Tôi nói với Lương Thu Dương rồi cúp máy.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Tôi đẩy nhẹ cửa ra, rèm cửa trong phòng làm việc được kéo sang hai bên, ánh mặt trời tràn vào khiến căn phòng bừng sáng.
Laptop của Tống Bách Lao không để trên bàn vì hắn đã mang nó tới Hạ Thịnh.
Căn phòng vẫn sáng sủa và ngăn nắp như chưa hề có chuyện bất thường xảy ra, nhưng tôi vẫn có linh cảm kỳ lạ không nói ra được — Có người vào đây trước tôi.
Càng nghĩ càng thấy không đúng, tôi đóng cửa phòng làm việc lại rồi gọi điện cho Ninh Thi.
“Có phải mẹ sai người tới trộm đồ không?”
Hình như Ninh Thi vừa mới tỉnh ngủ, bà bị tôi tra hỏi như vậy thì không vui: “Mới sáng sớm mà mày gọi điện tới phát điện cái gì?”
Tôi tiếp tục gạn hỏi: “Chuyện mẹ nói lần trước ấy, mẹ thấy con không chịu làm nên sai người khác tới đúng không?”
Người giúp việc bị tôi bắt gặp ở góc cua có lẽ đã bị Ninh Thi mua chuộc. Chắc lục tung phòng làm việc lên rồi mà vẫn không tìm được gì hữu ích nên cô ta mới ra ngoài, nhưng lại cuống quýt, hấp tấp quên đóng cửa phòng lại vì nghe thấy tiếng điện thoại của tôi, lúc này mới để lộ dấu vết.
“Chẳng hiểu mày nói gì nữa.” Bà không thừa nhận, ngáp dài một cách lười biếng rồi nói. “Gần đây chịu nhiều áp lực quá à mà đầu óc lú lẫn thế?”
Tôi nắm chặt điện thoại, biết bà có bị đánh chết cũng không thừa nhận nên chỉ đành nghiến răng nghiến lợi cúp máy.
Sau đó tôi bảo mợ Cửu đuổi người giúp việc kia đi.
Mợ Cửu kinh ngạc không thôi, hỏi tôi rằng có phải đối phương đã làm gì sai không.
“Cháu thấy cô ta không thích hợp ở lại đây.”
Tôi không giải thích rõ ràng mà chỉ đưa ra một lí do qua loa.
Mợ Cửu hết cách, nghẹn lời gật đầu với tôi: “Ra vậy.”
Mợ xử lý mọi việc rất gọn gàng, tôi vừa nói xong mợ đã làm luôn, giữa trưa đuổi người giúp việc kia xuống núi.
Khi ăm cơm trưa, Tống Mặc hắt hơi nhiều lần và bắt đầu ho khan, chắc thằng bé bị cúm rồi. Tôi bảo mợ Cửu theo dõi sát sao nhiệt độ cơ thể của Tống Mặc, nếu sốt thì phải đưa đi khám ngay.
Ăn tối xong tôi lên tầng tắm rửa, đến khi trở ra, mợ Cửu tới báo với tôi rằng Tống Bách Lao đã về.
Mấy ngày này, phải tới chín giờ tối Tống Bách Lao mới về nhà, vừa bước qua cửa cũng đi thẳng vào phòng làm việc luôn, trông rất bận rộn. Hiếm hoi lắm mới thấy về lúc bảy giờ như hôm nay.
“Mặc Mặc đâu ạ?” Tôi nhìn quanh nhà vẫn không thấy Tống Mặc đâu, tôi cứ tưởng mợ Cửu đã dỗ cậu bé đi ngủ sớm vì hôm nay sức khỏe đứa nhỏ gặp vấn đề, nhưng không ngờ mợ lại lặng lẽ chỉ vào phòng làm việc, nói rằng Tống Bách Lao vừa về đã kéo Tống Mặc vào phòng để kiểm tra bài tập về nhà.
“Bài tập về nhà?”
Tôi nghĩ cùng lắm Tống Bách Lao chỉ kiểm tra vài phép cộng, phép trừ trong phạm vi một trăm, đọc thuộc bảng chữ cái, chơi một vài bài piano đơn giản hoặc tương tự như thế. Nhưng mợ Cửu lắc đầu nói nhỏ: “Ông chủ đòi hỏi ở tiểu thiếu gia rất cao, nếu tiểu thiếu gia không trả lời được câu hỏi cậu Tống đặt ra thì sẽ bị phát đứng trong góc.”
Tôi nghe vậy cũng hơi lo lắng, tình trạng sức khỏe hôm nay của Tống Mặc vốn không tốt, Tống Bách Lao thì nóng nảy, mặt cau mày có, không biết có chuyện gì xảy ra không.
Bản edit chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Vừa nghĩ tới đây, trong phòng làm việc đã vang lên tiếng khóc to của Tống Mặc.
Tôi lo lắng, chạy vội lên tầng gõ cửa phòng làm việc.
Một chốc sau Tống Bách Lao mới ra mở, hắn chắn nửa người ở cửa để tôi không nhìn rõ tình hình bên trong.
“Có chuyện gì?”
Vì không còn vật cản nên tôi nghe rõ tiếng Tống Mặc khóc hơn, thế nhưng bây giờ chỉ còn lại âm thanh thút thít nức nở chứ không vang vọng như ban nãy. Nghe vừa xót vừa thương.
Tim tôi như bị nước mắt của thằng bé bóp chặt: “Hôm nay đừng kiểm tra, để Mặc Mặc nghỉ ngơi đi.”
Tôi đẩy ngực hắn, cố bảo hắn tránh ra nhưng người đối diện vẫn không nhúc nhích.
“Cậu không thấy mình đang lo chuyện bao đồng à?” Hắn nắm lấy cổ tay tôi rồi buông ra.
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, không chịu lùi bước: “Thằng bé hôm nay không khỏe.”
Tống Bách Lao cũng không buông tha: “Sinh nó ra không phải để nó chỉ biết hưởng thụ.”
Lời hắn thốt ra thật quá vô lý.
“Không ai sinh ra để chịu khổ hết. Nghiêm khắc là tốt, nhưng anh hà khắc quá mức với thằng bé rồi, nó là con anh chứ không phải nhân viên của anh.”
Khóe môi hắn nhếch lên một cách giễu cợt: “Cậu lấy thân phận gì để dạy dỗ tôi? Nó không phải con ruột của cậu, cậu giả vờ hiền hậu thế làm gì? Tôi nói rồi, đừng làm những việc không cần thiết.”
Bắt đầu rồi đấy. Cứ lâu lâu là hắn lại nổi sùng với tôi.
Dường như chuyện này xảy ra theo một chu kỳ vô hình nào đó, vào “ngày đặc biệt”, chỉ cần chạm đến “điểm giới hạn”  thôi là xác định trước bản thân phải hy sinh.
Chúng tôi có thể sống hòa thuận với nhau hay không không chỉ phụ thuộc vào tâm trạng của hắn mà còn phụ thuộc vào độ biết điều của tôi. Nếu tôi nghe lời hắn làm một “người vợ” giỏi nhẫn nhục chịu đựng thì hắn vẫn có thể nói chuyện với tôi bằng giọng điệu bình thường. Nhưng chỉ cần tôi bướng bỉnh một chút, hắn sẽ tức điên lên, tỏ rõ thái độ cục cằn.
Nói chung, tôi không có quyền nói “không” trước mặt hắn.
Hắn là kẻ độc tài kiêu căng trịch thượng, tôi chỉ được phép tuân theo mệnh lệnh của hắn, phụ thuộc vào hắn giống như những Alpha và Beta khác. Có khi còn chẳng được bằng họ. Xét cho cùng, những Beta kia cũng đâu dính phải những vệt dơ bẩn không thể xóa sạch, còn trong tâm trí của Tống Bách Lao, tôi lại chính là kẻ tội đồ không đáng nhận được sự khoan hồng.
“Tôi là vợ hợp pháp của anh, thân phận này đã đủ chưa?”
Hắn vẫn bỏ ngoài tai: “Không quan tâm, nó không được đi ngủ nếu chưa học thuộc hết bài.”
Thấy hắn định đóng cửa lại, tôi vội vàng nói: “Anh làm thế này thì có khác gì Lạc Thanh Hòa chứ?”
Tống Bách Lao nghe vậy thì sửng sốt, mặt xanh mét lên: “Cậu nói cái gì.”
Tôi không muốn đứng ngoài cửa cãi nhau với Tống Bách Lao ngay trước mặt Tống Mặc, nhưng có lẽ do nhẫn nhịn quá lâu rồi nên chẳng đủ sức kìm chế được nữa.
“Anh không thấy bản thân đôi khi giống hệt Lạc Thanh Hòa à? Anh ghét thái độ dửng dưng, hành động bạo lực và cực kì nghiêm khắc mà ông ta dành cho anh, nhưng anh lại áp dụng tất cả điều đó lên con trai. Anh thấy mình lớn lên thế nào thì thằng bé cũng phải lớn lên y như vậy. Anh không có một người bố tốt nên cũng không cho thằng bé một người bố tốt.”
Tôi trông thấy bàn tay của Tống Bách Lao đặt trên khung cửa đang dần siết chặt lại, để lộ ra những đốt ngón tay một cách rõ ràng. Dù rất sợ nhưng có vài lời tôi buộc phải nói ra, kể cả có bị hắn giáng một cú vào mặt thì tôi cũng chấp nhận.
Tống Bách Lao không đánh tôi, nhưng những câu từ hắn tuôn ra lại chính là một kiểu “bạo hành” khác.
Hắn ghé vào tai tôi, giọng nói lạnh lùng và khắc nghiệt: “Nghe có vẻ như cậu là một người bố tốt, nhưng tôi sẽ không bao giờ để cậu có con đâu.”
Trái tim tôi như bị một cây gậy đập mạnh vào, cơn đau âm ỉ lan ra khắp cơ thể trong tích tắc, không dữ dội nhưng vẫn làm người ta khó thở.
Hắn đã nói lời này rất nhiều lần, tôi cũng đã nghe rất nhiều lần, nhưng chỉ duy nhất lần này khiến tôi cảm thấy “thất vọng”. Không phải “thất vọng” vì “không được mang thai con của Tống Bách Lao” mà là “thất vọng” về chính bản thân Tống Bách Lao.
Lông mi tôi run run: “Nếu…. nếu tôi và anh thật sự có con với nhau, có phải anh sẽ không yêu thương nó vì ghét tôi không?”
“Phải.” Tống Bách Lao nhìn tôi chằm chằm, nói không chút do dự.
Tôi sững sờ lùi lại một bước, nhìn hắn không nói nên lời.
Đúng lúc này, giọng nói thút thít của Tống Mặc vang lên phía sau Tống Bách Lao.
“Bố, con thuộc, con sẽ thuộc mà, bố mẹ đừng cãi nhau nữa.”
Tống Bách Lao quay người lại, tôi thấy Tống Mặc đang kéo ống quần hắn, cậu bé khóc đến mức cả khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt, cổ đỏ rực hết cả.
Hai bố con họ một người cúi xuống, một người ngẩng đầu lên nhìn nhau thật lâu.
Cuối cùng Tống Bách Lao nhắm mắt lại, mở rộng cửa phòng ra.
“Mai bố sẽ kiểm tra lại, nếu con vẫn chưa thuộc….” Hắn đột ngột dừng lại, “Thì tự giác chép bài mười lần.”
Tống Mặc nấc lên, gật đầu: “Vâng….. Vâng.”
Tống Bách Lao nhìn tôi như đang nhượng bộ: “Vừa lòng cậu chưa?”
Tống Mặc sợ hãi buông quần hắn ra rồi chạy về phía tôi.
Tôi ngồi xổm xuống ôm cậu bé vào lòng, đứa nhỏ vùi mặt vào vai tôi, cơ thể co giật nhẹ vì khóc.
“Không khóc không khóc, chúng mình về phòng ngủ nhé.” Tôi vừa đau lòng vừa dỗ dành cậu bé, nhìn Tống Bách Lao đang đứng dựa vào khung cửa rồi quay người rời đi, không nói thêm câu nào với hắn.
Tôi đặt Tống Mặc xuống giường rồi kéo chăn đắp lên cho cậu bé, tuy nhóc con đã ngừng khóc nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe, giọng mũi nặng trĩu.
“Mẹ sẽ ly hôn với bố ạ?” Cậu bé nép vào trong gối, hai tay ôm chặt chăn bông trông rất bất an.
Tôi không ngờ thằng bé sẽ hỏi một câu như vậy.
“…..Không.” Tôi vuốt tóc cậu bé.
“Thật không ạ?”
“Ừ.”
Để chuyển hướng sự chú ý của cậu bé, tôi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Bao giờ con khỏe, mẹ đưa con tới công viên giải trí nhé?”
“Vâng.” Cuối cùng Tống Mặc cũng tươi cười.
30/10/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.