Edit: OhHarry
***
【 Buổi sáng mưa rất lớn, khi vào đến cửa hàng, quần áo của tôi đã ướt hết. 】
Suốt nửa tháng sau, tôi không gặp lại Tống Bách Lao. Hắn vẫn ở trong thành phố chứ không về nhà.
Tôi bắt đầu livestream trở lại, không ngờ lượng người xem vẫn khá đông. Theo như lời Hàn Âm nói, sau khi Thường Tinh Trạch rớt đài, tôi mau chóng trở thành streamer có độ phổ biến nhất trên Hổ Phách. Dù tò mò hay thật sự thích làm bánh, mọi người đều đổ xô vào để xem Beta chiến thắng Omega là nhân vật ra sao. Buổi stream của tôi không còn thuần túy là “giảng dạy” nữa mà mang tính “giải trí” hơn một chút.
Đằng nào tôi cũng không quan tâm mục đích của họ khi vào xem livetream, họ xem với tư cách là khán giả, còn tôi vẫn làm bánh và dạy cách bắt kem hoa như ngày trước.
Lạc Thanh Hòa không cho phép tôi đến thăm Tống Mặc, mỗi cuộc gọi điện thoại chỉ cần kéo dài hơn năm phút đều sẽ bị người giúp việc cúp máy với lý do sức khỏe của tiểu thiếu gia chưa hồi phục hoàn toàn. Tuy nhiên, có lẽ Lạc Thanh Hòa cũng sợ Tống Mặc buồn chán nên không cấm cậu bé sử dụng các thiết bị điện tử, bởi vậy hàng ngày cậu bé đều dùng máy tính bảng để xem livetream của tôi.
Tới giờ đi ngủ, tôi sẽ dành nửa giờ để đọc vài trang của “Hoàng Tử Bé”, mặc dù không thể ở bên Tống Mặc thì tôi vẫn mong giọng đọc của mình có thể đi vào giấc ngủ cùng cậu bé.
Kể từ khi bước vào tháng Chín, trên núi bắt đầu nổi mưu phùn. Duy Cảnh đạo nhân nói rằng thời tiết đang xấu, ông định để mấy ngày nữa hết mưa mới lập đạo tràng rồi hỏi ý kiến của tôi. Tôi có thể đợi ròng rã suốt bảy năm thì mấy ngày ngắn ngủi này có là gì.
Một ngày trước đám cưới của Chu Ly, Lý Tuần gửi một bộ lễ phục lên núi.
“Chiều mai Tổng giám đốc Tống sẽ đến đón anh để cùng đến địa điểm tổ chức hôn lễ.” Cô đưa bộ quần áo đựng trong túi chống bụi cho người giúp việc, nói: “Không ngờ Tổng giám đốc Tống sẽ đích thân tham gia lễ cưới, anh quả là liệu sự như thần.”
Nếu tôi liệu sự được như thần thì sao không đoán ra hắn muốn đưa tôi đi cùng?
Cứ nghĩ đến chuyện phải gặp lại Chu Ly và mấy người kia, tôi lại thấy đau đầu.
“Tôi có thể không đi không?” Tôi hỏi Lý Tuần.
Cô sửng sốt, thoạt khó xử: “Chuyện này…. Anh cảm thấy không khỏe à? Không thì để tôi giúp anh báo với Tổng giám đốc Tống cũng được.”
“Thôi vậy.” Tôi khẽ thở dài, kể cả có nói thì hắn cũng sẽ không đồng ý, sao tôi có thể mặt dày vẽ thêm việc cho Lý Tuần được.
Đến tối, tôi lấy bộ lễ phục ra để treo lên móc, vừa mở túi chống bụi, tôi đã trông thấy chiếc ghim cài áo vest bằng vàng hình chim bách thanh trên ngực áo.
Chiếc ghim cài áo này mang đậm phong cách của Tống Bách Lao. Chim bách thanh trong tư thế giương cánh được bao quanh bởi những cành quế, những chùm hoa được đính ngọc trai nhỏ li ti, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. Tôi ước lượng sức nặng, chiếc ghim cài áo này được làm bằng vàng nguyên chất.
Tôi giơ qua đỉnh đầu, đặt nó dưới ánh đèn để xem kỹ hơn.
Đây hẳn là phương pháp “đánh dấu” mới mà Tống Bách Lao nghĩ ra, chỉ cần đeo lên là sẽ mang theo dấu ấn “Tống Bách Lao”. Ai trông vào cũng sẽ hiểu tôi là vật sở hữu của hắn.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Chiều hôm sau, tôi thay lễ phục rồi ngồi trong phòng đợi một lúc, đến năm giờ, mợ Cửu lên gõ cửa, nói rằng Tống Bách Lao đang đợi dưới nhà.
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy xuống sân, vừa mở cửa xe, trông thấy Tống Bách Lao đang ngồi ở hàng ghế sau thì giật mình.
Hắn và tôi mặc cùng một kiểu lễ phục, trên cổ áo vest đen gài một chiếc ghim cài áo, đó là một bông hoa tulip nhỏ được chạm khắc từ ngọc trai.
“Ngơ ngẩn ra đấy làm gì?” Tống Bách Lao vốn đang dựa vào ghế chợp mắt nghỉ ngơi bỗng cau mày nhìn qua với vẻ chán ghét, chắc thấy tôi rề rà mãi không chịu ngồi xuống nên khó chịu.
Tôi hoàn hồn, vội vàng lên xe. Cửa xe đóng sập lại, xe chậm rãi khởi bánh, hắn ngả đầu ra sau, không nói thêm câu nào.
Tôi vuốt ngực, nghi hoặc không hiểu hắn làm bộ làm tịch thế làm gì.
Chẳng lẽ đây cũng là một cuộc đọ sức? Hắn muốn cho mọi người thấy, hắn không quan tâm Chu Ly kết hôn với ai, hay nhà họ Chu liên minh với gia tộc nào. Hắn không lúng túng, cũng không cảm thấy bản thân thiệt thòi, hắn vẫn có tình cảm sâu nặng với tôi như trước và có thể ngồi lên ngai vàng bằng chính năng lực của mình?
Suốt đường đi, bầu không khí trong cabin xe lặng ngắt như tờ. Tống Bách Lao và tôi ngồi ở hai phía, rõ ràng rất gần, nhưng lại rất xa.
Xe chạy thêm nửa tiếng thì tới địa điểm tổ chức hôn lễ. Có rất nhiều phóng viên, nhà báo chen chúc ở cửa, ngay khi chiếc xe vừa dừng, những ánh flash đã lóe lên hòa làm một. Dưới sàn được trải thảm đỏ vào thẳng đến hội trường, toàn bộ tòa nhà được chiếu sáng rực rỡ, từng dòng khách khứa ra vào trong những bộ trang phục, trang sức sang trọng.
Tống Bách Lao vẫn nhắm mắt, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tôi thấy không thể đỗ xe quá lâu ở đây nên đành đẩy nhẹ hắn để đánh thức.
Hắn mở mắt ra với vẻ khó chịu, đưa tay bóp sống mũi: “Đến rồi à?” Giọng nói khàn đi vì mệt mỏi.
Tôi chỉ “ừ” một tiếng đơn giản, vừa dứt lời, cậu trai gác cửa đã mở cửa xe ra cho chúng tôi, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào khiến đôi mày của hắn nhíu lại càng chặt.
Đến khi bước vào hội trường, những quầng sáng của đèn flash vẫn còn hiển hiện trong võng mạc của tôi, đầu óc ngập tràn tiếng nháy chụp của máy ảnh.
Đột nhiên, Tống Bách Lao đưa tay ra ôm lấy eo tôi và làm cử chỉ thân mật.
Một lát sau, Chu Ly cầm ly champagne từ tới từ đằng xa, vừa trông thấy chúng tôi thì nở nụ cười đầy ẩn ý: “Chào mừng chào mừng. Không ngờ Tổng giám đốc Tống bận trăm công nghìn việc vẫn thu xếp được thời gian đến dự đám cưới của tôi, đúng là một vinh dự lớn.”
Anh ta mặc bộ suit trắng, trên ngực dắt một chiếc khăn màu hồng nhạt, vòng cổ phòng cắn được tháo ra khiến cổ anh ta càng trở nên thon dài và thanh thoát hơn.
“Đã nhận thiệp mời rồi thì sao tôi có thể không đến được? Hôm nay tôi còn đặc biệt chuẩn bị một phong bì dày tiền mừng, chúc anh vợ tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.” Trong lời Tống Bách Lao còn mang tầng ý khác.
Hai người họ giao chiến vài hiệp, có bao nhiêu gươm, giáo, kiếm hay trường kích đều giương hết lên, ánh mắt như bắn ra tia lửa.
“Ây chà, đây không phải là con trai của ông em Lạc Thanh Hòa à?” Một giọng nói tràn đầy năng lượng chợt vang lên, ông già mặt mày hồng hào tinh thần phấn chấn bước tới, theo sau là Chu Vân Sinh và một Alpha trẻ tuổi anh tuấn.
Tống Bách Lao lần lượt bắt tay với ba người: “Chú Nguyễn, đã lâu không gặp.”
Đúng như tôi đoán, hai người này là bố con nhà họ Nguyễn.
Không như bố mình, mặc dù Nguyễn Lăng Hòa nở nụ cười nhàn nhạt trên môi nhưng nét mặt không có lấy một chút vui vẻ. Trời sẩm tối, nước da xám xịt, hắn ta trông không giống chú rể mà giống một tên đen đủi hơn.
Nghe nói, vị thiếu gia này trước đây cũng thuộc dạng phong lưu đa tình, sau khi thưởng thức qua vô số “bông hoa” nổi tiếng thì cuối cùng đã phải lòng Ổ Thiến, một đóa mẫu đơn tuyệt thế. Bất kể gia đình phản đối kịch liệt đến mấy, hắn ta vẫn khăng khăng nhất định phải ở bên cô.
Đáng tiếc thay, tuy có nổi loạn nhưng hắn ta vẫn không có đủ can đảm, hoặc do đại minh tinh Ổ Thiến không muốn mang tiếng là chưa kết hôn đã bị đánh dấu. Dù cho giữa hai người họ tồn tại một tình yêu sâu sắc, nhưng kẻ được hưởng lợi nhiều nhất ở đây lại là Chu Ly.
“Chuyện của Alpha, chúng ta đừng nên xen vào.” Chu Ly kéo cánh tay tôi, tách xa khỏi Tống Bách Lao.
Tôi quay đầu lại nhìn, bốn người kia đang trò chuyện, cười nói vui vẻ, người ngoài trông vào chắc chắn không thể nhận ra mối quan hệ đầy sóng gió giữa họ.
Tống Bách Lao nhếch môi mỉm cười, vừa nói vừa liếc mắt qua chỗ tôi. Trước khi hai ánh nhìn kịp giao nhau, tôi đã nhanh chóng thu lại tầm mắt.
“Buông tôi ra.” Đi tới khu vực yên tĩnh trong hội trường, tôi sốt ruột hất tay Chu Ly ra rồi vỗ nhẹ đoạn cánh tay bị anh ta chạm vào như đang phủi sạch đống đồ bẩn.
Chu Ly dựa vào tường, nhìn tôi cười: “Trông lại mình đi, không biết giả vờ giả vịt, cứ bày hết cảm xúc ra mặt thế thì bảo sao toàn phải chịu thiệt.” Anh ta phóng tầm mắt ra xa rồi dừng lại ở một nơi, “Mày nên học mẹ mày ấy, mụ diễn giỏi thế cơ mà. Chẳng có ngày nào mà mụ không mong tao chết, hôm nay là ngày tao kết hôn mà trông mụ hạnh phúc quá, như thể tao là con ruột mụ vậy.”
Tôi dõi theo ánh mắt của anh ta, Ninh Thi mặc chiếc váy hở lưng màu tím điềm tĩnh bước tới từng bàn khách, bà tiếp đãi họ một cách nồng nhiệt mà không bỏ sót ai.
“Hai người giống ruột thịt hơn đấy, tôi chẳng sánh được bằng.” Cho dù là cách hành xử hay tính cách, cả hai đều không biết xấu hổ như nhau.
“Sao đấy, mẹ con mày cãi nhau à?”
Lời này của anh ta nghe thật giống như khi còn đóng vai người anh trai tri kỷ năm đó.
Tôi không muốn quan tâm đến anh ta nên quay lưng định bỏ đi. Lúc này, ánh đèn trên khán đài mờ dần, chiếu thẳng luồng sáng trắng xuống sân khấu hình chữ T, một bóng người duyên dáng chậm rãi bước lên, cô mặc chiếc váy đuôi cá màu đỏ bó sạt được đính những viên pha lê và sequin, nhìn từ xa trông không khác nào một nàng tiên cá với chiếc đuôi đỏ rực lửa.
“Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ.” Nàng tiên cá đi về cuối sân khấu, chỉnh lại micro, giọng nói nhẹ nhàng động lòng người.
Phía dưới náo động trong chốc lát, sau đó dần yên tĩnh lại. Mọi người đều nhìn cô, thắc mắc, chế giễu, khinh bỉ….. nhiều hơn là mong chờ một màn kịch hấp dẫn.
Gương mặt này quá quen thuộc với công chúng, mới ba mươi tuổi đã giành được rất nhiều giải thưởng ở các liên hoan phim quốc tế. Có năng lực lẫn sắc đẹp, dẫn đầu thế hệ diễn viên nữ mới, cô ấy chính là nữ thần hoàn hảo trong lòng nhiều người.
“Tôi là Ổ Thiến, khách mời đặc biệt tối nay, tiếp theo, tôi sẽ mang đến cho mọi người một bài hát tiếng Anh cổ điển cũ….”
Tôi ngờ vực nhìn Chu Ly, nín lặng trước sự ác độc của anh ta.
“Anh mời Ổ Thiến làm khách mời đặc biệt trong đám cưới?”
Chu Ly làm ra dáng vẻ bình tĩnh đến vô tội: “Thì? Tao tốt bụng nên mới cho cô ta gặp Nguyễn Lăng Hòa lần cuối mà, cô ta chắc phải biết ơn tao lắm. Với cả tao không ép buộc ai, chẳng lẽ tao lại đi bắt cóc cô ta đến nếu cô ta từ chối lời mời?”
Phải rồi, mọi người chỉ coi việc anh ta bị đánh dấu là tai nạn, không ai ngờ được rằng tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của anh ta.
Có khi Ổ Thiến cũng thật sự biết ơn anh ta vì đã mời cô đến ngày hôm nay.
Tiếng hát cất vang, nữ diễn viên nở nụ cười trên môi nhưng đôi mắt lại thoáng ngấn lệ. Ca từ lãng mạn được thốt lên từ Omega bị cướp mất người yêu, trong vẻ đẹp thê mỹ lộ ra chút bất lực. Cô đứng trên sân khấu và được chiếu rọi bởi ánh đèn, mọi người chăm chú theo dõi vở kịch hay ho, còn cô cũng làm tròn vai diễn khiến người ngoài phải cảm động.
Tôi hỏi Chu Ly: “Anh không sợ bị quả báo à?”
“Quả báo?” Anh ta cảm thấy buồn cười vô cùng nên cứ lặp lại hai từ này mãi, sau đó đứng thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía tôi, phát âm từng tiếng rõ ràng bên tai tôi: “Không sợ đấy.”
Tôi ngửi thấy mùi nước biển nồng nặc trên người anh ta, tất nhiên đó không phải mùi nước hoa anh ta xịt.
Mũi tôi dạo này bị gì vậy, sao tự dưng lại nhạy cảm với pheromone của Alpha và Omega?
Mùi pheromone của Chu Ly làm tôi thấy hơi khó chịu, không rõ nguyên nhân là do anh ta hay do mùi nước biển tanh chát xộc vào mũi, cơn buồn nôn đột ngột ập đến, nhanh đến mức tôi chỉ kịp bịt miệng lại, va vào vai anh ta rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh phía bên cạnh.
Tôi phun ra ít dịch vị vào bồn rửa tay, khi ngẩng đầu lên, ngoài bộ dạng có chút chật vật, trong gương còn phản chiếu hình ảnh Chu Ly.
Anh ta nhìn tôi, nhướng mày hỏi: “Mày mang thai à?”
Sao ai cũng nghĩ tôi có thai vậy, khả năng sinh sản của Beta bây giờ tốt đến vậy ư?
Tôi khàn khàn nói: “Không phải việc của anh.”
Tôi vốc nước lên súc miệng, sau khi rửa mặt xong mới thấy cảm thấy dễ chịu hơn.
“Tống Bách Lao mà bằng lòng cho mày đẻ con cho hắn thì mày thật sự phải cảm ơn tao nhiều nhiều đấy. Dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, nếu không có tao lên kế hoạch cẩn thận thì sao mày có được hạnh phúc như bây giờ.” Hắn khoanh tay trước ngực, dựa vào bồn rửa tay, “Phải không?”
“Tôi không mang thai.” Tôi đứng thẳng người, nói một cách lạnh lùng: “Tôi vừa thấy anh đã buồn nôn.”
Nói xong tôi bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh nhưng vô tình đụng phải một lồng ngực rắn chắc ở ngoài cửa. Tôi loạng choạng lùi lại thì cổ tay bị nắm lấy, rồi bị kéo vào trong cái ôm của người kia.
Tôi ngẩng đầu, Tống Bách Lao đang nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, hàng lông mày cau chặt lại: “Cẩn thận.”
Hương hoa trên người hắn tràn vào phổi tôi lập tức xoa dịu cảm giác buồn nôn kéo dài.
Hiệu quả còn hơn thuốc chữa bách bệnh…..
“Cảm ơn.” Tôi giảm tốc độ, rút ra khỏi tay hắn một cách miễn cưỡng rồi quay người rời đi.
Tiếng ca trên sân khấu vẫn vang lên, rõ ràng là bài hát nhẹ nhàng kể về tình yêu ngọt ngào nhưng lại trở nên u buồn qua giọng hát của Ổ Thiến.
Hình thức đánh dấu giữa A và O chính là một con dao hai lưỡi. Có người sử dụng con dao này vượt qua các chướng ngại vật để được ở bên nửa kia của mình mãi mãi, nhưng có người lại lợi dụng nó để làm tổn thương người khác chỉ vì những ham muốn ích kỷ của bản thân.
Tốt hay xấu, phụ thuộc vào người nắm chuôi.
Nếu muốn thế giới hòa bình, chỉ có một cách là phá hủy con dao.
20/11/2020