Edit: OhHarry
***
【 Nếu bàng quan thêm một chút, có lẽ tôi sẽ bớt gặp rắc rối hơn. 】
Tống Bách Lao đứng ở rìa vách núi một lúc lâu, cho tới khi đường chân trời chuyển sang ánh đỏ vàng, bắp chân tôi cũng căng cứng lên rồi, hắn mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.
“Đi thôi.” Hắn cất bước về phía biệt thự một cách mệt mỏi.
Tôi theo sau hắn, dọc suốt đoạn đường chúng tôi không nói với nhau thêm một lời. Dù hắn không thể hiện nhiều ra ngoài nhưng tôi biết hắn đang giận mình.
Tôi không tự mình đa tình đến mức tưởng bở hắn giận mình vì tôi không muốn để lại thứ gì khi ra đi, nguyên nhân chủ yến mà hắn trách cứ tôi là do tôi tự ý dốc toàn bộ đất trong chậu xuống núi mà không nói trước.
Bóng hắn trải dài trong ánh chiều tà, hai người chúng tôi kẻ đi trước người bước sau mà duy trì khoảng cách chừng hai mét, chỉ cần đưa chân ra là tôi có thể giẫm lên bóng hắn.
Hồi đi học tôi rất hay nghịch bóng kiểu này. Không cần giao tiếp, không cần được hồi đáp lại nhưng tôi vẫn có thể chơi một mình suốt cả ngày. Đôi khi Tống Bách Lao ngủ quên, tôi còn lén đùa với bóng của hắn.
Cái bóng của hắn ngoan ngoãn hơn chủ nó rất nhiều, mặc tôi động chạm thế nào cũng chẳng thèm nổi cáu.
Vừa về đến biệt thự thì tình cờ gặp Lý Tuần tới lấy tài liệu, Tống Bách Lao dẫn cô vào phòng làm việc.
“Tổng giám đốc Tống, luật sư Ngô muốn gọi video với anh để bàn về vụ kiện với nhà họ Nguyễn……” Lý Tuần không để lãng phí thời gian, vừa đi vừa báo chuyện công việc, thoáng chốc hai người đã biến mất ở góc cầu thang.
Chắc có quá nhiều việc cần thảo luận nên đến tận bữa tối vẫn không có ai xuống nhà.
Nhìn bàn cơm phong phú trước mặt, tôi không tìm được cảm giác ngon miệng, chỉ ăn một bát cơm nhỏ rồi buông đũa. Tôi ngẩng lên, thấy hạt cơm rơi vãi lung tung cạnh đế bát của Tống Mặc, cậu bé vừa ăn vừa khóc rấm rứt, tay cầm thìa hẵng còn run run.
Hai hôm trước cậu bé vừa bỏ thạch cao trên tay và đang trong quá trình phục hồi chức năng, bác sĩ phụ trách vật lý trị liệu bảo trẻ con sợ đau, có thể sẽ làm theo bản năng không sử dụng bàn tay bị thương để cầm nắm đồ vật nên khuyến khích chúng tôi đốc thúc cậu bé sử dụng cả hai tay càng nhiều càng tôi.
Tuy nhiên Tống Mặc không giống các bạn nhỏ khác, cậu nhóc nghe bác sĩ dặn phải luyện tập nhiều mới mau hồi phục thì khăng khăng cầm thìa bằng bàn tay bị thương lúc ăn cơm, cho dù thìa có run đến mấy thì cũng quyết không để mọi người bón cơm cho. Cậu bé làm tôi nhớ tới bộ dáng Tống Bách Lao lúc bị quất roi. Tôi từng nghĩ cậu bé chỉ giống Tống Bách Lao về ngoại hình nhưng giờ nghĩ lại, bố con ruột không giống lông cũng giống cánh, ở vài khía cạnh trông Tống Bách Lao giống hệt Lạc Thanh Hòa, khả năng Tống Mặc cũng không thể thoát khỏi ảnh hưởng của Tống Bách Lao một cách hoàn toàn.
“Bố mẹ” là người thầy, người cô giáo đầu tiên trong đời của mỗi người chúng ta, bố mẹ dạy ta về cách nhìn nhận cuộc sống, quyết định tam quan của ta và ảnh hưởng trực tiếp đến tính cách của ta.
“Mặc Mặc, tay con run quá, tạm thời đừng dùng tay này nữa nhé.” Tôi rút thìa khỏi tay Tống Mặc, muốn cậu bé chuyển sang tay kia.
Cậu bé ngây thơ nhìn tôi: “Nhưng…… bác sĩ dặn con phải tập nhiều mới nhanh khỏi được mà.”
“Bác sĩ bảo mình phải để cải thiện dần dần, mỗi ngày cố gắng một chút chứ không nên bắt tay mình tập quá sức.” Tôi khẽ thở dài, “Con làm thế này sẽ phản tác dụng.”
Cậu bé ù ù cạc cạc gật đầu, nghe lời cầm lấy thìa bằng tay kia: “Vậy con sẽ thay đổi ạ, mẹ đừng buồn nhé, em gái cũng buồn theo mất.”
Chẳng biết từ bao giờ, cậu bé đã nhận định chắc chắn rằng đứa bé trong bụng tôi là “em gái”.
Tôi buồn cười xoa đầu cậu bé: “Mẹ không buồn, mẹ lo con bị đau thôi.”
Cơm nước xong xuôi, tôi chơi cờ cá ngựa với Tống Mặc một lúc rồi xem thêm hai tập phim hoạt hình, nhưng chắc mợ Cửu sợ tôi mệt nên dỗ Tống Mặc đi ngủ sớm.
Tống Mặc túm chặt góc áo tôi, ngước đôi mắt to tròn rụt rè lên nhìn tôi, tôi hiểu ngay ý nhóc con nên chủ động bảo sẽ đọc truyện cho cậu bé trước khi ngủ và hứa rằng bao giờ cậu bé ngủ rồi mới về phòng.
Cậu bé lập tức cười toét lên, nũng nịu: “Mẹ tuyệt vời nhất!”
Chân Tống Mặc vẫn phải bó bột nên không tự đi được, thấy tôi định bế cậu bé thì mợ Cửu vội vàng ngăn cản.
“Để tôi để tôi, thân thể cậu Ninh giờ không làm được việc nặng đâu.” Vừa nói mợ vừa bế Tống Mặc về phòng ngủ.
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của mợ, tôi chợt thấy phức tạp.
Mọi người đang coi tôi là búp bê sứ biết đi à, tôi lớn thế này rồi đã bao giờ được đối xử như này đâu.
Nằm lên chiếc giường lớn êm ái cùng Tống Mặc, tôi cầm cuốn truyện trên đầu giường, lật giở đến trang được đánh dấu bằng bookmark, chậm rãi đọc: “Khi người ta muốn ra vẻ thông minh, thường thì điều này sẽ dẫn đến việc người ta nói dóc đôi chút……”
Tống Mặc vẫn trung thành sâu sắc với “Hoàng Tử Bé” dù không biết đã được nghe kể bao nhiêu lần. Theo lời Tống Mặc, đây là cuốn truyện đầu tiên mà Tống Bách Lao đọc cho cậu bé hồi cậu bé còn là “một đứa trẻ” nên sẽ ghi nhớ mãi trong tim.
Nhắc mới nhớ, cậu bé còn là fan nhỏ của tôi trước cả khi tôi kết hôn với Tống Bách Lao, video tôi đọc “Hoàng Tử Bé” đến giờ vẫn được lưu trong máy. Làm thế nào mà một đứa trẻ năm tuổi lại vô tình vào được livestream của tôi chứ? Sau đó tôi cũng chưa từng thấy cậu bé xem livestream của người khác, như thể tôi chính là lý do để cậu bé tải Hổ Phách về máy vậy.
“Mặc Mặc, sao con vào được livestream của mẹ thế?”
Tống Mặc vốn đã ngáp ngắn ngáp dài, mở to đôi mắt mơ màng đáp lời: “Dạ ở trong máy…… Con xem được.”
Tôi băn khoăn hồi lâu vẫn không hiểu được ý cậu bé nên đành miễn cưỡng từ bỏ việc hỏi thăm.
Đọc xong hai trang thì Tống Mặc đã ngủ say. Tôi cẩn thận dịch chăn bông cho cậu bé rồi về phòng.
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Ngủ tới nửa đêm tôi bất chợt bị đánh thức, gió ngoài cửa sổ thổi dữ dội khiến cánh rừng kêu xào xạc liên hồi. Tôi nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường, đã hai giờ sáng rồi mà nửa giường còn lại vẫn trống không, Tống Bách Lao chưa về phòng.
Mấy hôm nay nằm trên giường, tôi đã làm rất nhiều bài tập, biết rằng phản ứng trong thai kỳ đôi khi thật vô lý, giống như bây giờ……
Tôi chợt thấy dạ dày mình trào ngược lên như sắp ói nên cuống cuồng chạy vào nhà tắm, nôn xuống bồn cầu, toàn dịch đắng ngắt.
Nôn xong, tôi rót nước súc miệng, xoa chỗ bụng bị co thắt rồi xuống tầng rót cốc nước ấm.
Khi đi qua thư viện dưới tầng một, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ từ bên trong nên dừng lại, thấy ánh sáng lọt ra từ khe cửa thì do dự đẩy cửa bước vào.
Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, tôi cau mày, nhìn thấy Tống Bách Lao dưới ngọn đèn đọc sách màu vàng ấm áp.
Hắn lặng lẽ ngồi trên sô pha, trông vừa cô đơn vừa chán nản, đang cúi đầu nhìn cuốn sách đặt trên đùi.
Tôi lại gần, nhận ra đó là cuốn sách ảnh của Tống Tiêu, thư từ kẹp bên trong được lấy ra và đặt trên bàn trà.
Tôi hơi chột dạ, nhìn sang chỗ khác, thấy chai rượu vỡ nằm lăn lóc trên sàn giữa bàn trà và ghế sô pha. Rượu ngấm dần vào thảm, trở thành nơi phát tán mùi rượu nặng.
Tống Bách Lao lề rề ngẩng đầu, vừa thấy tôi thì nhoẻn cười: “Em đến rồi……”
Có người càng uống nhiều rượu mặt càng đỏ rực lên, nhưng có người càng uống mặt càng bệch ra, Tống Bách Lao thuộc tạng người sau.
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt với cái giọng lè nhè kia thì biết chắc ngay là hắn uống nhiều rượu rồi.
Tống Bách Lao nâng cuốn sách bìa cứng trên đầu gối và chỉ mấy phong thư trên bàn trà: “Đây là album ảnh mẹ tôi xuất bản, kia là mấy bức thư tôi viết cho ông hồi bé. Tôi nhớ ông ấy lắm, nhưng chẳng biết làm cách nào để tha thứ cho ông…… Đôi khi cũng thật khó để mà tha thứ……”
Hiển nhiên hắn đã say mèm, ăn nói còn loạn xạ cả lên.
“Khuya rồi, về phòng ngủ đi.”
Tống Bách Lao lắc đầu rồi đột nhiên hỏi tôi bằng giọng điệu đầy mong mỏi: “Ninh Úc, em hận tôi không?”
Tôi cứng miệng, không kịp trở tay. Khi bị hắn hiểu lầm, tất nhiên tôi sẽ oán trách, thậm chí còn căm giận sâu sắc. Nhưng bây giờ, tôi còn “hận” hắn vì điều gì?
Tôi không trả lời, cũng không biết nên trả lời thế nào.
“Em không hận tôi.” Hắn chăm chú nhìn vào mắt tôi, đôi mắt đen ẩm ướt nhòe đi vì say rượu, “Em không yêu tôi, lại chẳng hận tôi, em không có bất kỳ tình cảm nào với tôi hết. Em có thể thích bất cứ ai trên đời, nhưng chỉ bỏ mặc mỗi mình tôi, có phải bởi tôi đã làm quá nhiều điều sai trái, có phải bởi tôi không đáng nên em không thể tha thứ cho tôi nữa…… phải không?”
Tôi lăn tăn không rõ hắn có say thật hay không, tư duy logic của hắn bây giờ còn nhạy hơn cả lúc tỉnh táo.
“Anh say rồi.” Tôi cố lôi hắn dậy nhưng lại bị hắn túm chặt tay rồi kéo vào lòng.
Cuốn sách sưu tầm ảnh rơi xuống tạo thành tiếng vang nặng nề trên thảm.
Hắn ôm chặt tôi, vùi đầu vào cổ tôi: “Cho dù tôi có xin lỗi thế nào, em cũng không tha thứ cho tôi……”
Hơi thở nóng rực phả lên da khiến tôi run rẩy không kiểm soát được. Ẩn dưới mùi rượu nặng, hương pheromone trên người hắn quẩn quanh chóp mũi đã thành công xua tan sự khó chịu trong dạ dày của tôi như một liều thuốc, tôi không kìm chế nổi mà rúc sâu vào lòng hắn.
“Anh chưa nói thì sao biết được.” Tôi nhắm mắt nói.
Đôi môi kề sát trên cổ tôi như cong lên: “Tôi không muốn.” Hắn nặng nề từ chối, “Nếu làm vậy tôi thật sự…… chẳng còn gì nữa.”
Tôi mở mắt ra, sững sờ mất một lúc, tim đập thình thịch xen lẫn thoáng đau đớn một cách vô cớ.
“Mọi người ai cũng mặc kệ tôi, bỏ rơi tôi mà đi…… Tôi chỉ còn lại một thân một mình……” Hắn nghẹn ngào, thanh âm dần biến mất trong tiếng thở dài.
Cơ thể người phía sau đè xuống khiến tôi thấy hơi nặng, thấy hắn không động đậy gì suốt một lúc lâu nên tôi đành đẩy nhẹ.
“……Tống Bách Lao?”
Đáp lại tôi chỉ có tiếng hít thở nặng nề bên tai.
Hắn vừa ôm tôi vừa ngủ thiếp đi à?
Tôi dở khóc dở cười chui ra khỏi lòng Tống Bách Lao, sau đó đỡ hắn nằm xuống sô pha. Hắn chẳng ho he gì, ngủ say mê mệt y hệt công chúa ngủ trong rừng, cứ thế mặc tôi đẩy qua đẩy lại.
Tôi lấy chăn lông đắp cho hắn rồi dọn dẹp mảnh chai rượu vỡ và cuốn sách ảnh trên sàn. Xong xuôi mọi thứ, tôi vừa đấm nhẹ chỗ eo mỏi nhức của mình vừa nhìn tên Alpha đang ngủ quên trời đất trên ghế sô pha.
Đèn sàn màu vàng ấm áp hắt bóng của hai chúng tôi lên giá sách phía đối diện, tôi cong ngón trỏ để tạo thành hình vòng tròn với ngón tay cái rồi dịch đến chỗ bóng phản chiếu dáng hình chiếc mũi trên giá sách, sau đó cựa quậy đầu ngón tay.
Dù đang nghịch ngợm vớ vẩn, tôi vẫn bật cười vì sung sướng. Nhưng khi tôi quay đầu lại thấy Tống Bách Lao đang ngủ yên, nụ cười dần trĩu xuống, cuối cùng chỉ còn dư vị nhàn nhạt.
Tôi duỗi tay ra, chạm trực tiếp đầu ngón tay lên gò má hắn, cẩn thận từng ly từng tí che mặt cho người kia.
“Không phải đâu.”
Ngoài trời rả rích tiếng mưa rơi khiến thư viện càng thêm yên tĩnh.
Tôi ngồi thêm nửa tiếng rồi mới đứng dậy về phòng.